Sáng đi làm, tối về nhà trọ. Lắm lúc làm
thêm đến tận 9 giờ tối mới về. Cuộc sống của tôi tiếp diễn như thế gần một
tháng.
Tôi về nhà mệt mỏi liền lăn đi ngủ và hầu
như không tiếp xúc với ai ở xóm trọ. Và họ hầu như cũng không nói chuyện với
tôi. Thế nhưng, hôm nay rất kì lạ. Tôi đang mơ màng mà cứ nghe tiếng khúc khích
bên cạnh. Thi thoảng có ai đó gõ goc cửa nhà tôi. Tôi uể oải, mở cửa ngó đầu ra
ngoài.
-
Òa! Chị Vy ra đây chơi.
Cô
bé hàng xóm phòng bên cạnh làm cùng công ty với tôi chạy đến hớn hở. Lập tức
một nhóm người cũng nhao nhao vây trước cửa phòng tôi.
Cô bé giới thiệu:
-
Em tên là Quyên.
Những người khác hùa theo:
-
Em là Hoa.
-
Mình tên Thủy.
-
Tớ tên Lệ.
-
Em tên Thảo.
-
Em tên Huyền.
-
Anh tên Khánh.
Hàng loạt những cái tên được giới thiệu.
Tôi không nhớ ai vào với ai nhưng tỏ phép lịch sự, tôi cũng định giới thiệu lại
thì...
-
Chị Vy nổi tiếng lắm nha.
Cô bé Quyên lên tiềng.
-
Vậy sao? Tôi cười cười.
-
Vâng. Nghe danh chị đã lâu, bọn em nay đến gặp mặt.
-
Nghe nói chị là nữ thần chiến tranh.
Tôi cười cứng ngắc. Hóa ra, tôi thật sự
nổi tiếng rồi.
- Chị
Vy đi chơi. Hôm nay anh Khánh mới.
-
Chị Vy, đi đi. Đi chơi vui lắm. Ở nhà làm gì.
Mấy cô bé nhao nhao bên tai tôi, tôi muốn
từ chối cũng không được. Cả nhóm 8 người, chia thành 4 cặp. Mấy cô gái ép tôi
lên xe Khánh. Lúc này, tôi mới có dịp nhìn rõ mặt anh.
Không đẹp cũng không xấu. Đó là chàng trai
bình thường. Không cao cũng không thấp nhưng đổi lại Khánh có nụ cười khá
duyên. Anh cũng làm cùng công ty với chúng tôi, anh là thợ cơ khí. Không giống
như những nghề khác, cơ khí là nghề cơ học máy móc nên con người anh cũng thật
thà và cứng nhắc như vậy. Anh nói chuyện không thực sự hấp dẫn đôi khi còn hơi
thô. Nhưng những cô gái có vẻ rất thích thú.
Tôi mới đầu không thực sự quen lắm nhưng
bằng sự nhiệt tình của họ, mật độ các cuộc đi chơi tăng dần nhưng số lượng
người tham gia thì giảm đi. Cuối cùng khi tôi thực sự thích nghi với họ thì chỉ
còn mỗi Khánh và tôi.
Buổi tối tan làm về như thường lệ. Tôi
đứng ngoài cổng chờ Khánh và Quyên.
Tôi là công nhân phụ chuyền, không ăn
lương theo sản phẩm nên hết giờ là tôi cũng về luôn. Khánh cũng ăn lương cơ bản
như tôi. Nhưng thợ cơ khí hay phải dọn đồ nên anh cũng ra chậm chạp. Chậm nhất
là Quyên. Đôi lúc cô ấy dận cố vài đường may để làm gì cơ chứ? Lắm lúc, tôi kêu
than thì cô ấy lại cười hì hì bảo mỗi ngày thêm mấy nghìn, cả tháng thêm được
tiền trăm, một năm thêm được hàng triệu.
Thấy cô ấy chăm chỉ như vậy, tôi lại sỉ vả
bản thân vô tích sự. Kể từ hôm đó, tôi kiên nhẫn chờ cô không lời oán thán.
Nhưng hôm nay sự kiên nhẫn của tôi bắt đầu
lung lay.
Nửa tiếng, một tiếng, một tiếng rưỡi...
trôi qua. Cả Khánh và Quyên không xuất hiện. Có lẽ nào về trước rồi, điện thoại
- tôi lại không mang theo. Tôi vừa ức, vừa tức đến tận cổ nhưng vẫn nán lại
thêm vài phút.
Tôi đứng nép cạnh tán cây đa trước cổng
công ty. Người đi qua sẽ không nhìn thấy tôi nhưng tôi thì thấy họ rất rõ. Thế
này thật đúng với câu người ở chỗ sáng không thể thấy được kẻ giấu mình trong
bóng đêm. Tôi đang thích chí với vị trí yêu thích của mình thì nhìn thấy Trang
và Quỳnh đi qua.
Chà! Họ lại còn khoác vai nhau nữa chứ.
Hôm trước vừa mới đánh nhau oanh tạc như thế mà hôm nay đã cười cười nói nói đi
với nhau.
Con người kể cũng lạ, chỉ vì một lý
do mà trở mặt nhau nhưng cũng chỉ vì một lý do khác mà lại bắt tay nhau. Nhìn
hai người họ, vai kề vai sánh bước nhưng rõ ràng là đang bằng mặt mà không bằng
lòng. Cuộc sống đôi khi chính là sự miễn cưỡng như thế.
Đang mải mê với dòng suy nghĩ thì Khánh
hớt hơ hớt hải chạy đến.
-
Anh xin lỗi. Quyên ở lại tăng ca. Anh đến lúc về rồi mà lại có việc.
Tôi phụng phịu giận dỗi. Khánh thấy tôi
vậy liền véo má tôi:
-
Em đáng yêu quá.
Tôi ngạc nhiên nhìn thấy mắt Khánh chăm
chú với tôi lạ thường. Dạo này, tôi chơi với họ khá thân thiết nên không chú ý
đến điều đó. Nhưng đến hôm nay, chỉ tôi và anh đi với nhau thì tôi mới phát
hiện ra điều đó. Bất giác tôi lui người lại. Nếu như tôi không nhầm thì Quyên
rất thích anh. Khó khăn lắm tôi mới có một người bạn tốt ở đây. Anh mà có ý gì
với tôi thì tôi sợ sẽ mất đi tình bạn ấy lắm. Tôi kiên quyết đòi về nhưng Khánh
thấy tôi vậy lại liều mạng cầm tay tôi.
-
Anh làm gì thể?
-
Em làm sao vậy. Anh xin lỗi, em giận anh à.
Ôi trời đất, tôi giận gì anh ta chứ. Tôi
kéo tay anh ra, không thèm nói chuyện nhưng có phải tôi càng như thế càng khiến
Khánh hiểu lầm theo cái ý anh ta hiểu.
Nghĩ vậy, tôi cố làm mặt tươi cười:
-
Không, em quên mất hôm nay có hẹn. Em không đi với anh được. Để mai Quyên không
tăng ca, bọn mình cùng đi nha.
-
Em hẹn với bạn trai? Em làm gì có bạn nào chứ.
Khánh nắm chặt tay tôi.
Không có bạn trai, câu nói này nghe càng
động chạm đây. Tôi mặt đỏ tía tai cảm thấy mình bị coi thường. Đúng lúc ấy,
Nguyên - công nhân nhà kho mà thi thoảng tôi đi lấy hàng gặp, đi ngang qua. Có
vẻ câu chuyện này, Nguyên đã chứng kiến. Anh ta tươi cười đến chỗ tôi:
-
Vy, anh chờ em lâu quá. Chúng ta đi thôi, mọi người chờ lâu lắm rồi.
Tôi ngạc nhiên nhìn Nguyên. Hắn ta nháy
mắt tinh nghịch với tôi ý bảo hắn đang đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Tôi tươi
cười phối hợp với hắn:
-
Đúng vậy, đi thôi. Anh Khánh hẹn mai gặp.
Nguyên nhỏ tuổi hơn tôi, nhỏ hơn cả tuổi
tôi khai giả. Vì vậy, tôi tự nhiên khoác vai hắn. Thế nhưng nhiều cái vô tư của
ta, trong mắt người khác lại là cái vô tình.
Cuộc sống là thế đấy. Thật đau khổ cho thứ
mà ta coi trọng lại chẳng đáng giá một xu trong mắt kẻ khác.
Nếu thời gian có quay ngược trở lại, tôi
cũng vẫn lựa chọn bỏ rơi Khánh như thế. Vì có dao kề cổ tôi lúc ấy, tôi cũng
không nhớ rằng ngày hôm đó chính là ngày sinh nhật trên hồ sơ giả của tôi.
Hai ngày sau, tôi đi làm vẫn bình thường
như bao ngày khác.
Khoảng 9 giờ sáng, công ty một phen nháo
nhác:
-
Đánh nhau, đánh nhau rồi.
-
Ở đâu? Ở đâu?
Thiên hạ có vẻ thích thú đánh nhau nhỉ.
Tôi cười thầm khinh bỉ. Thế nhưng, trong khỉ cả thế giới náo loạn chỉ mình tôi
tự tại. Thì thật thiện tai! Thiện tai! Cái mầm mống gây họa ấy lại liên quan
đến tôi.
Tôi nghe loa phát thanh của công ty gọi
tên Trần Tường Vy - mã số thẻ... Tôi vẫn ung dung như không cho đến khi mụ
trưởng chạy về kéo tôi lên văn phòng nhà máy. Tôi giật mình nhìn lại mã số thẻ
của mình. Hóa ra là đang gọi tôi, chẳng qua cái tên nghe lạ lẫm nên nhất thời,
tôi không nghĩ ra. Để lên đến trung tâm não bộ nhà máy, tôi phải đi qua liền
mấy nhà xưởng. Tôi đi đến đâu, người ta đổ ào ào ra phía đó.
-
Tôi nổi tiếng lắm ư? Tôi
quay sang hỏi mụ trưởng phòng.
-
Cô cứ như là người trên trời rơi xuống. Có biết khách hàng về không. Là buổi
hợp tác cực kỳ quan trọng.
-
Thế thì liên quan gì đến tôi chứ.
Tôi nhún vai định nói thêm vài câu nữa nhưng thấy mặt mụ cắt không
giọt máu, tôi không dám ho he.
Lên đến văn phòng nhà máy, tôi thấy rất
đông những người là người là người, mấy vị tôi biết như là trưởng phòng các bộ
phận, quản đốc xưởng, nhân viên hành chính nhân sự, nhân viên bảo vệ. Dường như
các cơ quan đầu não của nhà máy đều tập trung hết ở đây.
-
Cô ấy đến rồi.
Mụ trưởng phòng cất tiếng run run. Cô ấy
là ai? Là tôi ư? Vinh hạnh quá ha! Vòng tròn vây quanh lập tức rẽ sóng, mụ
trưởng phòng đẩy tôi tiến vào. Tim tôi đập thình thịch. Hai người đàn ông đứng
chính giữa, máu me be bét trên tay, trên áo, trên mặt quay ra nhìn tôi.
-
Hả! Tôi chết đứng tim. Đó
là Khánh và Nguyên. Vừa nãy có vụ đánh nhau, chẳng lẽ là hai anh chàng này đánh
nhau, chẳng lẽ đánh nhau vì tôi. Trời ơi! Tôi ước gì có lỗ nẻ nào để chui tọt
xuống đất.
Trong khỉ cả thế giới náo loạn chỉ mình
tôi tự tại. Thì thật thiện tai! Thiện tai! Cái mầm mống gây họa ấy lại liên
quan đến tôi. Hóa ra, hôm trước là ngày sinh nhật giả mạo của tôi. Khánh đã
chuẩn bị cho tôi một điều bất ngờ nhưng tôi lại đối xử với anh như thế.
Đàn ông khi có uất khí trong lòng, họ
thường phát tiết bằng nắm đấm. Tôi không biết mọi chuyện lại ra đến nông nỗi
này. Khánh vốn đang buồn bực thì khi đi qua nhà kho bị Nguyên đả kích, liền tức
giận xông lên đánh Nguyên một cái, Nguyên cũng đáp trả một cái, hai cái, ba
cái... Rồi biến thành trận đánh nhau kinh thiên động địa. Người ta thắc mắc vì
lý do gì mà cả Khánh và Nguyên như hai con thú lao vào nhau đánh những đòn
quyết tử, không ai ngăn nổi. Đúng lúc đó khách hàng cùng với giám đốc nhà máy
đi qua khảo sát, thì trận đánh nhau này chính thức vượt ra khỏi phạm vi nhà
xưởng.
An toàn và đoàn kết lao động là một trong
những tiêu chí khách hàng lựa chọn các nhà sản xuất. Thế nên, khi Khánh và
Nguyên đã gây ra chuyện động trời như thế, người ta ắt hẳn không bỏ qua đến
nguyên nhân phát sinh. Nhà máy nếu vì chuyện này mà không nhận được đơn đặt
hàng, sẽ hệ lụy đến nhiều vấn đề. Tôi có lẽ sẽ biến thành tội nhân thiên cổ
mất. Ba ngàn công nhân ở đây sẽ rủa xả tôi, hại họ mất doanh số thu nhập.
Mới chỉ nghĩ thôi tôi đã rùng mình huống
hồ thực tê đang có hàng chục người, hàng trăm con mắt ở đây đang hướng ánh nhìn
chằm chằm về phía tôi. Tôi chịu áp lực không nổi, tôi sợ hãi muốn quay đầu bỏ
chạy.
-
Ngô Phương Linh, lại định bỏ trốn.
Một giây, hai giây, ba giây.
Tôi từ từ quay đầu lại. Không khí vốn im
lặng giờ càng im phăng phắc như tờ. Người đàn ông trước mắt tôi... Tôi nghe hơi
thở mình gấp gáp.
-
Tống Minh Thành.
Phải rồi, Tống Minh Thành chẳng phải quản
lý hệ thống các siêu thị - nhà hàng - khách sạn ư. Tống Minh Thành là khách
hàng. Số phận tôi từ nay bi thảm rồi.
- Bình tĩnh.
Một người đàn ông từ đâu tiến sát phía sau
tôi cất giọng trầm thấp nhưng vẫn lộ chất đanh thép khiến người nghe cảm giác
muốn dựa dẫm. Quen quá, tôi nhận ra rồi. Anh ta chính là nhân vật tai to mặt
lớn hồi ở cửa hàng Rosa Fashion, vặn vẹo tôi chuyện hoa Tường Vy. Anh ta hồi đó
khiến Kim Anh run sợ không nói lên lời. Hôm nay, tôi có cơ hội nhìn thấy mặt.
Tôi lập tức quay sang:
- Trần
Quân Tường.
Trái đất thật nhỏ ha. Đi hết một vòng, đến
cuối cùng vẫn chỉ là mấy người chúng ta.
Đôi chân tôi như hồ vữa xây tường bị hỏng
cứ chát lên lại rơi xuống rụng rã. Tôi thụt chân xuống bước. Cơ thể tôi như mất
nước, không còn chút sức lực giữ thăng bằng. Tôi cảm giác mình chuẩn bị ngất
lịm. Ngay lúc đó, có ai đó từ phía sau xốc tôi lên bắt tôi phải tinh táo. Tôi
ngước mắt nhìn lên.
-
Phan Vũ.
-
Chúng ta lại gặp rồi.
Phan Vũ tươi rói nhìn tôi.
Lần cuối cùng, tôi thấy anh ta như thế,
tôi mắng anh ta bỉ ổi. Nhưng bây giờ, tôi mong anh mãi như thế. Tôi thật bỉ ổi.
-
Thú vị thật.
Phan Vũ cất tiếng phá tan bầu ngơ ngác
cùng hàng trăm ánh nhìn xuyên thấu đang hướng về phía tôi.
- Tống
Minh Thành, Trần Quân Tường. Tôi đang
thắc mắc, công nhân nào của tôi có sức hủy diệt hai thanh niên trẻ này đến thế.
Có vẻ như cô gái này, hai anh đều quen biết. Vậy cho nên là coi như các anh
cũng có liên quan. Mà cùng liên quan thì coi như hòa, hòa thì ta lại bắt đầu
lại từ đầu. Vậy thì, chuyện hợp tác giữa chúng ta sẽ có cơ hội tiếp tục chứ?
Thật không ngờ nhà máy sản xuất này là của
Phan Vũ. Nhưng cũng may có anh ta nên mọi chuyện mới được hóa giải. Lời nói sắc
bén của Phan Vũ thật khiến người ta cứng họng. Tất cả nhân viên của anh ta được
phen thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tống Minh Thành là ai chứ. Anh ta
cũng là kẻ toan tính không ai bằng. Tống Minh Thành tiến về phía tôi lật
tên thẻ của tôi lên, cười nhẹ:
- Được,
để xem Trần Tường Vy - cô thể hiện thế nào?
Căn phòng hàng trăm con mắt lại đảo về
phía tôi. Tôi cảm tưởng như có hàng ngàn mũi giáo đang chuẩn bị lao về phía
mình. Ánh mắt sát thương của Phan Vũ cũng đọng trực tiếp trên cổ họng tôi. Có
vẻ, hắn sẽ bóp chết tôi bất kể lúc nào. Tôi kinh khiếp, vốn đã không nghĩ được
lời gì để nói, giờ lại ấp úng, phát không lên lời.
-
Tôi... tôi...
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn về phía
Trần Quân Tường. Anh ta mỉm cười nhìn tôi, má lúm đồng tiền xinh xắn. Ánh mắt
anh sâu thẳm không nhìn
thấy đáy. Ánh mắt anh và Phan Vũ thật
giống nhau. Nhưng ở Trần Quân Tường lại cho người ta một cảm giác lạ thường. An
toàn! Đó chính là cảm giác an toàn.
-
Hứng thú! Đó là cảm xúc khó nắm bắt nhất của người mua hàng. Sản phẩm không chỉ
đảm bảo về chất lượng mà còn nắm bắt được linh hồn ngưới sử dụng mới là sản
phẩm thành công. Nếu giám đốc tin tưởng tôi. Tôi nhất định không làm mọi người
thất vọng.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng nhất, tôi
không ngờ, tôi lại tìm ra ở tâm náo loạn của mình một điểm bình tĩnh đến lạ kỳ.
-
Được. Dự án này, Trần Tường Vy cô xử lý. Có được không hả giám đốc Phan Vũ? Tống Minh Thành khẽ nhếch miệng cười,
hướng về phía tôi ngập ý hứng thú.
Anh ta coi tôi một món hàng chắc. Tôi cảm
thấy bị tổn thương liền liếc sang phía Trần Quân Tường. Đôi mắt anh biến đổi
long lanh sáng ngời. Tôi khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn anh.
- Được.
Giám đốc Tống Minh Thành đã cho cơ hội thì chúng tôi nhất định sẽ bỏ qua, phải
không Trần Tường Vy. Phan Vũ lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
- Vâng. Tôi khẽ gật đầu.
Tống Minh Thành và Trần Quân Tường rời đi.
Văn phòng nhà máy cũng bắt đầu di tản. Khánh và Nguyên cũng được bảo vệ đưa ra
phòng y tế. Tôi nhân cơ hội này cũng lẻn vào đám đông.
- Trần
Tường Vy. Cô ở lại. Phan Vũ cầm tay tôi kéo vào phòng họp kín.
Mụ tổ trưởng lúc này vừa quay đầu lại. Mụ
nuốt trọn hình ảnh này như nuốt trọn một miếng thịt lớn. Tôi đang cảm tưởng
chuyện một con gà mái rụng một cái lông chuẩn bị được tuyên truyền khắp nhà
máy. Suy nghĩ của tôi vừa liên tưởng đến đây thì bị ngắt quãng. Phan Vũ đang đè
sát tôi vào giá sách ở góc tường.
Đã lâu không gặp, anh ta vẫn háo sắc như
xưa.
-
Đúng là mỹ nhân họa thủy.
Phan Vũ đưa tay vuốt mái tóc tôi, nở nụ cười nguy hiểm.
- Tôi
đã từng nói một câu như thế này về vợ anh.
-
Vợ anh đi nước ngoài rồi.
Phan Vũ vừa nói vừa tiến sát vào tôi.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi quay đầu
sang, mím chặt môi, nhắm tịt mắt. Anh ta cười khẩy nhưng vẫn cố hôn lệch môi
tôi một cái.
Đúng lúc đó Trần Quân Tường đẩy cửa bước
vào. Tôi lấy hết sức bình sinh đẩy Phan Vũ ra. Thật không ngờ, lực tôi đẩy khá
mạnh nhưng Phan Vũ không ngã mà cúc áo ngực tôi lại bị tuột.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét