Chương 1: Cùng gọi nhau một cái tên - Người
xa lạ.
Tôi nghe cố một bài hát vì không phải nó hay mà đơn giản, nó gắn liền với một kỷ niệm. Đó là bản tình ca đầu anh hát tôi nghe. Tôi nghe nó lặp đi lặp lại, đằng đẵng suốt 7 năm. Thế nhưng đến khi chủ nhân thực sự trở lại, bài hát tôi vẫn nghe nhưng nhung nhớ thì đã không còn.
Hóa ra, yêu thương giống như một thói quen
nhưng thói quen không tốt thì dù thời gian có mất bao lâu đi chăng nữa, tôi
cuối cùng vẫn nên từ bỏ anh - người tôi không nên níu giữ?
*****
Bảy giờ sáng. Trước show room cửa hàng thời trang Quốc tế Việt Fashion.
Không khí buổi sáng có phần vắng
vẻ. Tôi đẩy cửa bước vào, các cô nàng nhân viên bán hàng của tôi đang túm năm,
tụm ba cười nói trang điểm rất ồn ào. Nhìn thấy tôi, họ lập tức im bặt. Tôi vốn
chẳng là người đáng sợ như thế nhưng không hiểu tự bao giờ, các cô lại gọi tôi
là bà cô già khó tính. Tôi mới chỉ 25 tuổi mà thôi, cùng lắm là tôi chưa có
người yêu. Nhưng có lẽ, tôi đã bị xếp vào hàng gái ế?
Nghĩ đến đây, tôi giận tím mặt, gằn giọng nói:
- Dọn dẹp cửa hàng cho sạch sẽ, hôm nay có
tổng giám đốc mới về sẽ thăm quan cửa hàng các cô đầu tiên.
Tức thì, các cô gái tản ra bảy dặm, tám hướng. Tôi nuốt cục giận mà phóng
xe sang cửa hàng khác.
Tôi làm việc cho thời trang Quốc tế Việt Fashion đã được ba năm. Đó là
công ty hoạt động trong lĩnh vực may mặc với 100% vốn đầu tư nước ngoài. Công ty có một xưởng sản xuất, một
tòa nhà điều hành và gần trăm đại lý bán hàng trên toàn quốc. Riêng thành phố
tôi ở, có năm shop nằm rải rác tại năm vị trí đắc đạo. Cửa hàng tôi vừa qua là
shop trung tâm nằm ngay dưới tòa nhà điều hành và cũng là nơi nhân viên - cán
bộ quản lý cấp cao trực tiếp làm việc.
Tôi là nhân viên kế hoạch phụ trách mảng bán hàng. Và dĩ nhiên, đánh bóng
mặt đường là công việc chủ yếu của tôi.
Vì đi lại nhiều như thế nên tôi thường cảm thấy mệt mỏi. Mỗi lần như
vậy, tôi lại trốn vào cái ghế tựa để trong góc phòng, nhắm mắt, cắm tai phone,
nghe đi nghe lại điệu nhạc du dương ấy - bản tình ca đầu anh viết cho tôi. Đó
là một trong những cách, tôi tự thư giãn bản thân mình.
- Thông báo, thông báo, ngài tổng đang ngự ở
cổng chính. - Cái tên ''loa phát
thanh'' phòng tôi chạy như ăn cướp từ đâu phi vào nói.
Và thật khéo thay, anh ta lại tên là Bách Thanh. Thật đúng là: người
làm sao chiêm bao làm vậy, cái tên nói lên tất cả, lời các cụ dạy cấm có sai.
Mấy cô gái phòng nhân sự thì như kiến sa vào hũ mật. Họ phấn khích hò
hét, bộ mặt trưng ra vẻ sung sướng đến chết thì thôi.
Nghe nói, ngài tổng sắp về là CEO trẻ nhất do đích thân chủ tịch tập
đoàn bên Hoa Kỳ lựa chọn. Đúng là, tuổi trẻ, tài cao. Nhưng tin tức hot nhất
chính là anh ta vô cùng, vô cùng đẹp trai.
Thảo nào, các cô nào cô đấy, cứ gọi là phấn dày một phân, váy ngắn đến
không thể ngắn hơn được nữa, giày cao cứ gọi là lênh khênh, dáng đứng thì siêu
mẫu, miệng cười cơ hồ rách đến tận mang tai.
Tôi ngao ngán hít một hơi. Cả phòng kinh doanh của tôi thở dài ngao
ngán.
Phòng tôi cả thảy có mười lăm người, bảy nam và tám nữ. Sứ mệnh của
chúng tôi vô cùng cao cả và thiêng liêng. Đó là: đảm bảo doanh số kinh doanh,
triển khai tổ chức kế hoạch, đứng mũi chịu sào tất cả mọi hướng dư luận. Và là
những kẻ về sau đi chót mỗi dịp hội hè. Bởi CEO tiền nhiệm trước đây của chúng
tôi đã nói: nhà nhà đi chơi, người người đi chơi, ta hái ra tiền.
Vậy cho nên, cả phòng chúng tôi đều mang trên mình bộ mặt ưu phiền và
dáng vẻ tất bật. Chẳng ai bảo ai, tám cô gái chúng tôi tự động đi giày thể
thao, mặc quần jean, áo sơ mi đóng thùng, bởi nếu có sai sót lầm lỗi gì thì
chúng tôi chạy marathon còn kịp.
8 giờ kém 5 phút, toàn bộ nữ nhân viên của công ty hớn hở xếp thành hai
hàng, vẫy hoa chào đón tân tổng. Chúng tôi xấu xí, đứng trên phòng chờ ngài về
dinh bởi phòng làm việc của ngài đối diện với phòng làm việc của chúng tôi.
8 giờ, toàn công ty vỗ tay ầm ĩ. Tôi nghe loáng thoáng mấy cô gái trẻ
kích động gọi thẳng tên ngài:
- Hải Lâm, Hải Lâm.
Tôi hơi chột dạ vì cái tên này nghe quen quen, quen đến nỗi tôi từng có
một cuốn nhật ký dày 500 trang nhưng chỉ viết duy hai chữ Hải Lâm. Cuốn nhật ký
ấy có tuổi đời còn lớn hơn con trai 6 tuổi đang học mẫu giáo của anh trưởng
phòng - phòng tôi.
Bảy năm về trước.
- Thùy Lâm.
Chúng mình chia tay.
- Ừ.
- Thật đấy.
- Thì mình cũng nói thật chứ làm sao.
- Vậy để mình ôm cậu một cái cuối cùng biệt
ly nào.
- OK. Thoải mái đi.
Đoạn hội thoại nghe cứ như đùa ấy có mặt trời mọc đằng tây, tôi mới tin
là thật. Ấy thế mà nó đã xảy ra không chút giả dối. Đó là sự thật - thật đến
phũ phàng, mặt trời vẫn mọc đằng đông. Hải Lâm và Thùy Lâm - cặp đôi hạnh phúc
nhất trường chuyên cấp ba thành phố năm xưa đã chia tay nhau như thế. Nhẹ
nhàng, chóng vánh và mơ hồ. Ngoảnh đi, ngoảnh lại thì đã là bảy năm trôi qua.
- Thùy, chị Thùy Lâm.
Tôi giật mình quay lại thì thấy Thảo đang ra sức kéo tay tôi đang đứng bất
động như phỗng, ngay chính giữa đại sảnh.
Thảo nhìn tôi lo lắng:
- Chị làm sao thế, sao lại đứng chắn đường
tổng giám đốc thế kia?
Tổng giám đốc, cái danh vị nghe đã đầy uy lực, tôi tự bấu vào tay
một cái để trở về hiện thực.
Tôi luống cuống cúi đầu rút về vị trí của mình và từ từ ngước
lên.
Hải Lâm - chủ nhân của khúc nhạc ấy, con người thật của cái tên chiếm
trọn 500 trang nhật ký của tôi đang ở đây. Là anh, là anh, Hải Lâm đã trở lại.
Có điều, xa lạ quá. Người đàn ông ấy liếc nhìn tôi hai giây, chưa đủ
thời gian tôi chớp mắt mở ra, anh đã rời đi mất, anh dời đến cái ngai vàng của
anh - tổng giám đốc.
Có điều, kỳ lạ thay, suốt bảy năm qua, tôi luôn tưởng tượng đến một
ngày anh và tôi gặp lại thì sẽ thế nào. Bây giờ thì đã có kết quả rồi nhé. Đối
diện với sự lạ lùng xa cách của Hải Lâm, phản ứng của tôi chính là không phản
ứng.
Trong không khí nhộn nhịp của văn phòng, khúc nhạc phát qua chiếc tai
phone đang cắm trên tai tôi lạc vào những hợp âm ồn ào bên cạnh. Tôi cố căng
màng nhĩ, để lọc ra dù chỉ một chút vần điệu du dương. Nhưng mọi cố gắng, dường
như là vô dụng. Tai tôi ù đi, mắt tôi hoa lại, chân tôi run run. Tôi lẩn mình
trong đám khuất, tôi chạy trốn vào một góc nhỏ phía cuối tòa nhà.
Tôi nghe cố một bài hát, không phải vì nó hay. Mà đơn giản, nó gắn liền
với một kỷ niệm. Đó là bản tình ca đầu anh hát tôi nghe. Tôi nghe nó lặp đi lặp
lại, đằng đẵng suốt 7 năm. Thế nhưng đến khi chủ nhân thực sự trở lại, bài hát
tôi vẫn nghe nhưng nhung nhớ anh dành cho tôi, thì đã không còn.
Màn chào đón tân tổng đã xong, phòng kinh doanh tụ tập tại phòng hợp
lớn, để nhận cái vinh dự trực tiếp nói chuyện với ngài.
Mỉm cười, cúi đầu và bắt tay hỏi thăm từng người một. Hải Lâm lướt qua tất cả mọi người, đến lượt tôi... Thật khéo thay, chuông điện thoại vang lên giòn giã, anh quay đầu nghe điện thoại và bóng dáng ấy cứ thế rời đi, bàn tay tôi đang giơ lên liền nhẹ nhàng buông xuống.
Vậy là tôi biết, ngày ấy anh đã quyết tâm ra đi, không hề vương vấn. Lòng dạ người đàn ông thật sắt đá, khi cần thì nhẹ nhàng như dòng nước rí rách len lỏi vào làm trái tim người ta tan chảy, lúc đã dứt khoát ra đi thì không chút lưu tình khi gặp lại.
Từ mơ màng về hiện thực, từ hiện thực tôi rơi tõm xuống
khoảng không trọng lực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét