Trong tiếng vỗ tay ầm ĩ, náo
nhiệt, những chú chim bồ câu bị làm cho giật mình liền vỗ cánh tung bay ngập
trắng một bầu trời. Người chủ trì cầm một cuốn sổ bìa da, đứng cạnh chàng trai
mặc âu phục màu trắng đang ngóng nhìn cô dâu xinh đẹp của mình. Cô gái trong
chiếc váy đính những hạt ruby lóng lánh, đáp lại anh ta bằng nụ cười viên mãn.
Sau đó, cô tiến vào lễ đường. Tức thì dàn hợp xướng đồng loạt cất lên. Trong
mắt anh chỉ có cô, trong mắt cô ngập tràn hạnh phúc. Cô dâu tiến dần, tiến dần
đến khoảng cách chỉ còn cách nhau một bước chân nữa là chú rể có thể nắm trọn
tay nàng thơ của mình, thì người chủ trì bỗng hỏi:
- Chàng trai, người anh cầm tay
sắp đây sẽ là vợ của anh. Anh có nguyện yêu cô ấy trọn đời, trọn kiếp, có phúc
cùng hưởng, có họa cùng chịu, chia sẻ ngọt bùi, không có bí mật nào giấu diếm?
Chàng trai trả lời:
- Tôi đồng ý.
Người chủ trì mỉm cười hài lòng, rồi
quay sang hỏi cô gái:
- Cô gái, người cô cầm tay sắp
đây sẽ là chồng của cô. Cô có nguyện yêu anh ấy trọn đời, trọn kiếp, có phúc
cùng hưởng, có họa cùng chịu, chia sẻ ngọt bùi, không có bí mật nào giấu diếm?
Cô gái nghe xong bỗng trầm tư, im
lặng. Đôi lông mày cô nhíu chặt, hai hàng lông mi khép hờ, khiến chàng trai
không nhìn ra được điều gì từ trong sâu thẳm đôi mắt ấy. Cả lễ đường nín thở
dõi theo từng chuyển động của cô gái. Đôi môi cô mấp máy:
- Em có một bí mật muốn kể cho
anh nghe.
Chàng trai đưa tay khẽ vuốt từng
giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh im lặng không trả lời nhưng cô dường như
không để ý điều đó, cô quay sang phía người chủ trì và nói.
- Trên thế giới này, đối với tôi,
có hai điều, hạnh phúc nhất là gặp anh rồi yêu anh. Và đau khổ nhất chính là
quên anh và từ bỏ anh.
- Anh ấy là ai? - Người chủ trì
hỏi.
Cô gái bỏ qua câu trả lời. Cô từ
từ quay lưng lại, nhìn ra hướng cổng vào dán hai chữ hỷ, ánh mắt cô xa xăm,
ngập tràn ký ức. Cô bắt đầu kể, một câu chuyện không hề ngắn.
Câu chuyện xảy ra từ hai năm về
trước.
Khi ấy, Tùng kém Hoa một tuổi. Nhưng trông anh
già dặn và đĩnh đạc hơn cái vẻ mặt búng ra sữa của Hoa rất nhiều.
Hoa quen anh qua lời mai mối của
người bà con họ hàng xa. Khi ấy, cô cảm thấy vô cùng chán ghét và tỏ vẻ không
chịu hợp tác. Cô cố tình làm cho mình trông thật ngớ ngẩn và xấu xí. Thế nhưng,
rất lâu về sau này, cô sẽ luôn cảm thấy hối tiếc vì hành động điên khùng đã làm
trong ngày xem mặt hôm đó.
Buổi sáng mùa hè, nắng vàng rải
một lớp lấp lánh trên mặt hồ Tây yên ả. Hoa ngồi nhâm nhi tách cà phê trong
quán nước ven hồ.
Đúng 9h, Tùng xuất hiện. Trùng
hợp thay, bài hát rap sôi động trong quán đang phát bỗng tự dừng và chuyển sang
bản ballet tình yêu ngọt ngào. Xa xa, ngoài bậc cửa, chàng thanh niên trẻ, dáng
người dong dỏng, ngũ quan tuấn tú, đang tiến vào và mang theo bao ánh nhìn của
khách mọi người.
- Đẹp trai quá!
- Cao quá.
Những tiếng trầm trồ khen ngợi rì
rào vang lên, khiến Hoa tò mò. Cô vội ngẩng lên thì chàng trai ấy đã đến đứng
trước mặt mình.
- Bạn trai hot boy quá. - Có ai
đó nói.
- Cô ấy thật may mắn.
- ...
Thấy những tiếng xì xào, những
ánh nhìn ban nãy dường như đã bị chuyển hết lên người mình. Hoa lúng túng định
phân bua thì Tùng liền chìa tay ra. Anh mỉm cười nói:
- Em chắc là Hoa. Anh là Tùng.
Đáp lại anh, Hoa cũng mỉm cười.
- Vâng. Chào anh. Nghe người bà
con nói, anh kém em một tuổi.
- Ừ.
- Ừ?
- Ừ. Có sao không em?
- À. Không sao. Em chỉ nghĩ đến
câu nói: Thương thay thân phận đàn bà, dù hơn hai tuổi vẫn là đàn em.'' - Hoa
nhún vai, tỏ thái độ.
Thấy điệu bộ Hoa như vậy, Tùng bật
cười. Anh trực tiếp bỏ qua vấn đề tuổi tác. Anh tưng tửng chuyển sang vấn đề
khác khiến Hoa tức tái mặt.
- Em đợi lâu chưa? Trông em xinh
quá.
Tùng nghiêng đầu về phía Hoa. Anh
nháy mắt tinh nghịch, đôi môi cong lên nụ cười trêu đùa.
Phút chốc, Hoa ngơ ngẩn. Cô phát
hiện ra ngoài vẻ đẹp trai hút hồn, Tùng còn hay cười và rất biết cách ăn nói.
Cô nghĩ, có được người con trai này bên cạnh cũng thật đáng tự hào. Nghĩ đến
đâu, đỏ mặt đến đấy, cô bắt đầu ăn nói lung tung.
- Lâu. À. Vừa mới. Nửa tiếng.
- Vậy là lâu rồi. Em ngồi đi...
Cẩn thận. Bình tĩnh. Sao vậy em? Anh làm em lúng túng à?
- Sặc. Anh nghĩ mình đẹp trai lắm
chắc.
- Ồ. Anh chưa từng nghĩ thế. Em
nghĩ thế sao?
- ...
Và câu chuyện bắt đầu giữa họ cứ
không đầu, không cuối như thế. Thoáng chốc, đã đến mười hai giờ trưa, Hoa nhìn
đồng hồ ái ngại, cô không hiểu tại sao khi nói chuyện với anh, cô lại có thể
cảm thấy thời gian trôi nhanh vùn vụt như vậy.
Chia tay Tùng sau bữa ăn trưa tại
một nhà hàng các món ăn Nhật nổi tiếng nhất thành phố, Hoa cảm thấy trái tim
nhỏ bé đa sầu, đa cảm của mình có chút vui sướng len lỏi như dòng nước rí rách
chảy trong lòng.
Và kể từ đó, Hoa cảm thấy cuộc
sống của mình sinh động và muôn màu, muôn sắc như chính cái tên của cô.
Yêu Tùng được một thời gian, Hoa
bỗng trở nên tự tin, sành điệu, năng động và biết tiêu tiền như chính cái phong
cách anh hướng đến cô. Bạn bè Hoa đều cảm thấy cô xa lạ và không còn là chính
cô đáng yêu nhút nhát như ngày xưa nữa. Nhưng mỗi lần như thế, Hoa lại cáu gắt
với bạn của mình và cô không tiếc lời mắng họ là đố kỵ, là ghen ghét, là chia
rẽ tình cảm của cô và anh. Bởi vậy, cô dường như đang tự giăng lưới, bủa vây
chính mình trong sự đơn độc.
Tùng không phải là mối tình đầu
của Hoa. Cô luôn nói thế với anh. Nhưng sự thật là trước khi yêu anh, cô chưa
từng yêu ai khác. Cho nên, đến cái độ tuổi này, bước qua 25 và nhảy sang đầu
26, Hoa cảm thấy, trên thế giới này, đối với cô, có hai điều, hạnh phúc nhất là
gặp anh rồi yêu anh. Và đau khổ nhất chính là quên anh và không từ bỏ được anh.
Hoa vốn biết, ngoài việc ở bên
cô, Tùng còn hẹn hò với vô vàn người con gái khác. Nhưng cô chấp nhận bởi cô đã
được anh công khai như là bạn gái chính thức. Điều đó khiến cô cảm thấy bản
thân giống như một người vợ cả trong thời cổ đại tam thê tứ thiếp, có danh phận
nhưng không có lòng chàng. Những lúc như vậy, cô không biết phải gọi mình là
ngu ngốc hay là vĩ đại. Nhưng dù có gọi là thế nào đi chăng nữa thì cô cũng
đang tự lừa mình, dối người rằng anh vẫn còn yêu cô.
Ngày Mai xuất hiện, Hoa cảm thấy
mình mang tên loài hoa nhưng lại không phải là loại hoa nào cả. Mai có cá tính,
có phong cách và quan trọng là cô ấy trẻ trung và xứng đôi vừa lứa với Tùng hơn
cô.
Mai có giọng nói nhẹ nhàng, đôi
mắt thơ ngây và đôi môi hờ hững rất biết cách khêu gợi. Thế nhưng, đằng sau nét
dịu dàng và thuần khiết như một nhành mai mới nở trong gió xuân ấy, cô ta có
những lời nói sắc nhọn cay độc khiến Hoa tê dại.
Hôm đó, Hoa đi làm về. Như thường
lệ, cô lại đến dọn dẹp và làm cơm cho anh. Và rất lâu về sau này cô mới biết,
khi cô rời đi, Tùng lại trở về cùng Mai và ăn ngon lành những thức ăn cô nấu.
Sự thật sẽ không được phơi bày
nếu lúc ấy, Hoa không vì quên tài liệu công ty đưa về nhà làm mà qua trở lại.
Hoa không tự chủ được bản thân
mình, cô chạy đến cào cấu đôi cẩu nam nữ. Và chiến lợi phẩm cô thu được là cái
bạt tai của Tùng và cái nhiếc xéo của Mai:
- Trâu già đòi gặm cỏ non. Chẳng
có con trai nào thích làm phi công trẻ lái máy bay bà già. Tôi là chị thì thà ở
vậy suốt đời còn hơn.
Giây phút này, Hoa chết lặng, cô
bất giác quay ánh nhìn sang Tùng. Anh ta dường như bị câu nói của Mai làm cho
bất ngờ nên dường như chết lặng. Hoa không hiểu cái nhìn trân trối ấy của anh
hiện tại có ý nghĩa thế nào, cô chỉ biết người con trai này, từ đầu đến cuối
hình như chỉ có cô mải đuổi theo anh, đến khi rời khỏi thế giới anh, thế giới
cô hoàn toàn lạc lõng.
Một mình lang thang trên con
đường dài quanh co trong buổi chiều tà dương chạng
vạng. Hoa ước mình có thể biến thành cái cây, được trồng và bám rễ tại nơi này
- nơi lần đầu, cô và anh gặp mặt, nơi mà tình yêu đầu đời của cô thăng hoa, rực
rỡ như pháo hoa một lần rồi lịm tắt.
Câu chuyện được cô gái kể đến đây
thì dừng lại. Cả lễ đường lặng thinh. Chú rể nãy giờ chăm chú lắng nghe, bây
giờ liền lên tiếng:
- Vậy chẳng phải cuối cùng em đã
từ bỏ được cậu ấy rồi, đúng không?
Cô gái không trả lời. Chàng trai cũng
im lặng. Một lát sau, cô mới nói:
- Vậy nếu anh không phải là người
làm cho em hạnh phúc nhất nhưng anh lại là người làm cho em vượt qua được đau
khổ nhất. Anh vẫn nguyện ý lấy em làm vợ chứ?
Chàng trai ngẩn ra một lúc:
- Anh nguyện ý.
- Vâng. Tôi nguyện ý. - Cô gái
mỉm cười, quay sang phía người chủ trì.
Thực tế, cô không yêu anh, ngay
cả lúc này, ngay tại thời điểm này, trái tim cô vẫn còn nhớ đến người ấy. Nhưng
khi cô quyết định kết hôn cùng anh là cô biết,
hồi ức giống như một thứ vũ khí có lực sát thương tới con người ta nhất,
cô đã sẵn sàng rũ bỏ. Và khi cô quyết định kể câu chuyện đau lòng nhất bản thân
trong chính ngày hạnh phúc của mình, là cô biết, cô đã sẵn sàng để đón nhận
anh, yêu anh kể từ đây trọn đời, trọn kiếp, có phúc cùng hưởng, có họa cùng
chịu, không chôn vùi, không giấu diếm bất kể bí mật nào. Có lẽ, đó mới là tình
yêu đích thực.
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét