Tôi là một cô gái không xinh đẹp.
Nhưng điều đó không làm tôi mặc cảm. Điều duy nhất khiến tôi mất tự tin là chú
ý đến anh, thích anh và yêu anh.
Tôi biết đến anh qua sự giới
thiệu của Phượng - cô bạn chị em chơi với nhau từ bé và hiện tại đang ở cùng
phòng ký túc với tôi.
Phượng nói anh là một hotboy, đẹp
trai, ga lăng và nhiều tiền. Những anh chàng đó với tôi không có một chút hứng
thú. Thậm chí, tôi còn chút khinh thường. Đẹp trai thì đào hoa, ga lăng thì
phong tình, nhiều tiền thì sinh bản tính ỷ lại và lười nhác. Nhưng chẳng bao
lâu, tôi lại tự phản bội lại chính suy nghĩ ấy của mình.
Lần dầu gặp anh đó là lúc tôi bị
trượt vỏ chuối, ngã chỏng chơ trước sân trường ký túc. Tôi ấm ức bật khóc tu
tu, lũ bạn xung quanh tôi thấy vậy thì cười như nắc nẻ. Chỉ riêng mình anh nhìn
tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, không đáy. Và có lẽ từ khi đó, tôi đã rơi vào cái hố
thâm tình mà sau này, không cách nào thoát ra.
- Cậu chẳng cẩn thận gì cả. -
Phượng chạy lại đỡ tôi dậy, giọng cô ấy ân cần nhẹ nhàng như nước. Cô ấy kém
tôi mấy tháng tuổi nhưng lại chững chạc và người lớn hơn tôi rất nhiều.
- Không sao. Ai thế. - Tôi hất
cằm về phía người đằng sau Phượng.
- Nam. Người mà tớ vẫn kể. -
Phượng ghé sát tai tôi thì thầm. Sau đó, cô ấy chu môi nũng nịu với Nam:
- Thấy bạn em ngã, anh chẳng hề
hấn gì, anh thật vô tâm nha.
Anh nghe thấy vậy thì hơi giật
mình. Lát sau, anh đưa tay về phía tôi và nhoẻn miệng:
- Anh đỡ em.
Giây phút ấy, tôi nghe trái tim
mình đập loạn xạ. Nó dường như muốn nổ tung khỏi cái lồng ngực đang ép lại. Tôi
run rẩy nắm lấy bàn tay. Khoảng cách chúng tôi ngắn dần cho đến cực tiểu, tôi
dường như úp hẳn mặt vào lòng anh. Tôi khẽ bối rối.
- Cảm ơn.
Kỳ lạ, anh lại chẳng hề buông tay
tôi ra. Thậm chí, bàn tay anh ấm áp ôm trọn lấy lòng bàn tay bé nhỏ của tôi. Anh
ân cần giúp tôi phẩy bụi. Sau đó, anh ghé sát tai tôi, thì thầm:
- Cho anh số điện thoại nha.
Giây phút ấy, cơn gió mùa thu thoảng
qua, những cánh mộc lan nhẹ nhàng rơi xuống, đậu trên vành áo anh trắng ngần,
thơm ngát. Mọi thứ xung quanh tôi bỗng rất lay động lòng người.
Sau đó một tuần, tôi và anh chính thức hẹn hò.
Thế nhưng, khi bạn nhận được thứ
gì lại có một thứ khác bị mất đi. Kể từ khi ấy, Phượng bỗng trầm tư và tỏ vẻ lạnh
nhạt với tôi, tôi không biết lý do. Đôi lần, tôi có hỏi thẳng cô ấy điều đó.
Thì cô ấy lại cười trừ, cô ấy lảng sang chuyện khác và nói vài câu chuyện bông đùa.
- Nghe nói Khương Anh thích cậu
nhé.
- Ừ hử. Vậy chứng tỏ tớ rất có
sức hút nha.
- Ồ. Tự tin nhỉ. Tớ mách anh ấy.
- Phượng. Cậu dám...
- Dám chứ. Sao không? - Phượng
nhìn tôi tinh quái.
Và một vài ngày sau đó, tôi và
anh liền có một vết nứt mang tên Khương Anh. Chúng tôi cãi nhau:
- Anh sao thế? Khương Anh chỉ là
đàn em khóa dưới của em thôi. Anh đừng có ghen tuông vô lý như vậy.
- Không có lửa thì sao có khói.
Em càng ngày càng quá quắt.
- Anh nói cái gì, đừng có vừa ăn
cướp, vừa la làng. A! Tôi biết rồi. Chẳng phải anh làm gì có lỗi với tôi nên cả
vú lấp miệng em. Tôi nói cho anh biết, trò này xưa rồi. Anh thích thì đi với
những cô mắt xanh, mỏ đỏ của anh đi, chứ đừng có mượn cớ lấp liếm chuyện xấu
của bản thân.
- Em..
- Còn không phải
-...
- Anh dám rời đi. Chúng ta chia
tay.
- Tùy em.
Và chúng tôi chia tay thật.Còn
anh quay đầu bước đi, không một lần ngoảnh lại. Giây phút ấy, tôi không hề biết
rằng, không phải anh làm chuyện xấu mà căn bản là trái tim anh đã thay đổi.
Thời gian sau đó, tôi tìm đến Phượng
và tâm sự tất cả. Thấy bộ dạng thảm hại của tôi, thông thường cô ấy sẽ mắng tôi
té tát. Nhưng lần này, cô ấy lại yên lặng lắng nghe và thấu hiểu.
Sự thay đổi cuả anh, sự khác lạ
của cô ấy thật khiến con người ta nghi ngờ. Tôi có chút hoài nghi nhưng sau
cùng, tôi vẫn chọn cách tin tưởng.
Nghe lời Phượng. Tôi đến tìm anh
vào một buổi sáng nắng vàng một góc phố. Anh ấy không có nhà. Có lẽ, anh ấy đi
đâu, vẫn chưa về. Vậy thì tôi sẽ đợi. Tôi nghĩ, anh chắc chắn sẽ rất cảm động.
- Cô chờ chú Nam. - Có đứa trẻ
nào đó vỗ vai tôi.
- Đúng rồi, cậu nhóc.
- Cô là ai?
Cậu bé khoanh tay nhìn tôi với
ánh mắt không phù hợp với độ tuổi của nó. Tôi chưa kịp trả lời thì nó đã dẩu
môi lên:
- A! Cô là người giúp việc mới,
đúng không? Bà giúp việc hôm qua nghỉ rồi.
Tôi bàng hoàng nhìn nó:
- Nhóc! Cô là bạn gái chú Nam
nha.
- Nói xạo, bạn gái chú Nam vô
cùng xinh đẹp. Nhìn cô như một con ngốc.
- ...
Trong tích tắc, tôi chưa kịp tiêu
hóa hết lời nói của cậu bé thì bản thân tôi đã thực sự biến thành con ngốc.
Giây phút cửa thang máy mở ra,
mọi thứ xung quanh tôi giống như một thước phim quay chậm.
Người con gái đang dính sát lấy
anh ấy... Nếu đó là một đứa con gái mắt xanh, mỏ đỏ. Tôi có thể điên lên mà tốc
váy, mắng anh là đồ khốn, mắng cô ta là kẻ lẳng lơ. Hoặc nếu không thì tôi cũng
nước mắt lưng tròng, rồi quay đầu bỏ chạy như bao cô gái yếu đuối khác trong
các tiểu thuyết tình cảm. Nhưng người con gái ấy chẳng phải ai khác, lại chính
là người chị em tốt chơi với tôi từ thuở bé. Phượng nhìn tôi không phản ứng.
Ánh mắt cô ấy kiên định và anh thì vẫn nắm trọn tay cô ấy trong lòng bàn tay
mình.
Thế giới trước mắt tôi xám xịt và
đen ngòm.
Buổi sáng, tôi thức dậy, con mèo
mướp đang tự bắt cái đuôi của mình trên bệ cửa sổ. Tôi bỗng cảm thấy thật đồng
cảm, bản thân tôi thật chẳng khác gì nó. Mải miết đi một vòng trái đất để rồi
nhận ra bản thân đang cô độc. Bỗng dưng, nỗi đau trong tôi tăng lên gấp đôi và
sự mất mát thì tăng lên gấp vạn.
Vậy là, cô ấy đã phản bội tôi,
tôi đã mất đi một người bạn. Người anh ấy yêu thật sự lại là cô ấy, tôi đã
không còn người đàn ông của mình nữa.
- Thư ơi. Mở cửa đi. Tớ xin cậu.
Phượng ở bên ngoài đập cửa dồn
dập. Giọng cô ấy dù gấp gáp nhưng vẫn thánh thót như tiếng oanh vàng. Tôi vốn
rất ngưỡng mộ cô ấy ở khoản đó. Nhưng sao giờ đây, tôi lại cảm thấy nó thật giả
tạo. Từng lời nói cô ấy phát ra chứa hàng vạn khí độc.
Tôi không mở cửa cho Phượng. Tôi
không muốn gặp cô ấy nhưng tôi lại mong chờ lời giải thích của anh. Có điều,
anh đáp lại tôi là sự im lặng. Anh dường như biến mất khỏi cuộc đời tôi, như
thể tình yêu giữa tôi và anh chưa từng tồn tại.
Nỗi cô đơn của tôi dần biến thành
sự hoang mang, cô đơn, khắc khoải. Tôi không chịu đựng được điều đó. Tôi lại
đến tìm anh. Một lần nữa, tôi đánh mất sự tự tôn của chính bản thân mình.
Gặp tôi, anh ấy nói:
- Em muốn mắng anh, đánh chửi anh
thế nào cũng được. Nhưng anh sẽ không xin lỗi.
- Tại sao?
- Chúng ta đi đến bước đường này,
lỗi đâu phải riêng mình anh. Anh theo đuổi em nhưng không có nghĩa là mỗi lần
cãi nhau, anh luôn phải là người xin lỗi, mặc dù anh chẳng hề sai. Em nói con
trai thì nên rộng lượng nhưng anh càng bao dung em, em lại càng lấn tới. Có
người yêu nào suốt ngày giận dỗi là đòi chia tay. Em thử hỏi xem, mỗi lần chúng
ta xa nhau, em có nghĩ đến anh bao giờ không. Anh nhớ em, anh gọi cho em lúc 11
giờ đêm mà vì em đang ngủ nên em mắng anh thậm tệ. Rồi có bạn gái nào đến cầm
tay thôi mà cũng cân đo đong đếm như em. Ở bên em, đến quyền làm người yêu, anh
cũng không có lấy một chút.
- Vậy... vì tôi không đáp ứng nhu
cầu nên anh tìm đến người khác. Đàn ông các anh luôn có tư tưởng cầm thú. -Tôi
hét lên trong vô cảm và lãnh đạm.
- Tôi sẽ không mắng anh là tên
khốn. Nhưng tôi sẽ chứng minh cho cả thế giới biết rằng cả anh và cô ta đều
khốn.
Sau đó, tôi rời đi trong tư thế
ngạo nghễ nhất. Tình yêu của tôi và anh rớt dần sau cánh cửa cọt kẹt của phòng
ký túc. Nhưng đôi chân tôi khi ấy run rẩy đến thể nào, trái tim tôi mềm yếu,
đau khổ đến thế nào, chỉ bản thân tôi là người hiểu rõ nhất.
Cuộc sống của tôi từ đây bắt đầu
bằng một màu u ám. Tôi như người không trọng lực sống bồng bềnh trên miền ký
ức. Tôi nghỉ học, bảo lưu kết quả nửa năm. Tôi trốn vào miền Nam cùng vết
thương lòng lở loét. Trong thời gian ấy, Khương Anh liên tục xuất hiện. Cậu ấy
nhỏ tuổi hơn tôi nhưng chẳng bao giờ gọi tôi bằng chị.
- Thực ra, nếu em chịu quay đầu
lại thì em sẽ thấy có người chờ mình... - Khương Anh thổ lộ tình cảm với tôi
sến súa như thế.
Thế giới này, điều tuyệt vời ấy
có thật sự tồn tại không? Nhưng dù sao, cổ tích vẫn có, nếu bạn tin.
Trên chuyến tàu Nam - Bắc trở về,
tôi gặp lại Phượng.
Tôi nhìn cô ấy, cười lạnh:
- Cuối năm tớ và Khương Anh sẽ đi
đăng ký. Con gái nên lấy người đàn ông yêu mình. Cậu thấy đúng chứ.
Phượng không trả lời trực tiếp
câu hỏi của tôi. Một lát sau, cô ấy nhắn ti đến.
- Cậu... chắc ghét mình lắm.
- Không. Tôi ghét cậu làm gì chứ.
Có lẽ, anh ấy thật sự yêu cậu. Hai người rất môn đăng, hộ đối. Chúc cậu hạnh
phúc. Mặc dù, thật tâm tôi không mong muốn các người được vui vẻ. Dẫu sao, cuộc đời
là như vậy, luôn lừa dối nhau bằng những điều dối trá đẹp đẽ nhất.
Bốn năm sau, tôi và Khương Anh đã
có một tiểu công chúa. Cuộc sống gia đình chúng tôi yên lặng tựa mặt hồ không
gợn sóng. Tôi nghỉ sinh sáu tháng trở lại công ty làm việc, thì thấy phòng Kinh
doanh của mình xuất hiện nhiều gương mặt mới. Trong số đó, có Phượng. Cô ấy vẫn
trẻ trung xinh đẹp tựa thiên thần. Có điều tính về tuổi tác thì cô ấy lại đứng
đầu bảng danh sách gái ế. Có người nói, cô ấy cự tuyệt rất nhiều người. Cô ấy
dường như yêu cuộc sống độc thân hơn yêu một người đàn ông. Có lẽ, năm xưa thời
khắc tôi rơi vào hố thâm tình của anh thì cô ấy lại lạc vào mê cung ái tình.
Nhưng thế thì sao chứ? Tôi chẳng bận tâm.
Trái đất thật kỳ diệu. Có những
chuyện, chớp mắt một cái là không gặp nhau, nhắm mắt một cái, mở ra đã gặp lại.
Nhưng tôi và Phượng, có lẽ mãi sẽ không thể trở lại thành chị em tốt. Và trong
tình yêu cũng vậy, một vài người không thể bao dung nhau nên mãi không đến được
với nhau.
Ngọc Phạm Như.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét