Chương 4: Nụ hôn đầu
tiên.
Có những thứ được tích tụ lại, đến một ngày nó bùng
phát, thì bạn biết đấy, nó sẽ dữ dội và mãnh liệt biết chừng nào.
Tôi ôm mặt và chạy thật
nhanh lên tầng thượng của tòa nhà. Nước mắt tôi tuôn rơi xối xả, tôi bật khóc
nức nở.
Tôi phát hiện ra một đặc
tính của bản thân, dặn lòng không mong nhưng tâm vẫn đợi, hy vọng nhỏ nhoi,
thất vọng thê thảm.
Tự bao giờ, tôi và anh đã là
người xa lạ?
- Khóc to nữa lên.
Ai đó xòe chiếc khăn tay trước
mặt tôi và khích lệ một câu chua chát. Tôi ngẩng lên mặc cho mắt mũi đang tèm
nhèm nước mắt. Tôi chẳng hơi sức đâu mà cảm thấy xấu hổ lúc này.
- Cám ơn. - Tôi nhận chiếc
khăn tay của người đàn ông lạ và cố gắng hít thật sâu, nuốt những giọt nước mắt
đang ứ đọng nơi khóe mắt, chảy ngược vào trong lòng.
Ồ! Ngạc nhiên chưa!
- Lê Minh.
- Thùy Lâm.
Người đàn ông và tôi đồng
thời lên tiếng.
- Ngạc nhiên quá.
- Ừ, lâu rồi không gặp.
Lê Minh là bạn học cùng lớp
cấp 3 với tôi năm xưa. Tôi nhớ rằng sau khi tốt nghiệp thì Lê Minh đã sang Mỹ
du học. Nhưng hôm nay lại thấy anh ấy ở đây, thật ngạc nhiên quá.
- Cậu làm gì ở đây. Chẳng
phải cậu đi du học sao? - Tôi kéo tay Lê Minh hỏi vồn vã. Đã rất lâu rồi, tôi
không có liên hệ với người bạn cũ nào cả.
- Thì bảy năm rồi, cũng phải
về thôi chứ.
- À, đúng. Cậu có liên lạc
với mọi người không?
- Có, thi thoảng vẫn hẹn
nhau nhậu nhẹt. Cậu không liên lạc với ai à?
- Ừ, mình mất điện thoại nên
không có số mọi người. - Tôi ngại ngùng nhìn Lê Minh cười trừ. Không phải là tôi
không giữ số mọi người, chẳng qua là tôi không muốn liên lạc.
Tôi và Lê Minh hàn huyên với
nhau rất nhiều chuyện xưa cũ. Anh ấy thi thoảng có vẻ muốn hỏi tôi tại sao lại
khóc, tôi lại cố tình lảng tránh sang vấn đề khác. Thành thử bây giờ anh ấy
đang làm gì, tại sao anh ấy ở đây, tôi không dám hé răng hỏi thêm câu nào nữa.
Một lát sau, tôi lấy cớ nghe
điện thoại, rồi chuồn mất tiêu. Tôi nghe loáng thoáng tiếng Lê Minh gọi với lại
nhưng tôi giả lơ không nghe thấy. Thái độ với bạn bè xưa cũ thật không tốt
nhưng tôi chẳng có cách nào khác cả. Tôi sợ nói chuyện với anh quá lâu, anh ấy
lại nhắc đến người bạn thân của anh ấy - Hoàng Thái Tuấn - người mà không bao
giờ tôi muốn nhớ đến.
Lê Minh là một đại thiếu gia
con nhà giàu. Anh dường như nổi tiếng nhất trường cấp ba năm xưa của tôi vì gia
thế rất hiển hách của mình. Và dĩ nhiên, tầng lớp thượng lưu ấy, đẳng cấp của
chúng tôi không có cửa để chơi thân. Lê Minh học cùng lớp với tôi, ngồi bàn
ngay sau tôi và không nói chuyện với bất kể ai trong lớp trừ Kiều Dương - một
tiểu thư khuê các nhà giàu khác. Cặp đôi ấy rất nổi tiếng nhưng chẳng liên quan
gì đến chúng tôi. Cho đến đầu năm lớp 12, một học sinh mới xuất hiện. Đó là
Hoàng Thái Tuấn.
Hoàng Thái Tuấn vừa đến,
ngay lập tức trở thành cái tên hot nhất trường tôi, thậm chí danh tiếng lan
sang cả các trường cấp ba bên cạnh. Hoàng Thái Tuấn quả thực rất đẹp trai và
giàu có.
Hôm đó, chúng tôi đang nô
đùa ầm ĩ trong tiết học thể dục ở sân trường thì một chiếc xe BMW sang trọng đỗ
xịch ngay trước cổng. Lũ con gái lớp tôi đang nhao nhao bỗng im bặt, ai nấy đều
há hốc miệng về hướng chiếc xe ấy. Cửa sau xe được mở, một người con trai rất
đỗi anh tuấn từ từ bước ra. Anh không mặc đồng phục mà diện trên mình một chiếc
áo sơ mi trắng không cài cúc ngực, mái tóc nhuộm màu hung đỏ được vuốt keo
ngược lên, để lộ ra vầng trán cao thông minh, cùng ánh mắt lém lỉnh.
Lũ con gái lớp tôi chết đứ
đừ trước trai đẹp. Riêng tôi, tôi cảm thấy hắn thật giống xã hội đen, không có
chút thuần khiết, trong sáng nào của một người học sinh.
Một lúc sau, cô giáo chủ
nhiệm lớp tôi hối hả chạy đến. Cô giáo đứng đó nói với hắn chuyện gì rất lâu.
Nhưng một lúc sau nữa, thầy hiệu trường đích thân ra mới thấy hắn cài lại cúc
áo đi vào. Và hắn vào học lớp tôi, lũ con gái lớp tôi chết như ngả rạ. Có điều
Hoàng Thái Tuấn không nói chuyện với bất kể ai, trừ Lê Minh và Kiều Dương. Đúng
là nhà giàu chỉ chơi với nhà giàu, báo hại mấy nàng mê trai thất tình, tiu
nghỉu.
Học chung với nhau hết kì 1
lớp 12, tôi và ba người ấy vẫn chưa từng nói chuyện cho đến ngày hôm ấy - ngày
tròn trĩnh một tháng tôi và Hải Lâm không gặp mặt.
Ting! Ting! Ting. Chiếc đồng
hồ báo thức của tôi kêu inh ỏi, tôi mới giật mình tỉnh giấc, buổi sáng có tiết
kiểm tra Hóa học đầu giờ. Tôi là lớp phó lao động, tôi có nhiệm vụ chuẩn bị
phòng thí nghiệm. Tôi phải đến trường sớm mà cái giờ báo thức này là giờ báo
thức cận kề giờ đi học. Có lẽ, hôm qua tôi ngủ quên mà không chỉnh đồng hồ.
Đánh răng, rửa mặt trong 5
phút, tôi ba chân bốn cẳng đạp xe đến trường.
Bịch! Một tiếng nổ rất to,
con xe đạp cọc cạch của tôi liêu xiêu rồi xụp hẳn xuống. Tôi dựng chân chống
cúi xuống nhìn, xe bị nổ lốp rồi. Tôi khóc không ra nước mắt, gửi xe ở một quán
net gần đấy rồi phi như điên bằng xe căng hải.
Cuối cùng 7 giờ vào học, 7
giờ kém 5 phút, tôi mới đến trường, cô giáo dạy hóa nhìn tôi lạnh lùng cúi
xuống ghi ghi ,chép chép. Tôi đoán, tên tôi đã nằm chĩnh ĩnh trên cuốn sổ ghi
đầu bài. Tôi cúi đầu lặng thinh đi vào chỗ ngồi Lúc ngẩng lên, 44 con người -
100 con mắt nhìn tôi bằng hình viên đạn. Tôi báo hại cả lớp, đáng lẽ có một bài
kiểm tra thực hành gọn nhẹ thì bây giờ, chuyển sang bài kiểm tra viết khắc
nghiệt. Nếu ánh mắt có thể giết được người thì tôi chắc chắn hôm ấy, tôi sẽ
chết rất thảm. Tôi nín thở, ngồi từ từ vào chỗ của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn
xuống tim. Bên cạnh, ai đó cười khẩy nhẹ một cái nhưng vẫn đủ tôi nghe thấy.
Tôi liếc mắt sang, thấy Hoàng Thái Tuấn đang chăm chú nhìn mình. Tôi trợn mắt
lườm lại hắn, hắn lại nhoẻn miệng cười toe toét. Trong tích tắc ấy, tôi bỗng
thất thần.
Giờ giải lao giữa giờ, tôi
nhảy lò cò đến nhóm bạn gái tôi hay chơi nhưng không ai bắt chuyện với tôi cả.
Tôi lại phi sang cùng lũ con trai đang đá cầu ngoài cửa lớp, họ lập tức dừng
lại, nhặt cầu chạy sang góc khác. Tôi ỉu xìu vào lớp học bắt chuyện với Duyên -
cô nàng hiền lành, nhu mì và thân thiện. Nhưng không ngờ, cô ta vừa nhìn thấy
tôi thì liền chạy mất dép.
Tôi tưng hửng đứng giữa lớp
mà không hiểu chuyện gì xảy ra với mình. Chẳng lẽ chỉ vụ kiểm tra hóa học nhỏ
nhoi ấy thôi mà cả lớp định quay lưng lại với tôi ư?
Tôi bị bạn bè đối xử mất một
tuần như thế. Tôi đến lớp thui thủi một mình, không ai chơi, không ai nói
chuyện. Tôi tủi thân, chạy lên tầng, ngó vào lớp của Hải Lâm. Có điều Hải Lâm
không có ở trong đó. Một bạn gái ngồi đầu bàn nhìn thấy tôi thì liền gọi:
- Cả lớp ơi, cô ta này,
chính cô ta này.
Tôi đang định quay đi thì
một đám đông con trai vây tôi lại.
- Các cậu định làm gì? - Tôi
sợ hãi hét lên.
Bốp! Ai đó đánh vào mặt tôi,
tôi ngã dúi dụi, tôi choáng váng đứng lên thì mấy bạn nam lại xô tôi ngã. Cứ
thế, tôi như quả bóng bị đẩy đi đẩy lại, đầu tôi ong ong những tiếng nói cười,
những tiếng rủa xả. Cho đến khi, tôi tưởng chừng như không còn nghe thấy gì nữa
thì có ai đó bế xốc tôi lên, tôi gục đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn, rồi lịm
dần.
Khi tôi tỉnh lại. Tôi ngơ
ngác nhìn quanh. Một không gian rất lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi không
nhìn thấy nhà cửa hay đường phố gì ở đây, xung quanh là những rặng hoa hồng
được trồng bạt ngàn, nối đuôi nhau và không thấy đâu là điểm dừng. Xa xa, một
cánh cửa màu trắng từ từ được mở ra, hai người một nam một nữ sóng vai nhau
tiến về phía tôi. Họ đi đâu, những cánh hồng trắng dưới chân tung bay đến đó.
Cảnh tượng đẹp như tranh, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy rùng mình bởi
tất cả đều màu trắng.
- Chào mừng đến với thiên
đường. - Cô gái nói.
- Hả! Tôi chết rồi ư. - Tôi
lắp bắp mà nước mắt rơi chan chứa.
Ha ha. Ai đó cười rất man rợ
rồi có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.
Phải nói là người đó ra tay
rất độc ác, ca nước ấy là nước đá vừa mới lấy ra từ tủ lạnh luôn. Tôi rùng
mình, toàn thân co rúm, mở mắt thao láo, tôi tỉnh táo hoàn toàn. Hoàng Thái
Tuấn, Lê Minh, Kiều Dương - ba người ấy đang khoanh tay trước ngực nhìn tôi
trân trối.
Rất nhanh chóng, tôi bắt
được kẻ hất nước đá vào mặt tôi chính là Hoàng Thái Tuấn.
- Đồ khốn. - Tôi hét lên
bằng âm vực lớn nhất mình có được, tôi đuổi bắt hắn trong khu vườn hồng nhà
hắn, những cánh hồng đỏ, trắng thi thoảng tung theo cơn gió, quấn lấy chân tôi.
Tôi, Hoàng Thái Tuấn, Lê
Minh, Kiều Dương trở thành bộ tứ thân thiết với nhau từ khi ấy.
Sau này, tôi nghe Kiều Dương
kể lại rằng, bọn họ cứu được tôi khi đang bị đánh tập thể trong đám hỗn độn của
lớp trên tầng. Trước đó, tôi đã đẩy Nhã Phương ngã đập đầu vào ghế. Tôi ngất
lịm đi nửa ngày còn Nhã Phương bị một vết sẹo nhỏ ở đuôi mắt.
Thật nực cười. Tôi nhớ, tôi
đâu có gặp Nhã Phương. Mà tôi đâu có đẩy ai, tôi chỉ nhớ có người đẩy mình và
tôi bị đánh. Tôi thắc mắc điều đó với Kiều Dương. Cô ấy nhún vai, tỏ vẻ không
hiểu:
- Không biết, tớ chỉ biết
rằng bọn tớ đưa cậu về rồi sau hôm đó không thấy ai nhắc đến chuyện này nữa. Mà
quan tâm làm gì, bọn tớ không thích lo chuyện bao đồng.
Kiều Dương nói vậy, thì tôi
cũng đành bó tay thôi. Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng quên dần chuyện đó.
Hoàng Thái Tuấn, Lê Minh,
Kiều Dương - Họ thuộc tầng lớp thượng lưu nên có rất nhiều trò chơi khác lạ.
Tôi nhanh chóng bị họ dụ dỗ, rồi lao đầu vào những thú vui giàu có của họ.
Uống rượu, đi quán bar,
khiêu vũ, đua xe. Tôi giật mình nghĩ lại những trò tiêu khiển này thật quá lố
so với tuổi học trò trong sáng năm xưa của tôi.
Chơi thân thiết với Hoàng
Thái Tuấn, Lê Minh, Kiều Dương từ học kỳ 2 lớp 12 được một tháng, hai tháng
cũng là lúc tôi và Hải Lâm không gặp nhau bằng ấy thời gian. Thi thoảng, mỗi
giờ ra chơi, tôi đảo mắt một lượt để ngó xem có thấy anh không nhưng cứ lướt
được một vòng rồi lướt lại thì Hoàng Thái Tuấn lại từ đâu lù lù xuất hiện.
- Ê có thích xem sâu bướm
không? - Thái Tuấn hớn hở chạy đến cầm tay tôi.
- Sâu bướm có gì lạ mà xem?
- Tôi bĩu môi với hắn nhưng lại rất nhiệt tình chạy theo.
Đằng sau vườn trường trồng
rất nhiều rau cải bắp. Một phần có lẽ là do thực hành thí nghiệm sinh học, phần
lớn là do các chú bảo vệ muốn tận dụng bãi đất trống, để tăng gia sản xuất,
kiếm rau sạch về ăn.
Những luống cải bắp đangthời
kỳ sinh trưởng nên cuộn lá non, xanh mơn mởn. Vì là rau sạch nên không phun
thuốc trừ sâu nên ở một vài luống, lỗ chỗ những vết đục phá của loài ăn hại
này. Một vài luống khác lại có sâu bướm làm tổ.
Thái Tuấn dắt tay tôi đến
một vị trí. Cây cải bắp cuộn lá to tròn, nằm chình ĩnh phía giữa vườn, không
theo hàng lối nào cả. Thái Tuấn rón rén đi trước, ra vẻ rất cẩn trọng. Tôi thấy
thật nực cười nên chạy đến bên hắn, dậm chân một cái hét lên:
- Này làm cái gì đấy.
Ào! Âm thanh vỡ tổ nhẹ
nhàng. Một đàn bướm trắng bay vèo vèo trước mắt tôi. Tôi ngạc nhiên không hiểu
cái lũ này từ đâu xuất hiện. Cảnh tượng khi ấy, có lẽ rất đẹp nhưng chắc tôi
chưa đủ lãng mạn để nhận ra điều ấy. Tôi nhíu mày nhìn chúng bay đi. Đến lúc
nhìn lại, thì Thái Tuấn đã chiếm lấy môi tôi. Tôi bị bất ngờ nên đứng bất động
cho hắn hôn mình lâu gần một phút. Đầu tôi miên man những suy nghĩ nụ hôn đầu
đời bị hắn cướp rồi, nụ hôn đầu đời bị hắn cướp rồi mà nhất thời ôm lấy eo hắn.
Thái Tuấn thấy tôi thế thì
buông tôi ra, nhìn tôi 5 giây sững sờ.
- Cậu thật dễ dãi. - Hắn
nói.
Câu nói một ý mà đôi ba tứ.
Tôi đã đọc ở đâu đó rất nhiều cái từ ''dễ dãi'' vốn dùng để đánh giá một người
con gái không ra gì. Tôi mím môi xấu hổ đẩy Thái Tuấn, rồi vụt chạy đi. Vừa
chạy, tôi vừa đưa tay quệt nước mắt. Lúc chạy qua khu vườn trường, có ai đó
nhìn thấy tôi. Nhưng lúc này, cảm giác ngu ngốc đang choán hết trí óc tôi, tôi
chẳng tâm đâu mà để ý đến người khác nữa.
Sau ngày hôm đó, tôi tránh
mặt Thái Tuấn. Hắn cũng ngại ngùng khi gặp tôi. Tôi chỉ còn thân thiết với Kiều
Dương.
Cuối cùng, kỳ thi tốt nghiệp
chính thức gõ cửa, chúng tôi lao đầu vào học và tạm thời gác lại những xúc cảm
vụn vặt ấy.
- Cậu nhanh lên, đi muộn là
không có chỗ ngồi nữa đâu.
Buổi tối 7 giờ, Kiều Dương
đứng trước cổng nhà tôi quát tháo ầm ĩ.
Kỳ thi tốt nghiệp ấy là năm
đầu tiên bộ giáo dục áp dụng quy chế thi cử mới, chỉ tổ chức thi một lần, không
thi lại. Nếu bạn mà thi trượt thì chỉ có nước học lại lớp 12. Mà học lại với
khóa đàn em thì có nhảy xuống biển Đông cũng không rửa hết nhục.
Có lẽ vì vậy, Kiều Dương mới
ép xác trong cái lò luyện bát quái của trung tâm gia sư thành phố này.
Lớp học thêm bắt đầu vào lúc
bảy giờ ba mươi phút. Bảy giờ mười hai phút, chúng tôi đến nơi.
Lò luyện thi tỏa nhiệt thiêu
cháy một góc trời. Tôi rủa mười tám đời tổ tông những kẻ ngoại lai đến khu phố
tôi học. Mà tôi cũng rủa thầm cái trung tâm gia sư đặt đâu không đặt, đặt ngay
ở khu phố tôi, báo hại tôi bị bố mẹ tôi tống đi học.
- Còn hai chỗ trống. - Kiều
Dương chỉ tay và hét lên.
Thật ngốc nghếch, cô ta thế
này có khác mật đây ruồi đến mà xơi. Buổi giảng hôm nay, nghe nói đích thân
giáo sư trường đại học kinh tế hàng đầu cả nước đến giảng bài. Một tháng chỉ có
hai buổi như vậy nên học viên đổ xô đến nghe giảng đông như quân Mông - Nguyên,
Kiều Dương vừa hét, một đám
hỗn tạp xô nhau chạy về hướng có tiếng hét ấy. Chúng tôi thục mạng chạy lên chỗ
trống.
Ba, hai, một... đến nơi rồi.
Kiều Dương lấy được một chỗ, tôi cũng đặt mông vào được một chỗ còn lại. Nhưng,
binh! Mông tôi chạm được một nửa xuống ghế thì có một nửa cái mông khác cũng
đặt vào vị trí ấy.
- Nhã Phương.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Sau
vụ đánh nhau mà tôi không nhớ lần trước ấy, Nhã Phương trong mắt tôi biến thành
một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ. Và trong mắt cô ta, tôi có lẽ bị coi như thế.
Tôi vốn không định nể nang
cô ta lấy một tích tắc nào nhưng Nhã Phương cao tay hơn, cô ta hất tay tôi một
cái, tôi vồ ếch trước sân một đoạn ước chừng 5 mét.
Híc! Cô ra tay thật độc ác,
tôi định tru tréo hét lên thì Hải Lâm từ đâu chạy đến, đỡ tôi đứng dậy.
Đã lâu rồi không nhìn thấy
anh. Từ rung động đến yêu một người, phải trải qua quá trình thích nhưng từ yêu
mà không yêu nữa chỉ nói một lời mà xong.
Hải Lâm nhìn tôi rồi buông
một câu lạnh lùng:
- Đồ hậu đậu.
Đồ hậu đậu! Anh rõ ràng mắng
tôi nhưng trong giây phút ấy, tôi cảm giác, câu mắng ấy đáng yêu biết chừng
nào.
Hải Lâm có lẽ cũng muốn đến
nghe giảng nhưng chỗ ngồi hết rồi, nên anh quay lưng rời đi. Tôi nếu giây
trước, sống chết tranh chỗ ngồi thì giây sau, lật đật chạy theo anh.
- A! Mọt sách cũng đi học
thêm ư? - Tôi khoác vai Hải Lâm cười toe toét.
Hải Lâm giật mình lùi người
lại. Anh đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt hằn lên tia sáng, tôi nhất thời không hiểu
ánh mắt ấy là gì. Người ta nói nhìn thấy người mình yêu thương như nhìn thấy
ánh sao rực rỡ trên trời. Nhưng đôi môi anh khi này lại mím chặt, tôi bỗng chốc
cảm thấy anh thật lạ lùng, xa cách.
Nhưng rất nhanh, ba giây
sau, Hải Lâm véo má tôi, anh mỉm cười:
- Ngốc, mọt sách thì phải
chăm chỉ đi học chứ.
- Ừ, đúng rồi. - Tôi ngớ
người cười giòn tan.
- Ăn kem không?
- Có.
- Ăn mấy cái?
- 5 cái.
- Vậy cậu ặn mấy cái?
- Mỗi người hai.
- Còn một cái thì sao?
- Mình ăn chung.
- Ha ha.
- Cười cái gì chứ?
- Đồ ngốc.
- Sao cứ mắng tớ là đồ ngốc.
- Thì không mắng là đồ ngốc
nữa mà chuyển sang gọi là ngố tàu.
- Đáng chết.
- Ha ha.
Buổi tối mùa hè rực rỡ ánh
trăng sao. Hai người một nam, một nữ dắt tay nhau nói cười, tung tăng rộn rã.
Cô gái thi thoảng đi lùi lại rồi nhảy chồm lên lưng người con trai. Người con
trai quay sang, ôm chặt cô gái, dọa ném xuống nước. Cô gái hét toáng thất
thanh, chàng trai thích chí, cười như nắc nẻ. Bóng trăng lững lờ dưới nước, soi
bóng họ sóng sánh bên nhau.
Tôi cứ tưởng buổi tối vui vẻ
ấy đã hàn gắn lại những xa cách gần ba tháng giận dỗi của chúng tôi. Nhưng hóa
ra đằng sau dư vị ngọt ngào nhất là đắng cay, chua chát nhất.
Tự lúc nào mà anh và tôi đã
lạc mất yêu thương?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét