Chương
3. Đừng khóc.
Để quên đi một nỗi đau, người ta sẽ khiến
mình bận rộn để không còn thời gian nghĩ về nó. Tôi cũng thế. Tôi muốn để công
việc quay cuồng bản thân cho đến khi mệt mỏi, thì màn đêm sẽ ùa về, ru ngủ nỗi
đau tôi.
Tinh! Ba kim đồng hồ nằm cùng một vị trí:
8 giờ tối tròn trĩnh. Tòa nhà 21 tầng đang trầm mình trong bóng đêm tĩnh lặng
bỗng rực sáng một hồi rồi tắt ngúm, đen ngòm dưới ánh đèn đường leo lắt. Từ hôm
nay, tổng giám đốc của chúng tôi đã ra quyết định giới hạn giờ làm thêm. Hết
giờ, toàn bộ văn phòng bị hệ thống tự động ngắt nguồn cung cấp điện. Tôi uể oải
bước ra khỏi tòa nhà, cảm nhận khí trời mùa thu mát lạnh.
Hôm nay, tôi đi bộ vì con xe máy cũ kỹ của
tôi đã hết xăng. Tôi lười nhác không muốn nạp nhiên liệu cho nó. Có lẽ, tôi
muốn ngược đãi bản thân nên đó là cái cớ tốt nhất để tôi tự làm khổ mình.
Khi đi bộ, tôi sẽ luôn đi giầy cao gót.
Tôi thật kỳ quặc phải không? Nhưng thực ra, người phụ nữ đẹp
nhất là khi cô ta thả dáng đi dạo bằng
giầy cao gót. Cái dáng dấp không vững vàng trên đế giày cao lênh khênh ấy là sự
quyến rũ nhất với bất kể người đàn ông nào muốn bảo vệ người con gái mình
yêu.
Đó là điều Hải Lâm đã nói với tôi. Mới đầu
tôi phì cười vì cái triết lý ngộ nghĩnh đó của anh nhưng sau này tôi mới biết
khi người ta bảo tôi kì quặc, chỉ duy có anh dùng lập luận đó, để khuyến khích
sở thích khác người ấy của tôi.
Điều lạ lùng với người khác nhưng lại hấp
dẫn với bản thân. Con đường đi từ nhà đến chỗ làm của tôi chỉ cần băng qua một
con phố, rồi nhảy sang dải phân cách là tới được văn phòng ở bên kia đường. Thế
nhưng, như thế là phạm luật, con đường chính xác mà tôi cần đi qua là hết dãy
phố này rồi ngược lại đầu đường bên kia. Cái này theo như các cụ ngày xưa ví
von chính là gần nhà xa ngõ, sẽ mất gấp đôi đoạn đường, mất gấp đôi thời gian
để đi theo nó. Và tôi luôn tuân thủ theo quy tắc cho dù là đi bộ.
Con đường của dãy phố tôi ở khá đẹp. Đoạn
đường dài gần hai trăm mét mới đến vị trí quay đầu. Dọc hai bên đường là những
rặng cây xanh, cây sữa với những tán lá xanh mướt. Ở giữa, nơi đặt dải phân
cách, người ta trồng những khóm hoa hồng, hoa huệ tây, cúc vàng, cúc trắng lần
lượt nối đuôi nhau và không lặp lại. Vì vậy, tôi rất thích cảm giác mải mê đi
vun vút theo những hàng hoa đa hương sắc ấy. Như thế, tôi sẽ nhìn tổng quát
chúng một lượt rồi mới lộn lại ngắm từng bông chi tiết. Chẳng nói đâu xa, nói
ngay đến việc bạn đi chợ thôi, bạn sẽ đi từ đầu đến cuối chợ xem họ bày bán
những gì rồi mới bắt đầu quay lại lựa từng thứ một.
Tôi mỗi lần như thế, mọi người thường bóng
gió tôi là rảnh rỗi sinh nông nổi nhưng nếu là anh năm ấy, chắc anh sẽ xoa đầu
và khen tôi là người biết hưởng thụ cuộc sống?
Rầm! Tiếng sấm rền vang dọa người. Có lẽ nào,
trời sắp mưa? Tôi vừa mới nghĩ thế, tức thì những hạt nước không nhìn thấy
trong màn đêm nhảy rào rào trên đầu tôi. Tôi vội vàng hòa vào dòng người hối hả
bắt taxi về nhà trọ.
Thế là hết dạo phố, thế là hết lãng mạn,
hết suy nghĩ vẩn vơ. Cái xoa đầu ấy của anh ngay cả trong tưởng tưởng cũng
không được xuất hiện trọn vẹn. Tôi lau qua đầu tóc rồi cứ thế phi lên giường.
Tôi ngủ một mạch cho đến tận sáng hôm sau.
Khụ! Khụ! Mới sáng sớm, tôi đã bắt đầu ho
khan ầm ĩ. Có lẽ hôm qua dính nước mưa nên bị cảm lạnh. Tôi hắt hơi một cái,
Yến Nhi từ đâu phi tới, liền tránh tôi như tránh bệnh dịch.
Tôi liếc xéo cô ta, cô ta trừng mắt lại.
Sau vụ tôi bắt cô ta dọn đống hồ sơ, Yến Nhi công khai ghét tôi ra mặt. Đúng là
kẻ có quyền có thế có khác, tôi là người hướng dẫn cho cô ta mà cô ta chẳng nể
nang một chút nào. Có điều, bạn trai tổng giám đốc của cô ta lại chẳng hề nói
năng điều gì.
Tôi bực mình, ném một xấp tài liệu trước
mặt Yến Nhi:
- Đem chỗ hồ sơ này cho cửa hàng trưởng
của cửa hàng 2.
- Nhưng em không biết đường. - Yến Nhi
ngập ngừng.
- Cô không có mồm à. - Tôi trợn mắt, quát
cô ta lấn lướt. - Mà nếu cô không thích thì cũng không ai dám ép cô.
Yến Nhi bị khiêu khích thì tức tối cầm xấp
tài liệu, hùng hổ đi ra. Tôi nhếch môi cười tự giễu: ''Hải Lâm, anh càng không
để ý tôi thì tôi càng hành hạ cô ta nhé.''
Tích tắc, tích tắc, thời gian cứ dửng dưng
trôi. Yến Nhi đi nửa ngày trời không thấy trở về. Không ai biết cô ta đi đâu,
trừ tôi. Trong phòng tổng giám đốc,mọi người đang nháo nhác lên vì điện thoại
Yến Nhi lại để quên trong văn phòng, không ai liên lạc được. Mấy cô thư ký chạy
đi, chạy lại trước mặt tôi nhưng tôi nhất quyết không hé răng nửa lời. Tổng
giám đốc cũng quyết tâm không nói với tôi một câu nào.
So độ lỳ với một người phụ nữ thì anh chắc
chắn sẽ thua nhưng giới hạn sự chịu đựng của người con gái thì lại không thể
nào bằng anh. Tôi càng gan lỳ bao nhiêu thì sự tự ái trong tôi càng lớn bấy
nhiêu. Tôi bất giác nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc mà tâm bất động.
Năm ấy, sau trận cãi nhau ấy, Hải Lâm và tôi
gần ba tháng giận dỗi không gặp nhau. Chúng tôi vốn học khác lớp. Nếu năm xưa
hẹn hò, toàn phải tính lên tính xuống, căn giờ để về cùng nhau, mỗi giờ nghỉ
giải lao giữa tiết tranh thủ lướt qua nhau để chạm tay một cái vội vàng. Chỉ
vài giây yêu thương ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm lay động cả một trái tim yêu
thương thuở ban đầu. Thế nhưng, khi yêu người ta yêu nhau từng giây, từng phút
nhưng khi xa nhau, trái đất có xoay quanh một vòng, không gặp nhau vẫn cứ là
không gặp nhau,
- Chị Thùy ơi, tổng giám đốc gọi chị vào
gặp. - Một cuộc điện thoại từ phòng thư ký truyền đến.
Tôi cố gắng làm lạnh trái tim nóng của
mình đẩy cửa văn phòng anh bước vào.
Anh đang nhíu mày suy tư trước màn hình
máy tính. Đã bảy năm rồi, tôi không được nhìn thấy dáng vẻ ấy của anh. Mỗi khi
anh suy nghĩ điều gì thì lại trầm tư và bình ổn như thế. Anh so với năm xưa
trưởng thành hơn, đạo mạo hơn, khuôn mặt góc cạnh ngày càng nam tính, đôi mắt
sáng, đen láy vẫn đốn ngã biết bao trái tim thơ ngây. Tôi tự hỏi tâm tư của anh
là gì sau đôi mắt ấy.
- Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì ạ. -
Tôi làm mặt lạnh lùng cất tiếng hỏi Hải Lâm.
Anh đã coi tôi như không quen biết, vậy
tôi đối với anh cũng khách sáo giống như nhân viên với sếp mà thôi.
Hải Lâm hất tay, ý bảo tôi ngồi ghế chờ.
Ngồi thì ngồi, tôi ung dung, tự tin ngồi. Có điều, tôi ngồi, nhìn trái, nhìn
phải, nhìn chính diện mặt anh nhưng một giây liếc về phía tôi, anh cũng không
hề có. Tôi thở dài chờ đợi. So vơi năm xưa, anh đã gai góc và thâm sâu, khó dò
hơn rất nhiều. Tôi ngồi chờ nửa ngày, không chịu được đành lên tiếng:
- Tổng giám đốc.
Đáp lại tôi vẫn là im lặng cùng tiếng gõ
bàn phím cạch cạch. Tôi thở dài, tôi chịu thua, tôi không đọ được độ gan lỳ với
anh. Tôi tiếp tục lên tiếng:
- Tôi giao việc cho bạn gái anh đến cửa
hàng số 2 chỉnh lý tài liệu. Vừa nãy, tôi có gọi điện liên hệ thì cô ấy nói
rằng, đến chiều mới làm xong.
Đáp lại tôi vẫn là im lặng. Tôi cũng lặng
lẽ rời khỏi căn phòng. Anh chán ghét tôi đến mức không muốn nói với tôi dù chỉ
nửa câu ư?
Lần đầu tiên sau khi Hải Lâm rời xa tôi,
nước mắt tôi vì anh vô thức ứa ra...
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét