Chương 15: Mất trí nhớ.
Buổi sáng thức dậy, tôi cảm thấy đầu mình đau nhói. Tôi mở mắt ra ánh nắng ban mai lách qua khung cửa nhỏ rực sáng cả căn phòng. Trên bệ cửa sổ, hai chậu hoa lan đang rung rinh đưa mình trong gió, chiếc rèm cửa gắn những hạt đá ruby thi thoảng lắc mình tạo nên âm thanh nghe rộn rã vui tai.
Khung cảnh này quen quá...
- Cô tỉnh rồi à?
- Trần Quân Tường.
- Ừ.
- Sao anh lại ở đây.
- Nhà tôi đây. Sao tôi lại không ở.
- Nhà anh? Minh Thành đâu? Anh ấy có sao không?
- Nó về miền Bắc hai ngày trước rồi.
- Hai ngày trước. Vậy tôi?
- Cô hôn mê đến hôm nay là ngày thứ bảy.
- Vậy xem ra. tôi bệnh nặng hơn anh ấy.
- Đúng.
- Sao tôi lại ở nhà anh?
- Vậy cô muốn ở nhà Phan Vũ.
- Không. Tất nhiên là không. Nhưng sao anh lại nói vậy.
Trần Quân Tường im lặng...
- Trần Quân Tường.
- Chuyện gì?
- Cách đây hai năm, khi tôi ngất ở ngoài đường. Có phải, tôi cũng ở nhà anh?
- Đúng.
Lần này là tôi im lặng. Cuộc hội thoại của chúng tôi kết thúc tại đây. Trần Quân Tường sau đó đi làm, để tôi ở nhà một mình với người giúp việc.
Tôi ngồi tựa đầu bên cửa sổ, lấy tay nghịch nghịch những hạt đá ruby trên chiếc rèm cửa. Chúng va vào nhau tạo thành âm thanh rộn rã vui tai.
Tôi cẩn thận sắp lại từng mảnh ký ức.
Vậy là người đàn ông có mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ ở cạnh tôi hồi ấy, không phải là mơ mà là Trần Quân Tường. Vậy là tất cả những ngôi nhà khi tôi tỉnh dậy có hai chậu hoa lan trên bệ cửa sổ, có rèm che gắn đá ruby đều là nhà anh - Trần Quân Tường.
Một cảm giác rất lạ len lỏi trong đầu tôi.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Trần Quân Tường. Điện thoại vừa đổ chuông, anh đã nhấc máy:
- Alo.
- Anh Tường.
- Ừ.
- Tôi có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì, cô muốn rời đi à?
- Không. - Tôi vội vàng xua tay.
- Không? Thật chẳng giống cô chút nào. Lần trước, cô... - Trần Quân Tường thốt lên kinh ngạc.
- Không phải. Lần trước, tôi sợ nên mới bỏ trốn. Lần này, tôi chẳng có công cứu Tống Minh Thành còn gì.
- Cái gì? Cô cứu cậu ta. Cô quên là cô mắng cậu ta là chó và đánh cậu ta bể đầu.
- Ha ha. Ý tôi gọi điện là muốn hỏi anh về chuyện đó đấy.
- Cô cười đấy à.
- Sao? Rất buồn cười mà. - Tôi híp mắt sung sướng.
- Ừ, chiều tôi về sớm. - Trần Quân Tường im lặng hồi lâu rồi cất giọng nhẹ nhàng.
- Vâng. - Tôi mỉm cười gấp máy lại.
Một cảm giác rất lạ len lỏi trong lòng.
Tôi thẩn thơ trong phòng bệnh từ lúc ấy đến tận chiều muộn. Chị giúp việc liên tục vào nhắc tôi uống thuốc. Thi thoảng nghe thấy tiếng động, chị ấy lại vội vã chạy vào. Tôi mỉm cười bảo chị không sao. Chị ấy nói rằng: Cậu chủ dặn tôi phải trông chừng cô 24/24.
- Định giam lỏng tôi ư? - Tôi cau có.
- Không phải. Không phải. - Chị ta vội vàng phân bua.
- Chỉ là bác sỹ nói rằng, thần kinh trung ương của cô bị chấn động mạnh nên dễ bị tâm thần phân liệt.
- Sợ tôi bị chập mạch à. Vớ vẩn. - Tôi trừng mắt lên. Chị giúp việc, sợ hãi chạy ra ngoài.
Tôi cũng chẳng buồn để ý vì tâm trạng của tôi lúc này rất lạ. Tôi bỗng nghĩ thông thoáng được rất nhiều điều. Và quan trọng hơn cả là tôi rất háo hức chờ Trần Quân Tường trở về.
Tinh! Tinh! Kim giây cuối cùng cũng chạm vạch số 12. Lúc này là tròn 6 giờ chiều, Trần Quân Tường đẩy cửa bước vào nhà.
- Anh về rồi. - Tôi hớn hở chạy ra.
Trần Quân Tường thoáng chút ngạc nhiên, quay sang nhìn chị giúp việc. Chị ta miệng cười méo xệch.
- Cho chị về đấy. Sáng mai lại qua. - Tôi hất mặt với chị.
- Tôi... - Chị ta lắp bắp.
- Không phải giúp việc theo giờ sao? Tôi nhìn Trần Quân Tường chờ đợi.
- Được rồi. Chị về đi. - Anh ấy rút ví ra một tấm thẻ đưa cho chị.
Chị ta lập cập chạy ra ngoài. Cái dáng vẻ ấy thật buồn cười nhưng tôi cũng không có để ý.
Tôi tiến đến cởi áo khoác cho Trần Quân Tường. Anh xoa đầu mỉm cười với tôi.
- Em muốn ăn gì?
Tim tôi nhảy loạn lên một nhịp. Anh vừa gọi tôi là em ư? Lại gọi bằng giọng trìu mến đến thế ư?
- Chị giúp việc làm xong hết rồi. - Tôi nhìn anh không rời.
- Vậy ngồi xem TV đi. Anh đi tắm một lát.
- Vâng.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xếp bằng vào ghế sô pha. Anh cầm vội vàng chiếc điện thoại mang vào nhà tắm.
Đi tắm mà cũng cần điện thoại ư? Anh thật lạ lùng nhưng tôi cũng không để ý đến chuyện đó lắm.
Một tiếng sau, anh từ nhà tắm vẫn chưa ra. Tôi lo lắng gõ cửa. Không thấy tiếng trả lời. Tôi sợ hãi đập cửa ầm ĩ, nước mắt lưng tròng.
Vẫn không có tiếng trả lời, tôi hoảng loạn vừa hét vừa đập loạn xạ.
Cái cảm giác ấy khó chịu biết bao nhiêu. Giống như hàng ngàn tổ kiến lửa đang bày trận hỏa thiêu trong lòng. Anh bỗng mở cửa, đứng trước mặt tôi cúi đầu nhìn xuống tôi đang ngồi. Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy anh. Nhưng đến lúc nhảy lên ôm cổ anh rồi, cơ thể anh lại tan ra như bọt biển, mất hút trong không khí.
Tôi thét lên một tiếng: Không. Sau đó gáy tôi bị ai giáng một cú đau nhói. Tôi lịm vào trong màn đêm.
Hôm sau, tôi từ từ thức dậy. Đầu óc tôi mơ hồ, không phân biệt được không gian lúc này là sáng hay chiều. Tôi nghe loáng thoáng giọng hai người đàn ông nói chuyện:
- Có lẽ nên đưa cô ấy vào viện tâm thần.
Người đàn ông còn lại không thấy trả lời.
- Nếu không, thì báo cho gia đình cô ấy. Chúng ta đâu có họ hàng gì với cô ấy. - Người đàn ông kia lại tiếp tục lên tiếng.
Người đàn ông còn lại vẫn im lặng.
Tôi bị điên rồi ư, người ta nghĩ tôi bị chập mạch rồi ư. Không phải, không phải. Tôi rất muốn hét lên nhưng cổ họng tôi khô khốc, tôi không thể thốt lên một lời nào. Tôi gắng sức ngồi dậy nhưng cơ thể tôi như bị thít chặt với cái thành giường. Tôi không bị điên. Tôi không bị điên. Nhưng có lẽ người điên luôn bảo mình không có bệnh.
Tôi bất lực, mặc cho hai hàng nước mắt tràn mi...
- Phương Linh. Phương Linh.
Ai đó vỗ nhè nhẹ vào mắt tôi nhưng động tác thì không ngừng nghỉ. Tôi nhíu mày mở một mắt, rồi mở cả hai mắt. Hai bàn tay Trần Quân Tường đang để hai bên má tôi. Mắt anh đang nhìn đối diện vào mắt tôi. Khuôn mặt tôi đang chình ĩnh trong con ngươi đen láy ấy.
- Đưa tôi vào bệnh viện tâm thần cũng được nhưng xin anh đừng nói với bố tôi. - Tôi đưa bàn tay mình lên nắm lấy mu bàn tay anh.
Trần Quân Tường nhíu mày, anh gục xuống ôm chặt tôi vào lòng. Làn môi anh tìm vành tai tôi, cắn một miếng nhè nhẹ. Anh thì thào giọng gió:
- Trên đời này, anh chưa gặp ai ngốc nghếch như em.
Tôi ngốc lắm ư? Tôi thật sự rất ngốc ư? Tôi bật khóc nức nở. Tôi khóc rất nhiều, tôi gì chặt vai anh, khóc ướt đẫm lưng áo anh. Khóc đến nỗi cơ thể run lên, hai bàn răng va vào nhau cầm cập. Tôi cắn chặt bả vai anh, cắn đến khi cảm giác mùi máu tanh tanh ngập quanh miệng mà tôi vẫn không dừng lại...
Một ngày rất lâu đó. Tôi ngây ngốc đứng nhìn những giọt nước mưa đang rơi lõng bõng trên đoạn lõm của nền sân bê tông. Hình ảnh này thật trêu ngươi tôi quá. Tôi tức mình ngồi sụp xuống lấy tay gạt ra. Một lúc sau chỗ lõm ấy lại lõng bõng đầy nước. Tôi bực mình mắng nó:
- Mặc kệ mày.
Sau đó phẩy tay rời đi.
Ào! Ào! Dòng nước trên trời bỗng tuôn xuống ồ ạt. Tôi ngửa lên bị nó hắt thẳng vào mắt đau nhói.
Tôi giật mình, lấy tay vuốt nó ra.
- Mưa ư? Trời đang mưa ư? Sao mình lại đứng ngoài trời mưa thế này. - Tôi bỗng dưng nghĩ lẩn thẩn.
- Linh. Phương Linh. - Tiếng ai đó gọi tôi.
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Người đàn ông có mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh đang cầm ô chạy tới.
- Trần Quân Tường. Tôi thốt lên.
- Trần Quân Tường tròn mắt nhìn tôi. Anh nhe hai hàm răng trắng bóng cười tươi rói, má lúm đồng tiền xinh xinh.
- Em có thể nói chuyện được rồi à.
Trần Quân Tường vất ô xuống, bế thốc tôi chạy vào trong nhà.
Sau ngày hôm đó, bác sỹ ra vào rất nhiều. Tôi bắt đầu lờ mờ có được vài hiểu biết.
Đại khái là tôi mắc bệnh trầm cảm và không nói được. Bây giờ, tôi bỗng dưng có thể nói, bệnh trầm cảm cũng không còn.
Tôi đã mắc bệnh một năm tám tháng. Tất cả những chuyện trong thời gian ấy và trước ấy, tôi không hề có một ấn tượng gì. Điều gì duy nhất trong đầu tôi lúc này đó là tên của anh - Trần Quân Tường.
Tôi ngồi lọt thỏm trong lòng anh hỏi:
- Anh là người yêu của em à?
- Sao em lại nghĩ vậy. - Anh véo má hỏi tôi.
- Không biết. Chỉ cảm thấy thế. Nếu không, sao em lại chỉ nhớ mỗi anh tên là Trần Quân Tường.
- Đúng vậy. - Trần Quân Tường ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời.
- Đi ngủ thôi. Em buồn ngủ rồi. - Tôi dụi mắt vào lòng anh.
- Được anh ngủ với em nhé.
- Thế mọi khi chúng ta ngủ riêng à.
- Không! Chúng ta vẫn ngủ với nhau mà.
- Thế còn hỏi. Vớ vẩn.
- Hỏi thì đã làm sao. Anh thích vớ vẩn đấy.
Trần Quân Tường cù tôi, làm tôi cười khúc khích. Căn biệt thự mới tám giờ tối đã tắt điện đen ngòm.
Tôi vắt chấn của bụng anh, đánh khì một giấc đến tận sáng.
Ngoại truyện 1: Tự rước cục nợ.
Nửa đêm, hai giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi làm Trần Quân Tường tỉnh giấc.
Anh với tay tắt phụt nó đi nhưng một lúc sau, nó lại vang lên ầm ĩ.
- Fuck! - Trần Quân Tường điên tiết, nhấc máy chửi lên một câu.
Đầu dây bên kia nghe giọng anh phẫn nộ cũng hơi giật mình.
Cô ta nói vội:
- Tôi gọi đến từ trạm xá của thôn... Có hai người một nam, một nữ đang được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện huyện... Anh mau đến làm thủ tục...
- Liên quan quái gì đến tôi. - Trần Quân Tường không buồn nghe cô ta nói hết câu đã ném phập chiếc điện thoại vào góc nhà. Ba mảnh thân máy, sim, pin văng ra mỗi góc một nơi, Trần Quân Tường ngủ một mạch đến tận sáng.
Gần giờ trưa hôm sau, Trần Quân Tường thức dậy. Có lẽ hôm qua, đi dự tiệc, anh uống bia hơi nhiều nên đầu hôm nay vẫn còn đau nhói. Anh mắt nhắm mắt mở bước vào nhà tắm. Anh xả nước lạnh xối từ đầu đến chân, Cơ thể anh sảng khoái dần, anh quấn một chiếc khăn tắm hờ quanh người, ra ghế sô pha ngồi, ung dung pha một tách cà phê.
- Đã mười giờ rồi ư?
Trần Quân Tường liếc nhìn đồng hồ. Hôm nay hình như có một cuộc họp lúc mười giờ ba mươi. Thôi chẳng kịp nữa, Trần Quân Tường chậc lưỡi. Anh lục tìm điện thoại, gọi cho thư ký báo hủy.
Mười phút sau, không thấy điện thoại đâu. Trần Quân Tường chống tay lên hông, mặt mày cau có. Tiện chân, anh đá bay cái vật gì đang lồm ngồm dưới đất.
A! Chẳng phải là điện thoại đấy ư. Trần Quân Tường nhớ lại chuyện đêm qua.
Một nam, một nữ đang cấp cứu. Nhưng sao lại gọi cho anh. Chẳng có lẽ?
Trần Quân Tường vội vàng lắp sim vào điện thoại nhưng bật không lên ngoài. Anh lại vội vàng mặc quần áo, trong luống cuống mặc lộn áo trái mấy lần.
- Fuck! Mẹ kiếp! - Trần Quân Tường rít lên.
Tối qua, Tống Minh Thành có nói rằng sẽ đưa Ngô Phương Linh tới dự tiệc, muốn trêu chọc cô ta một chút, Nhưng bữa tiệc hơn nửa tiếng, vẫn không thấy bóng dáng họ đâu. Trân Quân Tường có gọi điện nhưng không thấy nghe máy. Sau đó, mấy cô gái chân dài cứ tiến đến ve vãn, ôm ấp anh. Anh cũng rất nhiệt tình hưởng ứng. Thế là quên phéng mất chuyện đó.
Trần Quân Tường lái xe thần tốc phi đến bệnh viện huyện mà anh vừa liên lạc được.
- Shit! Mẹ kiếp! - Trần Quân Tường chửi thề liên tục. Cái bệnh viện khỉ ho cò gáy này khó tìm quá. Anh mất gần hai tiếng mới đến nơi.
Trong bệnh viện, Tống Minh Thành đang bị bó đầu chằng chéo, Ngô Phương Linh nằm bất động ở giường bên cạnh. Trần Quân Tường mặt mày cau có:
- Cô ta sao vậy?
Một cô gai trẻ chạy đến giới thiệu:
- Tôi là y ta của trạm xá... Ca đêm qua tôi trực. Mười giờ đêm, tôi thấy cô gái cõng chàng trai đến trước cổng trạm xá thì ngất. Trên người họ, có rất nhiều vết máu. Tôi đưa họ đến bệnh viện huyện cấp cứu. Lúc tôi thay đồ cho họ thì tìm thấy bức ảnh có ghi số điện thoại này lên gọi cho anh.
Trần Quân Tường đón lấy bức ảnh bị gấp làm tư nhàu nhỉ từ cô y tá. Đó là một bụi hoa Tường Vi. Đằng sau có ghi dấu hỏi chấm và số điện thoại của anh.
- Vậy giờ thế nào? - Anh đút bức ảnh vào trong túi áo.
- Thì đấy, gọi cho anh không được, không tìm được người nhà nên không làm thủ tục chuyển viện lên tuyến trên được. Chàng trai thì bị mất máu và chấn thương nhẹ, không đáng lo ngại. Nhưng cô gái, trên cơ thể không bị thương nhưng hôn mê từ đêm qua đến giờ. Bệnh viện huyện chưa được cung cấp nhiều trang thiết bị. Tôi nghĩ, anh nên chuyển họ lên bệnh viện thành phố để có phán đoán chính xác hơn.
- Shit! Lập tức chuyển viện. - Trần Quân Tường lại chửi thề thêm vài câu.
Một ngày sau, tại bệnh viện đa khoa thành phố. Tống Minh Thành đang ngồi húp cháo nghe bác sỹ kể lại bệnh tình của Phương Linh.
- Theo các kết quả chụp chiếu, cô ấy không bị ngoại thương nào nguy hiểm, Chỉ là cô ấy bị chấn động tâm lý nên tạm thời chưa tỉnh.
- Thế bao giờ tỉnh. - Trần Quân Tường hỏi thẳng vấn đề.
- Cái này phụ thuộc vào ý chí của cô ấy. Khi nào cô ấy tỉnh, tôi nghĩ nên tìm bác sỹ tâm lý.
- Ý anh là sao? - Tống Minh Thành đặt bát cháo xuống.
- Có thể cô ấy sẽ mắc bệnh tâm thần nhất thời. Bệnh có khả năng nặng dần theo thời gian.
Vị bác sỹ buông một câu xanh rờn rồi chạy mất dép.
Trần Quân Tường trong phòng đang đập bàn, tung ghế. Người đàn ông lúc trầm thì rất lạnh, lúc nóng tính thì vô cùng hung hãn.
- Tôi đi về đây, mọi chuyện còn lại do cậu.
- Anh họ. - Tống Minh Thành đẩy bát cháo đang ăn dang dở rơi loảng xoảng xuống sàn nhà.
- Cô y tá đã khai báo hết rồi.
- Cậu giỏi, cậu vừa mới tỉnh sáng nay mà đã kịp điều tra sự việc.
- Đúng! - Tống Minh Thành cười man rợ. - Là anh tắc trách nên giờ anh phải chịu trách nhiệm. Bây giờ, em phải bay ra Bắc, nước không thể một ngày không vua, công ty một ngày không thể không có tổng giám đốc. Anh cũng nên thông cảm sự vất vả của em trai anh.
- Cậu! Trần Quân Tường tức tái mặt, hùng hổ chạy đến.
Nhưng Tống Minh Thành không kịp để anh hành động.
- Còn nữa, Nếu như em không nhầm thì năm xưa, ngoài anh trai em, anh cũng thích cô ấy còn gì. Còn nữa, tất cả kế hoạch đều là do anh lên ý tưởng. Em chỉ bị anh kích động mà làm theo. Bây giờ, em không can hệ gì nữa. Cô ấy là của anh.
Tống Minh Thành vỗ vỗ vào lồng ngực Trần Quân Tường một cái. Sau đó, anh ta cười nửa miệng, má lúm đồng tiền lõm xuống một bên má, rồi mở cửa chạy mất.
- Fuck! - Trần Quân Tường đá văng mảnh bát vỡ dưới chân. Mảnh thủy tinh bắn ra tung tóe.
Reng! Reng! Điện thoại của Phan Vũ gọi đến.
- Alo! Giám đốc Tường.
- Giám đốc Vũ.
- Có chuyện muốn nói anh.
- Chuyện gì?
Phan Vũ ở đầu dây bên kia ngập ngừng.
- Về kế hoạch mà các anh chỉ đích anh nhân viên Trần Tường Vy bên chúng tôi.
- Thì sao? Trần Quân Tường lạnh lùng.
- Cô ấy. Chúng tôi không tìm được cô ấy.
- Vậy khi nào tìm thấy cô ấy thì hãy nói đến kế hoạch.
Trần Quân Tường thẳng tay dập máy. Cho dù, Trần Tường Vy chính là Ngô Phương Linh đang bất động trước mắt anh.
Anh nhấn chuông báo động inh ỏi. Y tá, bác sỹ vội vã chạy vào. Anh buông một câu xanh rờn:
- Tôi muốn đưa cô ấy về nhà.
Mấy cô y tá tức hộc máu mũi.
- Thế thì anh phải đi làm thủ tục. Gọi chúng tôi làm gì. - Một cô y tá giận dữ.
Trần Quân Tường nhìn cô ta mỉm cười một cái.
Cô y tá ngẩn ngơ lắp bắp.
- Nhưng tôi có thể giúp anh.
Trần Quân Tường cầm tay cô y tá, đặt vào đó một tấm thẻ. Anh buông một câu nhẹ nhàng:
- Cám ơn người đẹp.
Cô y tá chết ngất vì sung sướng.
Trần Quân Tường ung dung lái xe dạo phố, mặc kệ đám y tá làm thủ tục đưa Ngô Phương Linh về căn hộ của anh ở đây.
Bảy ngày sau, Trần Quân Tường lần đầu tiên ngó vào phòng chăm sóc của Ngô Phương Linh. Anh khoanh tay trước mặt nhìn cô không chớp mắt.
Một lát sau, anh buồn chán, gõ gõ vào cái trán bướng bỉnh của cô:
- Đồ của nợ.
Nhưng anh vừa mắng, cô ta liền mở trừng trừng mắt khiến Trần Quân Tường hết hồn. Anh lắp bắp:
- Cô tỉnh rồi à.
Ngô Phương Linh nhìn anh trân trối.
Chẳng lẽ, cô ta bị đơ cục bộ rồi, Trần Quân Tường nghĩ bụng.
- Trần Quân Tường.
- Ừ.
- Sao anh lại ở đây.
- Nhà tôi đây. Sao tôi lại không ở.
Hỏi một câu thật ngẫn ngờ.
- Nhà anh? Minh Thành đâu? Anh ấy có sao không?
- Nó về miền Bắc hai ngày trước rồi.
- Hai ngày trước. Vậy tôi?
- Cô hôn mê đến hôm nay là ngày thứ bảy.
- Vậy xem ra. tôi bệnh nặng hơn anh ấy.
- Đúng.
- Sao tôi lại ở nhà anh?
- Vậy cô muốn ở nhà Phan Vũ.
Trần Quân Tường chợt nhớ tới hôm cô ta Phan Vũ ôm hôn nhau mà. Thật đúng là lẳng lơ mà. Nghĩ đến đây mà Trần Quân Tường tức điên người.
- Không. Tất nhiên là không. Nhưng sao anh lại nói vậy.
Ngô Phương Linh xua tay rối rít. Có câu, thanh minh là thú tội. Cô không biết điều đó hay sao mà cứ phân trần giải thích. Trần Quân Tường nín một hơi thật sâu, kiềm chế hỏa khí đang ngùn ngụt trong con ngươi mình.
- Trần Quân Tường.
- Chuyện gì?
- Cách đây hai năm, khi tôi ngất ở ngoài đường. Có phải, tôi cũng ở nhà anh?
- Đúng.
Cô đúng là đồ ngu ngốc, chuyện đó bây giờ mới biết ư. Trần Quan Tường không chịu nổi nửa, không thể nói chuyện ngu ngốc thêm một lần nào nữa. Anh cầm áo khoác. lái xe chạy thẳng khó nhà.
- Alo, Ly Ly. - Trần Quân Tường gọi một cuộc điện thoại.
- Em nghe đây cưng.
- Cho em hai phút để thay quần áo. Anh đón em đi ăn cơm.
Trong một khách sạn năm sao, Ly Ly đang nằm gọn trong lòng Trần Quân Tường nghịch điện thoại. Ly Ly tiện tay nhấn phím nghe, Trần Quân Tường vội vàng giật lấy. Anh đá bay cô ta ra ngoài: Cút.
Ly Ly hậm hực ra ghế sô pha ngồi.
- Alo. - Anh lên tiếng.
- Anh Tường.
- Ừ.
- Tôi có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì, cô muốn rời đi à? - Trần Quân Tường giật mình khi nghe điệu bộ ngập ngừng của Phương Linh. Lần ấy, cô ta thần kinh bình thường mà dám có ý định tự tử huống hồ bây giờ, cô ta hơi chập mạch.
- Không. - Phương Linh bên kia rối rít.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Không? Thật chẳng giống cô chút nào. Lần trước, cô... - Trần Quân Tường thốt lên kinh ngạc.
- Không phải. Lần trước, tôi sợ nên mới bỏ trốn. Lần này, tôi chẳng có công cứu Tống Minh Thành còn gì.
- Cái gì? Cô cứu cậu ta. Cô quên là cô mắng cậu ta là chó và đánh cậu ta bể đầu.
- Ha ha. Ý tôi gọi điện là muốn hỏi anh về chuyện đó đấy.
- Cô cười đấy à.
- Sao? Rất buồn cười mà.
Đúng là cô ta chập mạch thật rồi. Trần Quân Tường lo lắng. Mãi sau, anh mới lên tiếng.
- Ừ, chiều tôi về sớm.
- Vâng.
Trần Quân Tường gấp máy, thở dài thườn thượt.
6 giờ tối về đến nhà, Ngô Phương Linh hớn hở chạy đến bên anh. Anh giật mình nhìn cái điệu bộ ấy. Đúng là cô ta chập mạch thật rồi. Trần Quân Tường lẩm nhẩm điều đó trong đầu rồi tụng kinh.
Sau đó, anh không nhớ là đã nói với cô ta những gì. Chỉ nhớ là rút một tấm thẻ đưa cho người giúp việc để chiều theo ý cô ta.
Ngô Phương Linh bấu chặt lấy tay anh. Anh giật mình, nhìn cô nịnh bợ. Anh nghe người ta nói những người thần kinh không bình thường thì tốt nhất nên chiều theo ý họ, đừng làm họ kích động.
Trần Quân Tường xoa đầu Phương Linh, làm bộ cưng chiều.
- Em muốn ăn gì?
- Chị giúp việc làm xong hết rồi.
Thế à. Câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà Trần Quân Tường từng hỏi. Anh với chiếc điện thoại chẹp miệng.
- Vậy ngồi xem TV đi. Anh đi tắm một lát.
- Vâng.
Trần Quân Tường vào nhà tắm xả nước. Anh cầm điện thoại gọi cho Tống Minh Thành.
- Anh họ. - Tống Minh Thành nở nụ cười xảo quyệt ở đầu dây bên kia.
Trần Quân Tường bên này, than vãn, kể lể. Tống Minh Thành rất chịu khó lắng nghe. Anh biết, không nên kích động anh họ mình. Nếu không, anh ta quay ra lý sự cùn bắt anh chịu trách nhiệm thì chết.
Được thẳng em họ hôm nay diễn tròn vai luôn lắng nghe, luôn thấu hiểu, Trần Quân Tường cao hứng, mở cửa sổ nhảy ra ngoài nấu cháo điện thoại hàng tiếng đồng hồ.
Đến lúc, Ngô Phương Linh đang ôm cánh cửa vật vã khóc lóc. Anh vội vang chạy đến bế cô ta dậy. Nhưng người điên hình như rất khỏe, cô ta vung cho anh một cước tím mặt. Anh loạng choạng đứng lên, Ngô Phương Linh vẫn không ngừng gào thét. Anh đánh liều, cầm cái gậy giáng cho cô ta một cú đằng sau gáy. Ngô Phương Linh lập tức im bặt. Anh đưa cô vào bệnh viện, gọi điện bắt Tống Minh Thành lập tức bay ra.
Ngày hôm sau, Tống Minh Thành từ sân bay vội vã chạy đến bệnh viện. Tống Minh Thành nói chuyện với bác sỹ một hồi rồi quay sang hỏi anh:
- Có lẽ nên đưa cô ấy vào viện tâm thần.
Trần Quân Tương mím môi gật đầu.
- Nếu không, thì báo cho gia đình cô ấy. Chúng ta đâu có họ hàng gì với cô ấy. - Tống Minh Thành chống cằm suy nghĩ.
Cũng đúng. Trần Quân Tường nghĩ bụng. Anh gật gù, rồi ngẩng lên trừng mắt nhìn Tống Minh Thành.
Tống Minh Thành lập tức hiểu ánh nhìn ấy. Anh ta vội vàng phi ra ngoài, gọi trợ lý tìm cách liên lạc với người nhà Ngô Phương Linh.
Trần Quân Tường trong phòng bệnh VIP, ôm đầu thở dài một cái. Anh quay sang nhìn Ngô Phương Linh trên giường bệnh.
Gì thế kia! Cô ấy đang khóc kia. Hai hàng nước mắt của người con gái ứa ra từ đuôi mắt. Trái tim Trần Quân Tường bỗng thắt lại đau nhói.
- Phương Linh. Phương Linh. Anh vỗ vỗ mặt cô, không ngừng cất tiếng gọi. Mắt anh đỏ hoe.
Cô gái ấy thật tội nghiệp, ngay cả trong hôn mê mà cũng rơi được nước mắt. Khổ thân quá.
- Đưa tôi vào bệnh viện tâm thần cũng được nhưng xin anh đừng nói với bố tôi.
Người con gái ấy bỗng mở mắt ra nhìn anh yếu ớt. Bàn tay cô gầy guộc, run rẩy đưa lên chạm vào mu bàn tay anh.
Trần Quân Tường nhíu mày, anh gục xuống ôm chặt cô vào lòng. Làn môi anh tìm vành tai tôi, cắn một miếng nhè nhẹ. Anh thì thào giọng gió:
- Trên đời này, anh chưa gặp ai ngốc nghếch như em.
Cô gái ấy bỗng dưng bật khóc, khóc rất nhiều, khóc ướt đẫm lưng áo anh. Anh gì chặt cô vào lòng. Cơ thể mảnh mai của cô ấy, run lên từng cơn.
Anh vỗ về cô ấy:
- Khóc đi. Khóc hết đi. Có đau khổ nào cứ trút hết ra đi.
Cô ấy liền víu chặt vai anh, cắn mạnh một cái. Anh giật lên đau nhói. Nhưng cô ấy không buông, anh cũng không có ý định buông. Cô cắn anh, hàm răng cứa sâu vào từng thớ thịt, một dòng máu tươi chảy ra ròng ròng. Không sao cả, anh tình nguyện, anh đau đớn thế nào cũng không sao, chỉ cần cô ấy phát tiết hết được mọi khổ đau trong lòng.
Ngô Phương Linh lịm dần trong vòng tay anh. Bác sỹ, y tá chạy vào đỡ anh đứng dậy.
- Vết cắn khá mạnh. Anh có đau không.
Anh lắc đầu. Không , anh không đau, chỉ có trái tim anh là đang tan nát. Anh đang đau cùng cô ấy.
Trần Quân Tường gọi Tống Minh Thành không được đi tìm người nhà cô ấy nữa.
Tống Minh Thành nhíu mày ngạc nhiên.
- Chú về công ty, thời gian này anh sẽ nghỉ phép. Việc của anh ở công ty, chú tự mà sắp xếp.
- Sao vậy. - Tống Minh Thành nhìn vết thương trên vai anh lo lắng.
Trần Quân Tường không nói gì. Một lúc sau, anh quay người rời đi, khẽ nói:
- Anh sẽ chăm sóc cô ấy.
Tống Minh Thành thở dài. Anh bắt chuyến bay về Bắc ngay chiều hôm đó.
Ngoại truyện 2. Bí mật của Trần Quân Tường.
Sau ngày hôm đó, Ngô Phương Linh tỉnh lại. Cô ấy không gào thét như hôm trước nữa mà im lặng đến lạ kỳ.
- Tại sao cô ấy không thể nói được. - Trần Quân Tương túm cổ áo vị bác sỹ thần kinh.
Vị bác sỹ sợ hãi:
- Tâm bệnh. Hoặc có thể cô ấy không muốn nói.
Trần Quân Tường ngồi sụp xuống góc nhà:
- Phải làm thế nào với em đây?
Năm ấy, khi anh mười tám tuổi, anh thi đỗ đại học cả cơ sở Nam lẫn Bắc nhưng anh quyết đòi ra ngoài Bắc học. Chẳng qua sống ở Nam mãi rồi thì phải ra ngoài này để cảm nhận những cái giá lạnh của mùa đông chứ.
Khí hậu ở đây hơi khác lạ nên hồi đầu anh chưa kịp thích ứng được nên ngủ rõ nhiều. Ngày nhập học đầu tiên, anh dậy muộn. Anh phi như bay đến cái cổng trường có màu xanh dương ấy. Một cô bé nhà quê đang đứng run rẩy ở bên đường đối diện. Trông cái điệu bộ này là biết không dám qua đương ư, anh bật cười, tiện tay kéo thốc tay cô bé phi qua dòng người đông nhúc. Vào trong trường, anh thả tay cô bé ra. Cô ta mở mắt to tròn nhìn anh, lấp lánh. Thật ngây thơ, đúng là nhà quê có khác. Anh nhoẻn miệng cười một cái rồi vội vã chạy vào lớp học.
Vừa đúng giờ, anh vừa đặt mông vào góc cuối cùng của lớp học cũng là lúc cô giáo già, đeo gọng kính vang to uỵch bước vào.
Đây là buổi học chính trị đầu khóa dành cho tân sinh viên. Toàn những quy tắc, toàn những thủ tục, nghe mà ong hết cái đầu. Trần Quân Tương lôi điện thoại ra chơi trò chơi đào vàng.
Tinh! Tinh! Trò chơi vang lên những nốt nhạc vui tai nhưng vì tiếng cô giáo giảng bài qua lớn nên không ai phát hiện ra trò nghịch ngầm của anh.
Một lúc sau, lớp học bỗng im phăng phắc. Anh giật mình, tắt vội điện thoại, ngẩng mặt lên.
A! Cô bé nhà quê lúc nãy này. Cô ta đang ngơ ngác đi từng bước một đi lên như đếm xem có bao nhiêu bậc thang vậy. Ngố quá. Trần Quân Tường nhìn cô bé đầy thích thú. Cô ta bỗng hướng mắt lên phía anh, ánh mắt cô ta bỗng tròn và rực sáng nhảy lên một hàng chữ: Oa! Đẹp trai quá.
Trần Quân Tường nhếch môi mặc cho cô ta ngồi xuống bên cạnh.
Một lát sau chơi điện thoại chán chê rồi, Trần Quân Tường buồn chán nhìn sang bên cạnh.
Cô gái này nhìn nghiêng, trông cũng thật xinh xắn đấy chứ. Cô giáo giảng bài điều gì mà cô ta chăm chú thế kia.
Cái điệu bộ này thật kích thích người ta mà. Trần Quân Tường học đòi cô ta cũng ngồi chăm chú như thế. Hóa ra, cô giáo đang kể chuyện cười rất thú vị. Trần Quân Tường khẽ mỉm cười, nhìn sang người bên cạnh. Anh đưa điện thoại chụp tách một cái. Thế mà cô ta không hề biết, tiếng kêu rõ to như vậy. Hay không biết, đó là chụp hình. Đúng là nhà quê mà.
Reng! Reng! Có điện thoại, Trần Quân Tường lẻn ra ngoài nghe. Mẹ anh gọi điện, hỏi han nhắc nhở anh vài thứ. Chỉ vài thứ mà cũng mất gần ba mươi phút điện thoại, anh vội chạy vào lớp học. Muộn mất rồi, lớp học đã tan, cô gái nhà quê ấy cũng không thấy đâu nữa. Anh không gặp lại cô ấy kể từ khi đó.
Một năm sau, bố Tống Minh Thanh chính là em trai mẹ Trần Quân Tường ly hôn với mẹ Tống Minh Thanh. Em trai là Tống Minh Thành theo mẹ ra nước ngoài sống với bố dượng người nước ngoài. Còn Tống Minh Thành chán ghét cảnh bố ở nhà suốt ngày cặp bồ nhí, một mực đòi chuyển ra cơ sở Bắc học vói anh. Trần Quân Tường tự dưng biến thành osin cao cấp phục vụ cậu em họ bằng tuổi này.
Tống Minh Thanh lười học và rất nghịch. Một năm sống ngoài Bắc mà cậu ta đen thui thũi. Trần Quân Tường khi ấy có rất nhiều bạn gái nhưng Tống Minh Thanh lúc nào cũng chơi với lũ con trai.
Anh đang rất nghi ngờ về giới tính cậu em họ của mình. Thì năm ấy, 20 tuổi, cậu ấy tuyên bố với anh đã thích một cô bé. Cô bé ấy tên là Liên...
Trần Quân Tường nhanh chóng xác định cô gái ấy. Anh giật mình khi cô gái ấy chính là cô bé nhà quê năm nào, giờ đã lột xác thành tiểu mỹ nhân xinh xắn.
Cô ấy có rất nhiều người theo đuổi. Nếu em trai anh mà không thích cô ấy thì chắc chắn tiểu hồ ly này không thoát khỏi móng hùm của anh. Anh ngẩn ngơ tiếc nuối mỗi lần Tống Minh Thanh kể về cô.
Một hôm, anh đi chơi với bạn gái về thấy Tống Minh Thanh đang nằm lê lết giữa phòng. Anh vội vã đưa đi bệnh viện và một tháng sau, cậu ấy trở thành người thực vật.
Thời gian đó, Trần Quân Tường không ngừng tự trách bản thân. Anh ra nước ngoài, học tập sinh sống và chăm sóc cậu ấy.
Ba năm sau, cậu ấy chết. Và điều tra lại chuyện năm ấy.
Đúng lúc này, Tống Minh Thành về nước tiếp quản cơ nghiệp của bố và cũng là cậu anh. Anh nhận lời hỗ trợ cậu em út này và phát hiện ra Ngô Phương Linh chuẩn bị lấy chồng và chồng cô ta lại nhân viên của tập đoàn Minh Thanh. Tất cả kế hoạch trả thù diễn ra từ khi ấy. Người đã chết rồi thì không thể đau khổ được. Anh muốn cô ta phải sống - sống trong đau khổ, sống không bằng chết.
Đến bây giờ, Ngô Phương Linh thế này, lẽ ra anh phải lên hài lòng chứ.
Chương 14 - Hết Chương 15 - Chương 16.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét