WELCOME TO VISIT LOVE LAND

LOVE IS LIFE - LIFE IS BEAUTIFUL. CUỘC SỐNG LÀ SỰ LỰA CHỌN - ĐỪNG LỰA CHỌN SAI LẦM ĐỂ PHÁ HỦY TẤT CẢ.

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI Chương 5



Chương 5: Tiếp nhận thực tại.

Khi bạn trải qua một cú shock lớn bạn sẽ làm gì để vượt qua?
Tôi không biết chính xác mình nên làm gỉ cả. Nhưng trước mắt, tôi đóng cửa ở nhà và tự kỷ. Tôi ở căn nhà mà Phong mua, tôi tiêu số tiền mà anh ta đưa vì tôi chẳng dại gì mà không dùng nó cả.

 Tôi tắt điện thoại, không liên lạc với bất kể ai. Tôi mua cho mình một đống đĩa phim hành động Mỹ, đôi khi là phim kinh dị. Những thứ giải trí sợ hãi và đầy mùi vị đánh nhau này khiến tâm trạng tôi phần nào khuây khỏa.

Một tháng, hai tháng, ba tháng…
Tôi quen dần với cuộc sống này. Không có anh, trái đất vẫn quay quanh mặt trời. Hoa vẫn nở rồi lại tàn, tôi vẫn ban ngày thức, đêm đi ngủ. Tôi lại còn được tự do, vô cùng thoải mái, không ai quản. Tôi không cần giặt quần áo cho anh, không cần dọn nhà cửa cho anh. Tôi thích làm gì tùy thích, thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì mặc.
- Phong! Anh thấy không, tôi hạnh phúc lắm. Anh mới là người không được hạnh phúc.

Ting! Ting! Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi.

Tôi giật mình tỉnh giấc nhìn ba kim đồng hồ đang nằm cùng một chỗ - 0.00 ngày 01 - 01.
Tôi với tay bật chiếc đèn ngủ cũng là lúc tiếng pháo hoa nổ ầm ĩ một góc trời. Hóa ra đã bước sang năm dương lịch mới.
 Dù tết Tây không được tổ chức như tết Âm. Nhưng đối với tôi, nó vẫn có ý nghĩa nhất định.
Từ khi yêu Phong, tôi luôn để báo thức giờ này mỗi năm để gọi anh dậy, để tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới. Báo thức mặc định này bây giờ vang lên nhưng tôi chẳng còn ai để chia sẻ. Tôi gục đầu xuống gối bật khóc nức nở.

Sáng mùng một tháng một dương lịch. Thành phố oằn mình trong cơn gió lành lạnh, bầu trời tỏa ra một vài tia nắng yếu ớt, tôi lười nhác cuộn tròn trong chiếc chăn bông. Vì tôi thức dậy cũng chẳng biết làm gì.
Tôi bật điện thoại gọi cho bố. Bố tôi vẫn khỏe, ông bảo có khi tết Âm năm nay sẽ ở luôn nhà anh trai. Bố bảo ra giêng, vợ chồng tôi vào đó chơi. Tôi nghe giọng ông háo hức mà lời muốn nói vợ chồng con ly hôn rồi phát ra đến đầu lưỡi, lại cố gắng nuốt vào. Tôi ậm ừ trả lời ông qua loa rồi cúp máy. Sự cô độc bủa vây lấy tôi khiến tôi lại bật khóc.

Khóc xong lại nín, nín xong lại khóc. Tôi lặp lại hành động này liên tiếp từ sáng đến chiều. Khi trời bắt đầu nhá nhem, tôi mới dắt xe đi chợ mua thức ăn tối.

Con phố đông đúc bị ánh chiều tà nuốt trọn. Tối lái xe lượn lờ không chủ đích. Xa xa, một bóng dáng cao gầy nhưng quen thuộc xuất hiện. Tôi bất giác gọi Phong. Người đàn ông lạ quay lại nhìn tôi sững sờ.
Tôi ngại ngùng nhìn anh ta bối rối rồi rỉn mạnh ga vượt lên, cảm nhận hai hàng nước mắt mình đang đọng ứ.
Thật là thế giới rộng lớn, đi đến đâu cũng chẳng thấy anh nhưng thế giới cũng quá ư nhỏ bé, nhìn ai cũng thấy giống anh. Tôi ngước mắt lên bầu trời thăm thẳm để thử xem nước mắt có bao giờ chảy ngược.

- Này, cô gái. Sao cô biết tên tôi là Phong?
Có ai đó đập vai tôi khi tôi vừa dựng xe trước một cửa hàng tạp hóa.
Tôi ngạc nhiên quay lại.
Một giây, hai giây...
Người đàn ông trước mắt tôi vừa quen mà vừa lạ. Tôi nhíu lông mày nhìn hàm răng anh ta trắng toát cùng má lúm đồng tiền xinh xinh. Anh ta trông thật dễ thương, có thoáng chút ảo ảnh mơ hồ.
- Tống Minh Thanh.
Tôi bất giác gọi tên. Anh ta tròn mắt nhìn tôi, tôi vội quay xe rảo bước, thầm trách bản thân thật ngớ ngẩn.

Tôi ngây dại lái xe vô thức trên con phố thân quen và dừng lại ngôi nhà có cái cổng màu xanh dương. Tôi không hiểu tại sao tôi lại như thế nhưng đã trót dừng lại rồi, thì cũng nên ngó nghiêng.
Ngôi nhà có vẻ khá nhộn nhịp. Tiếng mẹ chồng tôi xa xả nhưng ngữ điệu không hề gay gắt:
- Đàn bà, con gái bụng mang dạ chửa phải cẩn thận chứ. Lên nhà đi để mẹ làm nốt cho.
Câu nói của bà lọt vào tai tôi làm tôi đứng chết trân. Ba tháng, tôi cách biệt với thế giới bên ngoài đến khi ngoảnh lại thì nó đã thay đổi chóng mặt. Phong đã cưới người con gái khác về nhà và người con gái ấy đang mang trong mình cốt nhục của anh.

Nhanh quá!
Lẽ ra lúc này, tôi nên khóc - khóc như mưa như trút.
Một là để xót thương cho bản thân mình.
Hai là để hận anh.
Ba là để căm ghét người đàn bà đó.
Thế nhưng khóe miệng tôi bất giác nở một nụ cười - nụ cười chân thành mà đến bản thân tôi cũng tự ngạc nhiên.
Dù sao trong các thứ tội, thì tội không duy trì được nòi giống là đáng nguyền rủa nhất. Tôi không có được thiên chức của người mẹ, Phong đối xử với tôi như thế này là quá tốt rồi. Tôi nên mừng vì điều đó, mừng cho anh, mừng cho bố mẹ chồng tôi. Kể từ đây, gia đình họ sẽ có con đàn cháu đống. Đồng thời, tôi mừng cho tôi có cuộc sống an nhàn và tự tại…

Tự dưng ngộ ra được chân lý đó, lòng tôi nhẹ nhõm thênh thang. Tôi quay xe rời đi, trút một tiếng thở dài, bỏ lại sau lưng tất cả.

Tư tưởng không thông, vác bình không cũng nặng. Và khi đầu óc được khai sáng rồi, tôi trở nên yêu đời và có trách nhiệm với bản thân hơn.

Tôi lấy điện thoại tìm số điện thoại của Tống Minh Thanh. Tôi nhấn phím gọi.
Tôi đối với anh lúc này chỉ là bạn bè bình thường. Anh đã hứa có việc gì khó khăn sẽ giúp tôi.
Tôi bây giờ là người không bị ràng buộc. Tôi nghĩ, mình nên đi làm thì tốt hơn.
Tống Minh Thanh là giám đốc một công ty lớn. Một công việc nhỏ cho tôi chắc không có gì khó khăn nhỉ?
Và dĩ nhiên người đàn ông ấy cũng rất nhiệt tình. Anh đồng ý giúp tôi và còn hẹn tôi đi ăn tối để nói chuyện về vấn đề ấy. Nghe anh nói vậy mà lòng tôi rộ lên vài tia vui sướng. Đúng là năm mới, vạn sự mới, tấn tài tấn lộc. Tôi phi xe về nhà để chuẩn bị cho cuộc hẹn lúc 8 giờ.

8 giờ tối, tôi mặc chiếc váy màu trắng đính những bông hoa vàng. Tôi không thực sự nổi bật nhưng tôi nghĩ mình cũng khá xinh đẹp. Tôi đến rõ sớm và đứng chờ anh hồi lâu. Tôi nghe trái tim mình rạo rực.

Tôi không biết tại sao mình lại như thế cũng như không biết lý do gì mà lại trang điểm đẹp. Và còn lại đến thật sớm, ngóng chờ anh.

Tôi đối với anh chỉ là bạn bè bình thường. Thực sự tôi nghĩ, tôi không mong chờ điều gì nhưng khi anh xuất hiện cùng với một người con gái khác tay trong tay, vai kề vai, sóng sánh bên nhau thì tôi nghe tim mình một khoảng trống rất lớn.

- Em đến lâu chưa? Tống Minh Thanh nhìn tôi cất tiếng hỏi.
- Vừa mới thôi. A! hôm nay dắt bạn gái đi theo thì phải làm một bữa linh đình đấy nha.
- OK, nào đi vào thôi.

Trong những thứ khó kiểm soát thì cảm xúc con người là thứ khó kiểm soát nhất.
Tôi lặng thinh trong bữa ăn, chỉ nghe anh và bạn gái anh nói chuyện. Họ trông khá hạnh phúc, tôi nhìn họ mỉm cười mà trong lòng đau đớn.

''Tống Minh Thanh ơi là Tống Minh Thanh. Làm thế nào mà anh có thể nhẹ nhàng đến vậy? Anh có thể dễ dàng quên những phút giây ba ngày khi đó mà sao tôi lại không thể?"
Tôi ngước nhìn lên trần nhà cửa hàng để xem nước mắt có thể chảy ngược vào trong.

- Em sao thế? Tống Minh Thanh nhìn tôi.
- À không, tự dưng có bụi bay vào mắt thôi.
- Vậy à. Công việc của em, anh đã cho người sắp xếp. Hai ngày nữa, em mang hồ sơ đến phòng nhân sự làm thủ tục nhé.
- Vâng, em cám ơn anh nhiều nha.
- Không có gì. Chúng ta là bạn mà.

Chúng ta là bạn. Đúng! Chúng ta là bạn. Tôi mỉm cười đưa ly rượu lên nhấp một hơi hết sạch. Anh và bạn gái anh ngạc nhiên nhìn tôi hồi lâu.

- Tửu lượng chị tốt quá ha. Cô gái cất tiếng nhỏ nhẹ.
Tôi im lặng, anh im lặng, cô ta lúc sau cũng lặng im nốt. Không khí bỗng chốc nặng nề.
- Anh và bạn gái anh lần đầu gặp nhau khi nào vậy? Tôi cất tiếng phá tan bầu khí ấy.
- A! Lần đầu gặp là khi anh ấy chuyển đến lớp em vào học kỳ hai của năm nhất.
Cô gái vui vẻ trả lời.
- Hả! Học kỳ hai -  năm nhất anh mới chuyển đến.
- Ừ, đầu tiên anh học cơ sở miền Nam. Hết kỳ một, anh mới chuyển về cùng lớp cô ấy

Một giây, hai giây, ba giây…
Não bộ tôi tập trung phân tích.
Lần đầu tiên, tôi gặp anh, tôi nghĩ đó là lần nhập học đầu tiên của sinh viên khóa mới, tôi đã từng nhận định như thế. Nhưng có vẻ không đúng rồi.

- Vậy anh Thành với chị Linh lần đầu tiên gặp nhau khi nào thế?
Cô gái quay sang hỏi lại.
- À, là đêm giáng sinh…
- Đêm giáng sinh. Tôi vô thức nhắc lại.
- Sao, em không nhớ à? Tống Minh Thanh nhìn tôi ra vẻ trách cứ.
- Vậy là chỉ mỗi mình anh nhớ.
 Anh nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng trắng toát cùng má lúm đồng tiền xinh xinh. Nụ cười anh thật dễ thương.


Phút chốc, thần trí tôi mơ hồ. Vậy người con trai có nụ cười má lúm mà tôi gặp trong đợt nhập học của sinh viên khóa mới khi đó là ai?

 Chương 4  -   Hết chương 5   -    Chương 6

 Tác giả: Ngọc Phạm Như.

Không có nhận xét nào: