WELCOME TO VISIT LOVE LAND

LOVE IS LIFE - LIFE IS BEAUTIFUL. CUỘC SỐNG LÀ SỰ LỰA CHỌN - ĐỪNG LỰA CHỌN SAI LẦM ĐỂ PHÁ HỦY TẤT CẢ.

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

CÙNG GỌI NHAU MỘT CÁI TÊN Chương 8

Chương 8. Đằng sau dư vị ngọt ngào.
Tôi ngủ thiếp trên máy bay. Đến khi tỉnh lại thì cũng là lúc máy bay hạ cánh.
- Mấy giờ rồi?
- 8 giờ tối.
Chúng tôi cất cánh từ 11 giờ trưa. Tôi đã ngủ suốt bằng đấy thời gian rồi ư.
- Đi thôi. - Hải Lâm cầm tay tôi, chuẩn bị xuống.
Không khí buổi tối ở miền Nam chẳng khác miền Bắc là mấy. Gió hơi se lạnh, tôi co rúm mình lại, tôi giật mình tôi chẳng mang theo quần áo gì cả.
- Em không có quần áo.
Tôi với Hải Lâm năm xưa yêu nhau toàn xưng cậu tớ. Chúng tôi vốn bằng tuổi. Nên tôi cố gắng lắm mới phát ra cái từ em ở trước miệng.
Mặt tôi đỏ bừng xấu hổ. Hải Lâm liếc mắt tôi, khẽ mỉm cười.
A! Ngại quá. Tôi có thế xưng là tôi cũng được mà, sao tôi lại chẳng nghĩ ra. Xấu hổ chết mất. Có lỗ nẻ dưới đất nào cho tôi chui vô không.
- Anh đưa em đi mua. - Hải Lâm vòng eo tôi, kéo tôi đến một chiếc taxi.
- Đến khách sạn Line.
- Chẳng phải đi mua quần áo sao?
- Em định vác đồ đi mua chắc.
- Ừ, ngốc thật. Từ trước đến giờ, tôi luôn ngốc nghếch trước Hải Lâm như thế.
Chọn quần áo xong, ăn tối xong, chúng tôi trở về khách sạn lúc 10 giờ tối.
- Em tắm trước đi.
- Anh đi đâu?
- Anh đi siêu thị.
- Em muốn ăn gì?
- A! Xúc xích nướng, bỏng ngô, kem sô - cô - la... - Tôi tuôn một tràng những thứ đồ ăn vặt trẻ con.
Hải Lâm lắc đầu mỉm cười, ánh mắt anh nhìn tôi trìu mến.
Ấm áp quá! Cảm giác ấy bỗng làm thần trí tôi tê dại. Tất cả mọi chuyện từ sáng tới giờ cứ xảy ra cứ như một giấc mơ. Nếu là giấc mơ, tôi ước mình không tỉnh lại...
Mười hai giờ đêm, tôi ngáp dài ngáp ngắn buồn ngủ. Nhưng lại không dám đi ngủ. Hải Lâm vẫn đang chăm chú xem tài liệu trước máy tính. Anh ngồi trên giường, tôi ngồi trên sô pha xem TV. Dáng vẻ anh làm việc trông thật nghiêm túc. Sự trưởng thành và nghiêm nghị ấy của anh phát ra một thứ hào quan lấp lánh. Tôi không muốn nó tắt nên không dám mở miệng hỏi anh, anh chỉ thuê có một phòng thôi à. Như thế sẽ thật là mất hứng. Tôi yên lặng ngồi xem TV rồi ngủ lúc nào không hay biết.
Nửa đêm, đồng hồ sinh học của tôi bỗng dở chứng. Tôi tự dưng tỉnh giấc, tôi muốn đi nhà vệ sinh nhưng lại cảm thấy cái gì đó nằng nặng đặt ngang người tôi.
Tôi giật mình với tay bật đèn, Hải Lâm đang ôm tôi ngủ ngon lành.
Dưới thứ ánh sáng đèn ngủ mờ ảo mà gây kích thích ấy. Khuôn mặt Hải Lâm góc cạnh toát lên một vẻ nam tính. Tiếp xúc anh ở cự ly gần thế này mới thấy lông mi của anh thật dài và cong. Đôi mắt đen láy của anh khi khép lại vẫn có ma mị hút hồn người ta khi nhìn vào đó. Tôi bất giác đặt lên mi mắt anh một nụ hôn.
- Yên nào. Ngủ đi. Em còn cựa quậy là anh không kiềm chế được đâu.
Tim tôi nhảy dựng lên, tôi nín thở im bặt. Ánh đèn điện hắt ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt in bóng hai người trên chiếc rèm cửa thi thoàng phất phơ theo cơn gió lùa sau cánh cửa sổ khép hững hờ.
Sáng hôm sau thức giấc. Tôi cảm giác một bên vai mình ê ẩm. Có lẽ đêm qua nằm nghiêng một tư thế. Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh, không thấy Hải Lâm đâu. Đã 9 giờ sáng rồi còn gì, tôi với mảnh giấy nhớ, anh đặt dưới đèn đồng hồ.
- Dậy xuống lầu tự ăn sáng, ăn trưa nhé. Anh đi gặp khách hàng. Ngoan, chiều anh về dẫn em đi chơi.
Oh my God! Anh dẫn tôi đi công tác cùng hãy dắt tôi đi chơi. Tuy nhiên, tôi thích vế đằng sau hơn.
Ngọt ngào quá! Ngọt ngào đến bất ngờ và sững sờ. Tôi nắm chặt mảnh giấy nhớ trong tay như sợ hạnh phúc mỏng manh như một trang giấy chỉ cần gió thổi sẽ lập tức bay đi.
Thay bộ quần áo ngủ, tôi bước xuống vườn hoa khách sạn thong dong rảo bước. Vườn hoa này trồng rất nhiều hoa hồng. Có lẽ người chủ ở đây yêu thích hoa hồng.
Tôi chợt nhớ cái nick name thung lũng hoa hồng của mình mà tìm xem có con bướm nào xung quanh đây không. Ngay giữa vườn hoa, có một lối rẽ vào nho nhỏ. Tôi men theo nó đi vào sâu bên trong.
Woa! Thật ngạc nhiên. Đi hết rặng hoa hồng là một vườn rau xanh non. Kỳ lạ thay, toàn rau cải, những luống cải thìa, cải bắp, cải bẹ, cải thảo được trồng liên tiếp nhau.
Xa xa, luống cải ngồng ở cuối vườn đã ra hoa. Một vài chú bướm xinh tươi đang lượn lờ xung quanh nó.
Khách sạn này thú vị quá. Tôi chống tay ngồi xổm, ngắm nhìn chúng. Giữa lòng thành phố ồn ào, náo nhiệt này vẫn có một khung cảnh rất nên thơ và dân giã như thế ư. Thật khiến người ta có cảm giác thanh tịnh và yên bình.
Những đàn bướm trắng phấp phới bay đi nhưng một mảng ký ức trong tôi lại bay về.
Hôm đó, Hoàng Thái Tuấn cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi. Tôi vội vã chạy ra khỏi khu vườn trường, men theo con sông nhỏ gần đó. Tôi không nhớ lúc ấy tôi đã nghĩ gì, tôi chỉ biết, mình cứ ngồi đó cứ nhìn, cứ nhìn, nhìn một khoảng trời xa xăm với những dòng nước lăn tăn gợn sóng. Tôi không hề thấy tức giận, tôi không hề rơi nước mắt mà tâm lúc ấy có lẽ lẳng lặng như mặt sông yên bình khi ấy. Tôi không biết, tôi ngồi đó mất bao nhiêu lâu. Chỉ đến lúc màn đêm thực sự buông xuống, tôi mới đứng dậy ra về...
Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại kêu réo rắt. Tôi giật mình nhìn điện thoại, Hải Lâm đang gọi.
Tôi nhấc máy:
- Alo. Anh đã về rồi ư.
- Anh về được hai tiếng rồi. Em đi đâu vậy.
- Hai tiếng. Bây giờ là mấy giờ.
- Bốn giờ chiều.
Hả! Tôi ngồi đây từ sáng đến tận bốn giờ chiều ư.
- Vâng! Em về ngay.
Tôi vội vã chạy về.
- Em thay quần áo đi. Anh ở dưới lầu đợi em.
Hải Lâm đưa cho tôi một túi xách. Đó là một chiếc váy dài đuôi cá, ôm thân màu xanh ngọc. Đôi giầy cao gót cũng màu xanh ngọc. Chiếc vòng cổ đính hạt ngọc cũng màu xanh nốt. Anh cuồng màu xanh rồi à Hải Lâm. Tôi nhìn túi đồ mà bật cười.
Bộ trang phục rất vừa vặn, cứ như được may sẵn dành riêng cho tôi.
Tôi trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc cao quý phái. Tôi không nghĩ mình xinh đẹp nhưng thực sự nhìn tôi lúc này rất khác, rất quyến rũ, rất tươi tắn.
Đúng là người đẹp vì lụa. Các cụ xưa nay nói cấm có sai.
Bước xuống tầng một khách sạn, toàn bộ nhân viên lễ tân nhìn tôi trầm trồ khen ngợi. Xinh đẹp đi bên anh, tôi cảm thấy mình thật tự tin.
Hải Lâm tiến đến, nâng tay tôi, anh mỉm cười:
- Rất hân hạnh được đi với người đẹp.
- Hân hạnh. - Tôi cũng cười khách sáo.
Hải Lâm lái xe đưa tôi đến một cửa hàng ăn sang trọng. Có nến có nhạc, khung cảnh rất nên thơ và lãng mạn.
Tôi mỉm cười nhìn anh:
- Chỉ ăn thôi mà cũng cầu kỳ thế ư? Sao không gọi món.
- Còn chờ một người nữa. - Hải Lâm nhấp một ngụm rượu vang. Ánh mắt anh  bỗng cụp xuống khiến tôi có cảm giác bồn chồn, lo lắng.
- Hải Lâm.
Lát sau, có một người phụ nữ cất tiếng.
- Em đến rồi à?
Hải Lâm đứng lên kéo ghế cho cô ấy. Tôi theo phản xạ cũng đứng lên.
- Nhã Phương. - Tôi ngạc nhiên nhìn người phụn nữ trước mặt.
Nhưng cô ấy lại thản nhiên, ung dung ngồi xuống.
- Ô! Trợ lý của chồng tôi hóa ra là Thùy Lâm. Thật trùng hợp. - Nhã Phương tự rót lấy một ly rượu và nói.

Như có sấm sét trong lòng, tôi đờ đẫn ngồi xuống ghế mà cảm giác ngồi phải hàng ngàn dây dẫn điện đang giật trái tim tôi tan vỡ. 
Tôi nở một nụ cười mà hai mắt đỏ hoe nhìn Nhã Phương. Cô ấy mặc chiếc đầm đen bó sát. Cổ đeo hạt ngọc trai sáng trắng, toát lên một phong cách quý bà. Cô ấy rất ra dáng một nữ chủ nhân còn tôi chỉ giống như một cô ả đào được vợ chồng họ mua lại. Anh muốn tôi mặc gì, đeo gì thì tôi phải mặc cái đấy, đeo cái đấy.
Thì ra, từ trước đến giờ, Hải Lâm vẫn thế. Anh biến mất rồi bỗng dưng xuất hiện, anh đem cho tôi chút ngọt ngào lướt qua đầu lưỡi, rồi anh nhẫn tâm đẩy tôi xuống vực thẳm không đáy. Chiếc ghế tôi ngồi rõ ràng có điểm tựa vững chắc mà tôi cảm giác mình đang dựa vào khoảng không trọng lực. Tôi muốn hét vào mặt anh thật to: tại sao, tại sao. Nhưng cơ thể tôi như bị rút hết sinh khí. Tôi từ từ ngã xuống, tôi ước mình không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chương 7   -   Hết Chương 8  -   Chương 9
Tác giả: Ngọc Phạm Như

Không có nhận xét nào: