Chương 4.
8h30
phút ngày 15-10-2014.
Tiếng
chuông báo thức kêu inh ỏi khiến tôi không tài nào ngủ tiếp. Tôi uể oải dậy,
bật máy tính như hàng ngày để bắt đầu làm việc. Công việc của tôi chủ yếu làm
tại nhà nên khá thoải mái về giờ giấc. Tôi chán nản soạn một vài hợp đồng cho
khách hàng rồi lại quay sang mở hộp thư đọc đi đọc lại những bức mail ấy.
Chúc mừng sinh nhật em. Anh yêu em.
Thực
ra ngày 07-10 không phải là ngày sinh nhật của tôi. Tôi vốn đi học trước một
năm nên để cho hợp thức hóa, bố mẹ tôi đã làm lại giấy khai sinh báo tăng thêm
cho tôi một vài tháng. Tôi sinh ngày 07- 01. Bố mẹ tôi đôn lên thành 07- 10 năm
trước.
Và
chỉ có những bạn bè thân thiết mới nhớ đến ngày sinh nhật thật của tôi. Còn lại
những người khác, họ chỉ biết ngày này trên giấy tờ nhưng duy chỉ có anh mới là
người nhớ đến điều đó.
Những
dòng chữ, anh yêu em nhảy múa trước
mắt khiến tôi bật khóc nức nở. Tôi đã không biết là anh cũng có tình cảm với
tôi. Năm xưa, tôi cũng thích anh mà, thế mà cớ sao chúng ta lại đều không nhận
ra điều đó.
Tôi
nhớ, những dịp lễ kỷ niệm, anh- tôi và Đại, luôn luôn đi cùng nhau. Một lần,
anh có dắt theo một cô bạn gái. Tôi trong lòng sôi sùng sục nhưng ngoài miệng
lại một mực gán ghép trêu đùa.
- Anh Tường, anh bóc tôm cho bạn gái đi chứ.
Con trai gì chẳng ga lăng. Anh xem anh Đại nhà em mới thật là chu đáo.
- Anh Tường để bạn gái về một mình thế
à.
- Anh không đi với bạn gái anh đi, định
làm bóng đèn của bọn em à…
Những
câu nói ấy, những lời nói ấy hiện ra rõ mồn một. Anh Đại hôm sau nói với tôi
rằng đó chỉ là cô bạn bình thường của họ, cô ấy cũng đã có người yêu rồi. Thế
mà chẳng hiểu sao tôi phát ra những lời ngốc nghếch ấy được.
Tôi
biết sao được chứ, tôi khi ấy trong lòng cũng đâu có vui vẻ gì. Vậy với anh khi
đó thì sao nhỉ? Anh nếu lúc đó cũng có tình cảm với tôi rồi thì chắc đau lòng
lắm. Thảo nào, sau ngày hôm đó, anh không còn xuất hiện trong mọi cuộc đi chơi
của chúng tôi nữa.
Tôi
và Đại yêu nhau được một năm thì chia tay. Cả ba người chúng tôi không còn nói
chuyện vui vẻ với nhau từ đó cho đến khi họ ra trường. Và sau khi họ ra trường
cho đến bây giờ, chúng tôi không hề liên lạc.
Con
gái thực ra dễ thích mà cũng dễ quên, dễ rung động mà cũng dễ từ bỏ. Tôi từng
nghĩ vì anh không thích tôi thì sao tôi phải nghĩ đến anh nữa. Tôi đã thực hiện
điều đó rất tốt. Có đôi lần, tôi lướt qua anh, tôi bơ đi như chưa từng quen
biết. Và đến bây giờ, tôi biết được rằng anh năm xưa có yêu tôi thì trái tim
tôi lại không ngừng khắc khoải nhớ về hình bóng ấy.
Tôi
lục tung các trang mạng xã hội để tìm kiếm thông tin về anh nhưng tất cả đều đã
đóng cửa từ ngày 6-10 năm ngoái. Càng tìm không ra, tôi càng tò mò, càng tò mò,
tôi càng nhấp nhổm không yên, càng nhấp nhổm không yên, tôi càng nghĩ đến và
càng nghĩ đến, tôi càng nhung nhớ anh.
Tôi
quyết định đứng dậy, lấy va li sắp xếp quần áo, tôi mua vé trở về thủ đô. Tôi
muốn tìm lại ký ức năm tháng đã bị bỏ quên.
Click để đọc chương 3 - Hết
chương 4- Đọc chương 5
Chương 5.
Tháng
mười buồn bã, có cơn gió thi thoảng lạnh thấu da. Manh áo mỏng của tôi phấp
phới trong tia nắng mùa thu kém ánh. Tôi rê rê đôi chân đếm số lần chiếc lá bay
lên rồi dừng lại trước mắt cho đến khi nó bẹp dí dưới bánh xe to chình ĩnh. Tôi
ngẩng lên, chuyến xe bus số 29 tôi cần đã xuất hiện.
Có
lẽ Thủ đô lúc này đang là giờ cao điểm, đoạn tắc đường trải dài mấy con phố nên
chiếc xe cứ đi một đoạn lại dừng. Tôi tựa đầu vào thành xe, thở dài theo mỗi
lần đi dừng ấy.
- Em chơi không.
Một
khối rubik lộn xộn đưa ra trước mắt tôi. Tôi giật mình quay lại, chàng trai trẻ
ngồi bên cạnh có chiếc răng khểnh đang cười toe toét.
Tôi
nhếch mép.
- Cậu có khi kém tôi mấy tuổi đấy.
- A! Vậy chị sinh năm bao nhiêu.
- Chị tên gì.
- A! Tên chị đẹp thế.
- Trông chị trẻ lắm.
- Chị không giống người ở đây, chị quê ở
đâu.
- Chị thích chơi rubik không. Có rất
nhiều cách xếp hình rubik, nếu không có phương pháp thì cuối cùng chị sẽ ghép
cho mình một mảng hỗn độn thế này nè.
- Tắc đường quá, chị định đi đâu.
Chàng
trai trẻ kém tôi một tuổi không ngừng ríu rít bên tai tôi. Tôi chẳng buồn đáp
lại. Tôi nhìn khối rubik mà tâm trạng đầy phức tạp. Thực ra cuộc sống, tình yêu
cũng giống như xếp hình rubik vậy, những miếng ghép xoay xoay lật lật chẳng
khác gì những đoạn đời, những chuyện tình ta đã và đang trải qua. Bức ghép cuối
cùng đạt độ hoàn hảo là bao nhiêu do chính bản thân ta hôm nay lắp ghép. Tôi
trầm ngâm, suy nghĩ không biết mảnh ghép nào đang thuộc về tôi.
- Woa! Hết tắc đường rồi.
Chàng
trai bên cạnh thốt lên, tôi giật mình nhìn lại.
Chiếc
xe bus đang nhanh dần trên con đường đông đúc. Tháng năm vội vã, dòng đời ngắn
ngủi, làm thế nào mới bắt kịp được hết yêu thương.
Một
tiếng hai mươi phút, cuối cùng chuyến xe số 29 cũng đến điểm dừng của nó. Tôi
vội vã phi xuống, nghe tiếng ai loáng thoáng gọi tên mình nhưng cũng không hề
ngoảnh lại.
Tôi
thẫn thờ nhìn. Cái biển báo trạm dừng xe vẫn treo ở đó, con phố vẫn nằm đó, dòng
người vẫn nhộn nhịp qua đó nhưng hiệu sách năm tháng đã biến thành ngôi biệt
thự 9 tầng xa hoa.
Tôi
ngơ ngác không biết phải nên làm thế nào. Đó có phải là nhà anh không? Nhà anh
không kinh doanh hiệu sách nữa ư? Tôi có nên ấn chuông cửa không? Nếu đó là nhà
của ai khác thì sao, hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt thế này, phiền họ ra mở cửa,
gặp phải con bé nói những lời vô vị như tôi thì họ không mắng xối xả mới là lạ
đấy.
Tôi
đang mải mê suy nghĩ thì con chó béc dê phi ra xủa ầm ĩ. Híc, ngay cả con chó
cũng hung dữ vậy thì tốt nhất đừng làm phiền chủ nó còn hơn.
- Ơ, sao em lại đứng đây.
Có
ai đó chộp lấy cánh tay tôi. Tôi giật thót mình ngước mắt lên.
- A! Xin lỗi, trông Vy trẻ thế này, tôi
không gọi chị được.
Trùng
hợp quá ha. Chàng trai ban nãy có chiếc răng khểnh nhìn tôi toe toét.
- Em đi đâu, vào nhà tôi chơi một lúc.
Tôi
toan quay đầu đi thì giọng hắn lanh lảnh.
- Đây là nhà cậu sao?
- Đúng, vào đây chơi.
Cậu
ta kéo tay tôi, phi đến cái cổng. Cậu ta thật liều mạng khi cho người lạ vừa
mới quen như tôi nhìn thấy mật khẩu mở cửa, không sợ tôi là kẻ gian sao? Mà tôi
cũng thật liều mạng để người không quen biết vừa mới gặp,nắm tay rồi lại còn
theo vào nhà nữa chứ, tôi cũng không sợ bị cậu ta lừa sao?
Con
chó béc dê nhìn thấy cậu chủ thì vẫy cái đuôi vui mừng còn đôi mắt nó hầm hè về
phía tôi ngập vẻ khát máu, tôi sợ hãi núp sau lưng cậu ta. Cậu ta thích chí phá
lên cười ngặt nghẽo. Điệu cười ấy có chút quen quen.
Tôi
nhớ có một lần, tôi đến phòng anh và Đại chơi. Anh từ đâu phi vào ném cho tôi
một con chuột giả, tôi nhãy cẩng lên ôm chầm lấy anh. Tôi là người vô cùng sợ chuột mà. Anh thấy
vậy liền phá lên cười ngặt nghẽo. Tôi tức tối liếc xéo anh, anh mặt đỏ bừng và
suốt ngày hôm đó không ngừng cười tủm tỉm.
Có
lẽ đó là lần duy nhất, tôi và anh có những động chạm thân thiết. Giờ nghĩ lại,
phút giây ấy đối với anh chắc hẳn rất hạnh phúc. Thế nhưng, tôi đã không nhận
ra điều đó.
- Cậu chuyển đến đâ từ bao giờ? Tôi cất tiếng hỏi
- A! Sao em biết, tôi mới chuyển đến
đây.
Chàng trai trẻ rót cho tôi một cốc nước lạnh,
cậu ta nhìn tôi chằm chằm ra vẻ thích thú. Tôi phút chốc bối rối, nhất thời
không biết phải làm gì, hỏi gì. Tôi im lặng hồi lâu.
Cậu
ta có vẻ là người thông minh và rất biết dự đoán hoặc có thể biểu cảm của tôi
quá rõ ràng.
- Em là người yêu của cậu chủ hiệu sách
Năm Tháng trước đây phải không?
Cậu
ta mỉm cười nhìn tôi nói một câu ngắn gọn và súc tích.
Tôi
thảng thốt nhìn lên.
- Nhưng anh ta chết rồi… uhm bao giờ
nhỉ, ah nhớ rồi đêm mùng 6 tháng 10 năm ngoái vì bệnh ung thư.
Một
giây, hai giây, ba giây… trước mắt tôi một mảng mờ ảo xuất hiện, chuyến xe bus
số 29, hiệu sách năm tháng, khối Rubik và 29 bức email… tất cả đang nhạt nhòa dần. Tôi nghe hơi thở
mình yếu ớt nhưng vẫn còn chút nhận thức để nghe ra tiếng còi xe cấp cứu cùng
tiếng gọi tên tôi nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm…
Tháng
năm vội vã, dòng đời ngắn ngủi, mảnh ghép yêu thương nào đang thuộc về tôi?
Hết
Tác giả: Ngọc
Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét