Chương 6: Bí mật thật sự.
Bất chợt, tôi nhớ tới người đàn ông tên Phong đã gặp ở cửa hàng tạp hóa.
Vậy là, tôi đã nhầm. Tống Minh Thanh à không Tống Minh Thành vốn không phải là vị khách không mời của cuộc đời tôi.
Dù gì, anh cũng là tổng giám đốc công ty
của Phong, vậy thì anh ắt hẳn phải có
thiếp mời chứ. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, tôi không mong chờ khám phá ra vị
khách không mời thật sự. Trái tim một lần tan vỡ thì rất dễ bị tổn
thương.
Không gặp thì không yêu, không yêu thì
không hận, không hận thì không nhung nhớ, không nhung nhớ sẽ chẳng tương tư.
Tôi mang tâm niệm đó và vui vẻ cho ngày đầu tiên đi làm.
Tôi được sắp xếp để làm việc trong phòng kế hoạch sản xuất. Công việc của tôi chủ yếu ở trong xưởng nên tôi phải chuyển đến khu công nghiệp cách trung tâm thành phố 30 cây. Như thế cũng tốt, tôi sẽ không phải chạm mặt với bất kể ai thân quen. Ở đây toàn là người xa lạ nên ai đối với ai cũng là một tờ giấy trắng.
Phòng tôi làm việc có năm người: hai
nam, ba nữ và chịu sự lãnh đạo trực tiếp từ phó giám đốc xưởng.
Phòng tôi cả năm người đều 28 tuổi bởi bốn
người còn lại là bạn học cùng nhau. Tôi thực ra cũng bước sang tuổi 28 nhưng
tôi đi học muộn một năm nên giấy khai sinh của tôi thể hiện là 27 và bỗng dưng
tôi cũng chẳng muốn giải thích điều đó làm gì. Tôi làm em út của họ vậy. Và dĩ
nhiên, tôi cũng giấu tiệt việc mình đã từng ly hôn.
Phó giám đốc phòng tôi tuổi trẻ, tài
cao. Anh nghe nói tên là Tường và mới 27 tuổi. Dù nhỏ tuổi nhưng nghe nói tính
khí anh ta rất già dặn và còn vô cùng khó tính. Tôi cầm hồ sơ tiến vào văn
phòng anh run run.
- Chào
Phó giám đốc. Tôi là Ngô Phương Linh. Tôi là nhân viên mới đến.
Một phút, hai phút...
Hai mươi phút sau, anh ta mới ngẩng mặt
lên nhìn tôi.
- Tôi không biết là cô đã làm quen với
nhân viên trước khi gặp sếp rồi đấy.
- Hả!
- Kế
hoạch là gì? Kế hoạch là phải tuần tự đi từ 1 đến 2 không thể từ 3 đến 1 rồi
sang 2 được.
Oh my God! Hắn ta lạnh lùng dễ sợ, dễ sợ
ngay từ giọng nói. Chẳng qua khi anh ta chưa đến, tôi nhân tiện làm quen với
mọi người trước, điều đó cũng là sai ư?
Tôi lẩm bẩm trong đầu như thế nhưng
tuyệt nhiên không dám ho he thậm chí tôi phải vâng dạ với kẻ ít hơn mình 1 tuổi.
- Dạ, thưa anh. Lần sau em rút kinh
nghiệm.
- Đây là các mặt hàng và số lượng cần
xuất trong tháng này, cô mang về nghiên cứu và lập cho tôi kế hoạch sản xuất.
- Vâng, thưa anh.
Tôi ngẩng mặt lên và ô kìa chẳng phải là
anh ta sao - anh chàng ở cửa hiệu tạp hóa hỏi tôi sao biết anh ta tên là Phong.
Bây giờ đối mặt trực diện mới thấy anh
vừa có dáng giống chồng cũ của tôi, còn nụ cười y chang Tống Minh Thanh. Tuy
nhiên anh ta tên là Tường, Trần Quân Tường - một cái tên chẳng chút liên quan...
- Còn chuyện gì nữa? Trần Quân Tường gõ gõ tay trên bàn
phím.
Tôi giật mình thu lại dòng suy nghĩ.
Thôi mặc kệ, dù là gì đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm, điều quan trọng
bây giờ anh ta là sếp, tôi là nhân viên, tôi gọi anh ta bằng anh và tôi là em
út của cả phòng.
- Làm gì mà lâu thế?
Cả phòng vây lấy tôi khi tôi vừa bước
ra. Tôi quan sát họ.
Hai người con gái không cao không thấp
và họ bằng nhau, một người trông dáng rất dịu dàng với mái tóc vừa dài vừa mượt
tên Nguyễn Thùy Trang, một tóc để xoăn có khuôn mặt khả ái nhưng giọng nói vô
cùng chua ngoa tên Phan Thu Hằng.
Hai người con trai, một béo một gầy. Anh
béo thì thấp hơn anh gầy một chút. Anh béo tên Phạm Huỳnh có khuôn mặt dễ nhìn
hơn anh còn lại là Dương Văn Lâm. Nhưng anh Lâm này nhờ cặp kính cận mà trông
dáng rất thư sinh, rất tao nhã. Kết luận một câu, mỗi người một vẻ nhưng so về
nhan sắc với các phòng ban khác, tỷ dụ như phòng kinh doanh thì họ trên trời
còn chúng tôi ở dưới đất.
Còn tôi. tôi cao 1m65, tóc dài ngang
lưng.
Mọi người đều hỏi tôi đã có người yêu
chưa? Tôi không trả lời.
Tôi cũngchưa giới thiệu tuổi tác nhưng ngay
từ đầu, họ đã mặc định tôi là em.
Thế thì không biết họ đánh giá tôi thế
nào nhỉ?
Có chút tò mò nhưng thôi kệ, tôi mỉm
cười đáp lại họ và bắt đầu công việc của mình bởi vì tôi cảm giác ở bên kia - căn
phòng đóng cửa kính, trong nhìn thấy ngoài mà ngoài không tỏ được vào trong, có
luồng sát khí đang chằm chằm phía tôi.
- Này, Linh. Tối nay chúng ta làm bữa
liên hoan ra mắt chứ nhỉ?
Anh béo tên Huỳnh lém lỉnh đi về phía
tôi.
- Thôi đi, chỉ có giỏi gợi ý. Chị tên Hằng
thay tôi nhiếc xéo.
Thế nhưng, họ kẻ tung người hứng. Tôi mà
tránh né thì sẽ bị họ đánh giá chẳng ra làm sao. Tôi nở nụ cười hơi gượng gạo:
.- Em
cũng đang có ý định đó mà chị Hằng. Vậy tối nay đi làm xong rồi đi, OK?
- Không, về nhà tắm rửa thay quần áo đã. Cô nàng tên Trang cất giọng.
- Thích về nhà ''bả ma tít'' thì cứ nói. Anh kính cận giờ mới lên tiếng, kèm
theo cái bĩu môi dài thườn thượt khiến tôi không nén được mà bật cười thành
tiếng.
- Vậy
ai mời phó giám đốc nào?
- Tất nhiên là người nào mời thì người
đó phải mời.
Tôi đang cắm cúi với đống tái liệu thì
thấy tất cả bỗng im phăng phắc. Tôi ngẩng mặt lên, cả bốn con người, mười con
mắt chằm chằm về phía tôi.
- Vậy
em đi mời.
Tôi ỉu xìu lên tiếng.
Tôi nghĩ bụng, chỉ là mời đi ăn thôi chứ
có gì to tát đâu chứ, phó giám đốc cũng là người mà. Nhưng với anh chàng phó
giám đốc này thì tính khí chẳng giống người chút nào.
- Tôi
không biết cô là người ham chơi như thế, buổi đầu tiên đi làm đã nghĩ đến
chuyện ăn uống.
Sếp ơi là sếp, anh không đi thì thôi sao
phải châm chọc thế chứ.
-
Vậy, tôi sẽ hủy cuộc ăn uống này.
Tôi cũng không chịu thua, buông ra một
câu rồi ngoảnh mặt đi thẳng. Có khi nào cái thái độ ấy là căn cơ cho mọi khổ
nhục của tôi sau này. Thế nhưng lúc đó tôi không nghĩ được nhiều đến vậy.
Ting! Kim đồng hồ cuối cùng cũng chạm vạch cuối cùng. Hết giờ, tức thì cả công ty ào ào như kiến vỡ tổ. Tôi thấy không khí ồn ào mà tâm trạng cũng tự dưng hào hứng, Hôm nay tôi sẽ ''over night''. Nghĩ thế mà tôi tủm tỉm phi xe về nhà trọ cách công ty một vài cây.
8 giờ tối, chúng tôi tụ tập trước cửa hàng ăn uống đã đặt sẵn. Thật không ngờ, bốn anh chị tốt phòng tôi, họ đều đi theo cặp để mình tôi cô lẻ. Tôi nhìn họ ánh mắt tóe lửa.
- Ơ, bọn chị chưa nói với em phải dắt bồ
đi cùng à.
Híc! Lại còn giả bộ ngây thơ nữa chứ.
Biết trước, tôi đã vạn lần hủy bỏ rồi. Tôi vừa chân ướt chân ráo mới tới đây,
túi tiền của tôi cũng không dư dả cho lắm. Có biết không? Có biết không?
Cả bữa ăn, tôi nhìn họ cười nói vui vẻ
mà trong lòng oán thán đến canh nuốt cũng không trôi.
Cho đến cuối bữa tiệc, cái gì cần đến
cũng sẽ đến. Tôi bẽn lẽn ra quầy thanh toán nhưng điều tôi lo lắng không xảy ra
mà lại xảy ra điều khác làm tôi khiếp sợ.
- Bàn
tiệc của cô đã được thanh toán hết rồi. Cô tiếp tân tươi cười nhìn tôi.
- Ai vây?
- Là một anh chàng rất đẹp trai. Tôi
ngưỡng mộ cô quá. Anh ấy để cho cô một bức thư này.
Tôi ngạc nhiên cầm bức thư mở vội: Muốn biết tôi là ai thì 12 giờ đêm
nay chờ tôi ở trước cổng Thiên đường xanh.
- Thiên
đường xanh. Tôi vô thức thốt lên vì nghe cái địa danh ấy thật lạ lẫm.
- Thiên
đường xanh là tên gọi khác của khu nghĩa địa thành phố. Cô tiếp tân tiếp lời.
- Hả! Tôi giật thót mình ngã dúi dụi.
- Sao
thế?
Mọi người ùa về phía tôi.
Rất nhanh! Tôi xua tay nói không có gì
rồi kéo họ ra ngoài.
Vì trước hết, tôi không muốn họ biết là
có ai đó đã trả tiền giùm tôi. Miệng lưỡi thế gian trăm đường lắt léo, tôi
không muốn vừa mới đến mà đã gây chuyện ồn ào. Hơn nữa, rõ ràng có kẻ đang đùa
ác ý với tôi, thanh toán hộ thì thanh toán hộ, có ai mượn đâu mà lại nhắn nhủ
bức thư đầy mùi kinh dị thế chứ.
Tôi phi xe vội về nhất quyết không chịu
đi chơi tăng hai cùng với đồng nghiệp.
Thế nhưng, tôi về nhà lại là một sai lầm
lớn. Bóng đêm ập xuống, tôi thân cô thế cô, giường đơn gối chiếc cộng với tâm
lý bất an, kim đồng hồ càng dịch chuyển về phía số 12, nỗi sợ hãi càng bủa vây
lấy tâm trí tôi.
11 giờ 30 phút đêm, có lẽ sợ quá hóa rồ, tôi quyết định lấy áo khoác đi về hướng Thiên đường xanh...
- Không sợ sao?
Tôi nhảy dựng tim khi bàn tay ai đó đặt
lên vai tôi. Ba phút để định thần tâm trí
- Anh Thanh, sao lại là anh?
Tống Minh Thanh đứng trước mắt tôi nụ
cười má lúm ma mị, ánh mắt sâu thẳm. Tôi nhìn anh ta mà vừa mừng vừa sợ.
Bao nhiêu câu hỏi tại sao và chuyện gì
đang xảy ra nhảy múa trong đầu khiến đôi chân tôi cưng đơ và sống lưng đang gai
buốt.
- Tôi không phải Tống Minh Thanh, Tống
Minh Thanh chết rồi, chết rồi, chết ngày này năm năm trước, giờ này, phút này,
giây này, chôn tại nơi này là vì cô đó.
Giọng nói ồm ồm của người đàn ông trong
đêm khuya thanh vắng phả ra luồng sát khí, nghe rõ mồn một. Tôi cứng đơ toàn
thân, tâm trí tê liệt.
A! Hóa ra một người bệnh đến mức phải sống
thực vật thì xác suất tỉnh lại là bao nhiêu phần trăm chứ? Cơ hội sống như ngàn
cân treo sợi tóc.
A! Hóa ra năm đó, Tống Minh Thanh đã
chết trên vai tôi thật rồi.
- Cô là kẻ giết người.
Tôi nghe loáng thoáng giọng người đàn
ông đó mắng chửi. Bóng đèn điện mờ ảo của nghĩa trang trước mắt tôi yếu ớt dần.
Có ai đó từ đằng sau đỡ lấy tôi trước khi tôi mất hoàn toàn ý thức.
Tống Minh Thanh, Tống Minh Thành, anh là ai?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét