Chương 4: Ly hôn.
Chiếc xe ô tô bon bon trên chặng đường quốc lộ. Tôi tựa vai vào thành xe nhìn những hàng cây đang lao vun vút. Chiều tà buông xuống, ánh nắng đang tắt dần sau những rặng phi lao.
Chiếc xe ô tô bon bon trên chặng đường quốc lộ. Tôi tựa vai vào thành xe nhìn những hàng cây đang lao vun vút. Chiều tà buông xuống, ánh nắng đang tắt dần sau những rặng phi lao.
- Bây giờ em tính thế nào? Tống Minh Thanh bất giác hỏi.
- Không biết.
Tôi trả lời nhẹ tâng vì thực sự tôi cũng
chẳng biết phải làm thế nào bây giờ cả.
- Linh
à.
- Vâng.
- Anh cũng không biết phải cho em lời
khuyên thế nào là đúng nhưng...
Tống Minh Thanh ngập ngừng:
- Nhưng nếu cần anh giúp gì cứ nói với anh.
Có điều... Có điều, anh không thể cho em một danh phận. Anh xin lỗi.
- Anh có lỗi gì đâu, là em gây phiền phức
cho anh mà.
Tôi cố mỉm cười đáp lại Tống Minh Thanh.
- Không,
anh xin lỗi. Giọng anh lí nhí, đôi lông mày nhíu lại.
- Tống Minh Thanh, những điều anh nghĩ
trong lòng cũng là những điều em đang nghĩ trong lòng lúc này. Chúng ta là
những người bạn tốt. Em có khó khăn gì cần anh giúp đỡ, em sẽ nhờ anh, được
không?
Tôi vỗ vỗ vai anh.
- Được, anh sẽ dốc lòng dốc sức.
Anh tươi cười đáp lại. Khuôn mặt đã giãn
ra có phần thoải mái
Ba
ngày qua, tôi và anh như những cặp uyên ương bất chấp hết tất cả để ở bên nhau.
Thế nhưng, không có gì là vĩnh cửu, không có gì là mãi mãi, hạnh phúc mơ hồ tựa
như những áng mây chiều đang trôi lờ lững. Tôi biết, khi màn đêm thực sự buông
xuống cũng là lúc tôi cần trở về với hiện thực thương đau. Tôi biết xét về địa
vị, gia thế, hoàn cảnh hiện tại, nếu Tống Minh Thanh tiếp nhận tôi thì anh thiệt thòi quá.
Tôi biết, bao yêu thương anh vốn dành cho
tôi, ba ngày này anh đã thể hiện hết. Anh thực sự quá tốt với tôi rồi, tôi lẽ
ra nên cảm ơn anh nhưng chẳng hiểu sao lúc này tôi cảm thấy có cái gì đó thật
hụt hẫng, thật chới với, thật giận dỗi nhưng tôi chẳng có lý do gì để thể hiện.
Tôi nén tất cả trong một tiếng thở dài khi
chiếc xe ô tô bắt đầu rẽ vào thành phố.
- Anh
dừng xe ở đây, em ghé qua đằng kia một lát.
Tôi mỉm cười nhìn Tống Minh Thanh.
- Để
anh đưa em đi.
- Không cần. Tôi kiên quyết đáp lại.
Tống
Minh Thanh miễn cưỡng dừng xe, tôi bước xuống, vẫy tay chào anh. Tạm biệt anh,
tôi không bao giờ gặp lại anh nữa, ít nhất là với quyết tâm của tôi.
Chiếc xe rời đi, bóng Tống Minh Thanh mất
hút dần. Tôi một mình rảo bước trên con đường uốn lượn cong queo, mặc cho hai
hàng nước mắt tuôn rơi, Tôi không biết ba ngày qua, tôi ở cùng anh là đúng hay
là sai? Là nên hay là không nên nữa? Nhưng dù thế nào thì cuối cùng anh cũng
đâu có ở bên tôi. Tôi không biết cảm giác hiện tại của tôi đối với anh là gì? Nhưng
rõ ràng, tôi đang cần lắm một vòng tay để tâm hồn bớt lạnh...
Thế nhưng thế giới rộng lớn lại không có
chỗ trú nhỏ nào dành riêng cho tôi.
Tôi
đứng ngần ngại hướng ánh nhìn về phía ngôi nhà có chiếc cổng màu xanh
dương.
- Linh, sao con đứng ở đây?
Ai đó đập vai tôi khiến tôi giật thót mình
quay lại.
- Mẹ.
Mẹ
chồng tôi đang đứng đó nhìn tôi âu yếm. Tôi bối rối không biết phải mở lời thế
nào thì có cơn mưa bất chợt ập xuống, bà lấy áo khoác che cho tôi. Chúng tôi
cùng chạy vào nhà và bà bị ướt hết sạch.
Bạn có biết khi nào thì một người không hòa
nhã lại trở nên rất dịu dàng với bạn? Đó là khi người ta sắp nhổ cái gai trong
mắt là bạn đi rồi.
Có đúng không?
Mẹ
chồng vốn không ưa tôi nhưng sau ba ngày tôi mất tích trở về mà bà trở nên ân
cần với tôi lạ thường.
- Linh ơi, mẹ xả nước ấm xong rồi, con
xuống tắm đi.
- Để đó, mẹ làm nốt cho.
- Mẹ con mình ăn trước đi,
- Này chuyển kênh con thích đi, mẹ cũng
thích xem bộ phim đó lắm.
Vân
vân và vân vân, mẹ chồng khiến tôi vừa xúc động vừa đau thương. Buổi tối, 9
giờ, chồng tôi và bố chồng tôi cùng về nhà một lúc.
Mẹ chồng tôi tiến đến ngồi cạnh tôi. Bố
chồng và chồng tôi ngồi phía đối diện. Một cuộc giáo huấn gia đình chăng?
Nhưng tôi không sợ, anh là kẻ làm sai cơ
mà. Tôi bỏ đi là lẽ đương nhiên. Mà đúng ra, anh phải đến rước tôi thì tôi mới
nên trở về. Tự dưng lại mò về lúc này, thật là thất sách.
Tôi đang lạc trong miền suy nghĩ thì một
tờ giấy đóng dấu đỏ đặt trước mặt tôi.
- Tôi đã ký rồi, từ giờ chúng ta không có
quan hệ gì nữa.
Đó là tờ đơn ly hôn mà tôi đã ký. Tôi khẽ
nhếch mép cầm tờ đơn gấp lại.
- Cám ơn.
- Con xin phép.
Tôi cố thật tự nhiên chào bố mẹ chồng rồi
rảo bước lên lầu. Ông bà không nói gì, anh cũng không nói gì, căn nhà về khuya
trở nên im ắng, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng diễn viên hài trong bộ phim
đang chiếu, phát ra điệu cười man rợ.
Cuộc
họp gia đình súc tích quá!
Tôi mở cửa phòng mình à không bây giờ thì
là phòng anh ấy, tôi tìm chiếc va ly và xếp phẳng phiu những bộ quần áo từ trên
giá cho vào. Kỳ lạ thay lúc này, tôi không hề đau lòng, không hề rơi một giọt
nước mắt cũng không cất một lời khi biết anh đứng hồi lâu đằng sau. Tôi
im lặng nghe tim mình trống rỗng.
- Đây là giấy tờ căn nhà mà tôi định mua
sau này ở riêng, bây giờ cho cô. Đây là số tài khoản và mật khẩu ngân hàng cũng
cho cô.
Tôi hất mái tóc đang xõa xuống ngẩng mặt
lên nhìn Phong. Anh đưa tay thọc vào túi quần bình thản.
- Không cần cảm ơn. Tôi biết có khi cô
cũng chẳng cần đến thứ này nhưng chẳng lẽ vừa mới đến mà cô đã xin tiền anh ta
thì thật là mất mặt.
Hư, anh có ý gì. Câu nói tôi định hét lên
nhưng lại cố nuốt vào.
- Chẳng phải ly hôn thì của cải chia đôi
sao. Tôi liếc mắt nhìn Phong.
- Ồ, đúng. Nhưng cô lại chẳng một xu dính
túi để chia đôi cho tôi.
Anh ta nhếch mép, nhún vai.
Tôi như nghẹn cứng cổ họng. Anh ta tiến
sát mặt tôi nói giọng thì thầm:
- Không sao hết, chỉ cần cô nói với anh ta
đừng có đuổi việc tôi là được.
- Khốn nạn.
- Ồ!
Cám ơn.
Anh đứng lên vỗ tay. Tôi cố nén những giọt
nước mắt đang chực trào ra nơi đáy mắt, tôi đẩy anh về phía cửa.
Tôi hét lên:
- Ra ngoài.
Anh ta hất tóc rời đi nhưng vẫn cố kịp ném
cho tôi thêm một câu đôi tứ:
- Ba
hôm trước, tôi đã giúp bố cô vào Nam ở cùng anh trai đến Tết mới về. Ông ta mà
ở đây thì tháng sau tôi không thể cưới vợ được.
Đoàng!
Tiếng sấm rền vang dọa người. Sấm to thì mưa nhỏ. Sau trận mưa như trút ban
tối, trời khó có thể mưa thêm. Vậy là mưa không rơi nhưng nước mắt tôi lại rơi.
Tôi vốn là người mau khóc, lại có tính thích rạch mặt ăn vạ. Và khi tôi thực sự
đã bị rạch một vết ở trong trái tim rồi thì tôi khóc ngất lịm đến tận sáng ngày
hôm sau.
Căn
phòng tôi không chốt, mẹ chồng tôi khẽ đẩy cửa. Bà đưa tôi một bát cháo thịt
hành còn hơi nóng nghi ngút.
- Ăn
đi con. Bà vuốt mái tóc tôi giật giật.
Bất giác tôi nhớ đến mẹ. Mẹ tôi hồi còn
sống cũng hay làm thế mỗi khi tôi có chuyện buồn.
- Con không làm con dâu thì làm con gái
của mẹ được không?
Tôi
mếu máo nhìn bà.
Bà gật đầu ôm tôi khóc nức nở. Từ giờ, tôi
không còn được nghe tiếng mắng chửi, tiếng rủa xả mỗi ngày của bà nữa rồi: ''Đừng có rửa rau kỹ quá mất chất,
cô định đầu độc cả nhà hay sao mà chạy qua một hàng nước như thế... Con gái,
con đứa gì mà chồng đi công tác, cũng không biết lối chuẩn bị quần áo cho
chồng...''
Có cơn gió tháng mười chớm hơi lạnh lẽo
thoảng qua, vò những chiếc lá khô rụng đầy một góc phố. Tôi một mình rảo bước
trên con đường uốn lượn cong queo.
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét