Chương 10: Cùng gọi nhau là người yêu.
Tôi nghe cố một bài hát không phải vì nó hay mà đơn giản, nó gắn liền với một kỷ niệm. Đó là bản tình ca đầu, anh hát tôi nghe. Tôi nghe nó lặp đi lặp lại, đằng đẵng suốt bảy năm. Thế nhưng đến khi chủ nhân thực sự trở lại, bài hát tôi vẫn nghe nhưng nhung nhớ thì đã không còn.
Hóa ra yêu thương giống như một thói quen nhưng thói quen không tốt thì dù thời gian có mất bao lâu đi chăng nữa, tôi vẫn cuối cùng nên bỏ anh - người tôi không nên níu giữ.
Hóa ra yêu thương giống như một thói quen nhưng thói quen không tốt thì dù thời gian có mất bao lâu đi chăng nữa, tôi vẫn cuối cùng nên bỏ anh - người tôi không nên níu giữ.
*****
Một thời gian sau. Mùa đông chính thức đã gõ cửa miền Bắc. Tôi làm việc cho một cửa hàng đồ ăn nhanh trong hệ thống khách sạn Line ở miền Bắc. Tôi thích công việc ở đây bởi tôi thích cái hệ sinh thái trồng vườn rau sau vườn hoa của nó.
Cái lành lạnh của mùa đông cùng thức ăn nhanh nóng hổi khiến bụng tôi nổi lên vài cơn thèm khát.
Báo mới! Báo mới!
Tiểu Nhị giao hàng nhà chúng tôi phi như tên lửa chạy vào.
Sở dĩ, chúng tôi gọi hắn là Tiểu Nhị vì thật sự hắn có phong thái rất giống với tên Tiểu Nhị quán rượu trong các bộ phim truyền hình Trung Quốc.
- Chuyện gì vậy? - Tôi cốc đầu hắn hỏi.
Hắn cầm tờ báo đứng giữa quầy dõng dạc:
- Tổng giám đốc Hải Lâm của công ty thời trang quốc tế Hải Lâm đang hẹn hò với siêu mẫu Thùy Linh.
- Kẻ có tiền vẫn thế. Mấy tin vịt vớ vẩn. - Vị khách hàng nào đó chẹp miệng.
Tôi cũng lắc đầu quay vào kệ hàng dọn mấy tờ hóa đơn. Những tin này gần đây xuất hiện khắp các mặt báo. Người đàn ông ấy không còn chút liên quan nào đến tôi. Có chăng cô nàng Yến Nhi - người tình cũ của anh ta, thi thoảng đến tìm tôi than thở. Mỗi lần như thế, tôi lại nhét vào miệng những miếng bánh hamburger, những cái bánh trứng tráng trộn. Những thứ đó sẽ thực tế hơn nhiều.
- Chị Thùy. Có khách.
Tôi hớt hơ hớt hải chạy ra thấy một vị khách nam đang ngồi quay lưng lại, ở bàn góc cửa sổ.
- Xin hỏi Quý khách dùng gì?
- Có rau bắp cải không?
- Dạ.
Tôi ngạc nhiên nhìn vị khách trước mắt.
- Rau cải bắp bị sâu bướm làm tổ rồi. Anh gọi món khác được không? - Tôi khoanh tay trước ngực nhìn hắn.
- Vậy cô dẫn tôi đi xem được không? - Hắn chống tay lên bàn, nhìn tôi cười tươi rói.
- Được. Tôi gật đầu, khẽ mỉm cười.
Đi hết rặng hoa hồng là một vườn rau xanh non. Ở đây, chỉ trồng rau cải, những luống cải thìa, cải bắp, cải bẹ, cải thảo được trồng liên tiếp nhau.
Xa xa, luống cải ngồng ở cuối vườn đã ra hoa. Một vài chú bướm xinh tươi đang lượn lờ xung quanh nó.
- Xin lỗi quý khách, rau bắp cải không có sâu bướm rồi.
- Vậy cô phải bồi thường tôi thế nào đây?
- Bồi thường thế nào?
- Gọi anh là người yêu.
- OK! Người yêu. Cùng gọi nhau là người yêu. - Tôi nhìn Hoàng Thái Tuấn, học cách anh cười, cười một nụ cười tươi rói.
Chương 9 - Hết
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét