WELCOME TO VISIT LOVE LAND

LOVE IS LIFE - LIFE IS BEAUTIFUL. CUỘC SỐNG LÀ SỰ LỰA CHỌN - ĐỪNG LỰA CHỌN SAI LẦM ĐỂ PHÁ HỦY TẤT CẢ.

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI Chương 3


Chương 3: Ba ngày bỏ trốn.

Thành phố về khuya bắt đầu vắng lặng. Cơn nức nở của tôi bắt đầu dịu dần và thay vào đó là nỗi sợ hãi trào dâng. Một vài chiếc xe máy lướt chầm chậm về phía tôi, tôi thò tay vào túi áo nhưng không, không có gì cả, tiền không, điện thoại không.

Người đàn ông dựng xe ngay trước mắt tôi. Anh ta gầy gò, đôi mắt sâu hoắm. Anh ta đưa bàn tay gầy guộc da bọc xương lên. Tôi kinh hãi hét thất thanh. Tôi quay đầu bỏ chạy một mạch mà nước mắt ngắn dài, lần sau nếu có tức đến mấy cũng không nên bỏ nhà đi lúc nửa đêm thế này.

Nhưng tôi càng chạy, tôi càng nghe tiếng xe máy rìn rìn phía sau càng sát, hồn phách tôi lúc này thất kinh, tôi cố mải miết về phía đầu đường. Nhưng càng cố gắng, tôi càng không thấy đâu là điểm cuối, con hẻm dường như có chiều dài vô tận. Cho đến khi tôi rã rời bất lực khụy xuống thì cái bóng đổ ầm về phía tôi.

- Thả tôi ra, cứu, cứu. 
 Có đôi bàn tay to lớn siết chặt lấy bả vai tôi. Tôi hét lên trong cơn vùng vẫy. Tôi nhắm nghiền đôi mắt, nghe hơi thở mình yếu đuối, mọi thứ xung quanh tôi trở nên hư ảo. Trong cơn ngất lịm, có ai đó ôm tôi vào lòng.

Buổi sáng thức dậy, tôi cảm thấy đầu mình đau nhói. Tôi mở mắt ra ánh nắng ban mai lách qua khung cửa nhỏ rực sáng cả căn phòng. Trên bệ cửa sổ, hai chậu hoa lan đang rung rinh đưa mình trong gió, chiếc rèm cửa gắn những hạt đá ruby thi thoảng lắc mình tạo nên âm thanh nghe rộn rã vui tai.

Tôi giật mình bật phắt dậy, bên cạnh là một người đàn ông lạ có mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ. Đây không phải là nhà tôi, người đàn ông này, tôi cũng không quen. Tôi kinh hãi hét lên. Có ai đó nắm chặt tay tôi, tôi choàng tỉnh giấc. Thì ra là mơ.

- Tống Minh Thanh.
- Em tỉnh rồi à?
Tống Minh Thanh ngồi đối diện tôi, nở nụ cười trìu mến.

- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Đúng là căn phòng khi nãy nhưng có điều người đàn ông tôi thấy lại không phải là anh.

- Tối qua, anh từ công ty về thấy một cô gái nằm ngất lịm ven đường. Anh đến xem thế nào không ngờ lại là em. Có chuyện gì xảy ra với em vậy?
- Hả. Vậy quần áo em vẫn còn nguyên vẹn chứ. Tôi hãi hùng nhìn anh.
- Vẫn nguyên vẹn. Người ta tưởng em là một xác chết, ai dám động đến chứ. 
Anh mỉm cười nhìn tôi, má lúm đồng tiền xinh xắn.
- Linh, có chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi cúi đầu lặng thinh nhưng ánh mắt anh trìu mến, bàn tay anh ấm áp, trái tim tôi thì đang run rẩy. Tôi không kìm chế mà òa vào lòng anh bật khóc nức nở. Bao nhiêu uất ức tôi tuôn ra, anh lặng lẽ ôm tôi lắng nghe từng câu chữ cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt. Anh từ chối cuộc điện thoại, anh kéo tay tôi:
- Em rửa mặt đi, xong rồi xuống ăn sáng. Anh đưa em đến một chỗ.

 Từ trên lầu hai bước xuống, tôi mới nhìn thấy hết được sảnh giữa của căn biệt thự xa hoa. Đồ đạc trong phòng không nhiều nhưng lại tinh tế và đầy màu sắc. Những ô cửa sỏ nhỏ được trang trí bằng rèm vải gắn đá ruby. Những chậu phong lan ưỡn mình tắm nắng. Người hầu bàn nhìn thấy tôi kinh ngạc, Tống Minh Thanh trừng mắt lên, chị ta vội chạy vào trong bếp. Anh tiến đến đỡ tay tôi kéo xuống ngồi bên cạnh.

- Em ăn đi.
Tôi nhận đĩa thức ăn, bẽn lẽn cảm ơn anh.
- Anh không đi làm sao?
- Hôm nay anh nghỉ. Ăn đi rồi anh đưa em đến một chỗ.
Anh mỉm cười nhìn tôi như chờ đợi điều gì đó, tôi bất giác gật đầu.

 Chiếc xe ô tô bon bon trên chặng đường quốc lộ. Đây là chiếc xe hiện đại nhất mà tôi từng thấy. Ngồi sát bên thành xe, tôi đưa mắt ngắm những hàng cây đang vùn vụt phi qua mà tâm trạng thì nặng trĩu. Tôi chẳng biết phải mở lời thế nào. Từ hồi gặp mặt ở lễ đính hôn, tôi vẫn coi anh như người xa lạ, ấy thế mà bây giờ lại trở nên thân quen. 

- Tống Minh Thanh à không Tống Minh Thành. Em... Tôi ngập ngừng.
- Em không biết mở lời thế nào hả? Anh nháy mắt nhìn tôi.
- Hì, vâng. 
Cái điệu bộ tự nhiên ấy của anh cũng khiến tôi đỡ ngại ngùng.
- Vậy thì đừng nói nữa. Tất cả những điều em nghĩ trong lòng cũng là điều anh đang nghĩ trong lòng. Vậy thì cớ sao phải mất thời gian để trình bày.
- Anh nghĩ gì, sao em biết được? Tôi đưa mắt nhìn anh.
Anh thắng xe tạt lại bên ven đường. Anh quay sang vuốt nhẹ mái tóc tôi, đặt lên trán tôi một nụ hôn. Tôi thảng thốt trợn tròn mắt.\

Anh với bật lửa, đốt một điếu thuốc, những vòng khói tròn tròn được phả ra trên gương mặt anh đầy mơ hồ. 

- Anh trong ngày lễ đính hôn của em chính là anh của 5 năm trước đó và cũng là anh của ngày lễ Noel đó. Anh nói thế là em hiểu chứ. Giáng sinh năm ấy, bố anh đi công tác ở nước ngoài với bồ nhí, mẹ anh ở nhà cũng qua lại với người đàn ông khác nên anh rất đau lòng. Và em lại dúi vào tay anh một mặt cười ngộ nghĩnh nên anh nghĩ anh đã thích em.

- Rồi sao nữa? Thấy anh trầm ngâm, tôi cất tiếng hỏi.
- Rồi chuyện gia đình làm anh chán nản, anh bỏ nhà đi bụi nên mới trông bẩn bẩn như thế. Rồi anh phát hiện ra em học cùng trường nên anh quyết tâm theo đuổi em nhưng không ngờ em kiêu quá. Anh vừa nói vừa cười.

- Hồi đó, anh nghĩ chắc em chê anh, không để ý anh. Nhưng hôm mà anh bị đánh, em gào khóc như thế, anh cảm thấy cũng thật vui lòng cho dù sau đó anh sống như người thực vật mất 3 năm.

Câu chuyện anh kể ngắn gọn và súc tích, tôi bàng hoàng nhìn anh mà cảm thấy mình thật có lỗi. Anh đưa tay khẽ gạt hai hàng nước mắt tôi đang chảy.

- Chồng em thực ra chẳng tài cán gì đâu nhưng khi công ty em phá sản, em không xin được việc, em lại không sinh được con, anh đã thăng chức và tăng lương cho anh ta. Anh đã kể hết mọi chuyện cho anh ta và bắt anh ta hứa phải mang lại cuộc sống hạnh phúc cho em, thế mà không ngờ...

- Công ty phá sản, em thất nghiệp thì có thể anh đoán được nhưng sao anh biết em không sinh được con.
Tôi ngạc nhiên hỏi anh, anh hơi bối rối.

- Anh nói đi. Tôi giục giã.
- Anh ta nói với anh.
- Sao anh ta lại nói với anh?
- Anh không biết, anh nghe tình cảnh em như thế thì thấy thật thương em chứ anh cũng không để ý lắm.
- Anh ta nói với em rằng, dại gì mà ly hôn với em để bị anh đuổi việc.
- Vậy sao, có lẽ nào... Tống Minh Thanh rít một hơi thuốc trầm ngâm.
- Có lẽ, anh ta đã đoán ra được điều gì từ hôm lễ đính hôn ấy. Vậy nên, anh ta lợi dụng tình yêu của anh với em để ra điều kiện với anh
- Ra điều kiện gì? Tôi nhíu mày.
- Có một vài vụ tham ô, anh đã cho qua. Rồi đợt tăng lương nào anh cũng tăng lương cho anh ta rất cao. Mà cũng không hẳn là anh ta đòi hỏi mà do anh tự nguyện. Tống Minh Thanh chẹp miệng
- Anh ta đưa anh vào bẫy để anh tự nguyện. Khốn nạn.
Tôi như hiểu ra vấn đề, tôi đập tay vào thành cửa, tôi căm phẫn anh ta và cũng thấy thật xúc động trước những gì Tống Minh Thanh đã làm vì tôi.

- Anh ta quyết không ký đơn ly hôn vì sợ anh đuổi việc. Vậy nếu anh ta không ký đơn thì anh đuổi việc anh ta đi. Tôi khấp khởi nhìn Tống Minh Thanh. Anh mỉm cười bối rối.

- Thôi, chuyện đó tính sau, anh đưa em đến chỗ này. Chỗ này chắc chắn rất vui. Đừng để chuyện phiền muộn ấy làm chúng ta mất hứng. Đồng ý không?

- Vâng.

Tôi cười vui vẻ gật đầu. Nụ cười ấy không biết có sức hấp dẫn thế nào nhưng Tống Minh Thanh bất giác đặt vào môi tôi một nụ hôn. Tôi im lặng đón nhận, có chút gì đó vui sướng len lỏi trong lòng. Tôi muốn bỏ qua tất cả mà tận hưởng cảm giác ấy cùng anh. Thật hạnh phúc.
 Thực ra, mỗi người luôn có một thiên sứ bên cạnh. Chỉ cần quay đầu, bạn sẽ luôn thấy có người mỉm cười chờ mình. 

 Ba ngày, Tống Minh Thanh gạt hết công việc lại để ở cùng tôi.
Ba ngày, tôi cũng mất tích mặc cho mọi chuyện ở nhà thế nào, mặc cho họ ở nhà có lo lắng làm sao, tôi cùng anh đi du ngoạn khắp nơi.

 Tống Minh Thanh nói anh về nước chính là để tìm tôi nhưng khi trở về thì tôi đã chuẩn bị theo người khác. Hôm mà anh gửi mặt cười ấy đến, anh hy vọng, tôi sẽ đến tìm, anh hi vọng một lần nói chuyện rõ ràng cùng tôi.

- Cho dù em đã có chọn lựa cho riêng mình. Nhưng việc anh thích em, anh muốn một lần được nói. Em biết không, suốt 3 năm sống thực vật, người anh mơ nhiều nhất là em. Cô gái ngốc nghếch luôn miệng gọi Tống Minh Thanh, Tống Minh Thanh khiến anh không thể ngủ nổi mà đành thức dậy thoát khỏi kiếp thực vật.

 Nghe anh nói vậy mà tôi tháy áy náy vô cùng. Tôi cúi đầu lặng thinh.
- Vậy bây giờ thì sao?
Câu hỏi tôi kết ra từ những giọt nước mắt đang đọng nơi khóe môi. Nhưng hình như đối với anh lại hơi đường đột.

- A! Có con ốc kìa. Tôi đẩy anh ngã xuống sóng biển khi anh vẫn đang còn ngơ ngác. Anh nhận ra mình bị lừa, anh liền đuổi bắt tôi.

- A! Em sai rồi, em sai rồi. Đừng cù nữa. 
Tôi ôm bụng tránh những cái cù tay của anh.

- Anh không nghe thấy, không nghe thấy.
Anh thì giả điếc, cố tình ôm tôi cười ngặt nghẽo, anh xốc tôi lên ném xuống mặt nước đang lên.

- A! Ướt hết rồi.
 Tiếng anh, tiếng tôi lạc trong tiếng sóng. Cái mùi vị mặn chát của muối biển đập vào khiến mắt tôi cay cay. Tôi ước thời gian này là mãi mãi...

 Ba ngày anh đưa tôi đến nơi cùng trời cuối đất. Những kế hoạch yêu thương mà anh vạch sẵn ra sẽ cùng tôi thực hiện khi về nước, giờ đây anh làm hết trong ba ngày.

 Anh cùng tôi ngắm mặt trời mọc, anh cùng tôi uống rượu thưởng nguyệt đếm sao, cùng nghe tiếng sóng biển rì rào trên bờ cát, cùng nghe tiếng chim sơn ca ríu rít bên đồi núi xinh tươi.

Ba ngày, anh mang lại cho tôi thật nhiều hạnh phúc - thứ hạnh phúc tinh nghịch như thuở mối tình đầu pha nét lãng mạn như hồi Phong yêu tôi. 

 Ngày cuối cùng.


 Bờ biển thật hiền hòa với ánh nắng vàng rực rỡ, anh cùng tôi nắm tay nhau đi chân trần trên bãi cát. Tức thì, cơn sóng đập về xóa vội những dấu vết vừa đi qua. Tôi tiếc nuối nhìn lại. Ở góc chếch 40 độ, chỉ còn bóng anh, bóng tôi sóng sánh bên nhau.

Chương 2   -  Hết chương 3   -   Chương 4
Tác giả: Ngọc Phạm Như

Không có nhận xét nào: