Chương 3.
9h tối ngày 6 tháng 10 năm 2014.
Haizz, cuối cùng cũng đã xong. Bản kế hoạch đã gửi đi. Tôi khẽ vươn vai nghe bụng mình kêu đói. A, từ sáng đến giờ tôi chưa bỏ cái gì vào bụng. Nhưng nghĩ đến đây, tôi lại không kiếm thứ gì ăn ngay mà lại lật màn hình máy tính mở tiếp những bức mail chưa đọc hết.
Vẫn là ngày gửi thư tịnh tiến, vẫn là chủ đề thư ấy, vẫn là câu hỏi ấy và tôi vẫn không nhớ lắm. Hình như ngày nào anh cũng gửi cho tôi một bức, mỗi ngày anh lại nhắc cho tôi những sự việc xảy ra, những sự việc rất bình thường và luôn hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày, tôi không còn nhớ đến là phải. Nhưng đối với anh sao lại mồn một như thế khi thời gian đó đối với anh đã là 3 năm trôi qua.
Tôi bất giác tự hỏi khi tôi không hồi âm lại, anh sẽ nghĩ thế nào. Anh có nghĩ rằng, tôi coi đó là chuyện đã qua nên không để ý nữa hay anh có nghĩ rằng tôi chưa bao giờ đọc nó. Nhưng dù ở trường hợp thứ nhất hay trường hợp thứ hai, thì mỗi bức thư anh gửi đều không có lời nào phàn nàn hay thắc mắc rằng tôi đã nhận được chưa, rằng tại sao tôi không trả lời.
Tôi tự hỏi không biết lúc ấy anh đã nghĩ gì?
Những dòng suy nghĩ của tôi triền miên theo những bức email kế tiếp cho đến khi thư mục đã hoàn toàn được bôi đen. Đã đến bức thư cuối, màn hình hiển thị số 29. Số 29 khá đẹp cho sự vĩnh cửu và mãi mãi, số 29 này khá quen.
Trước hết nó là tổng số bức thư mà anh đã gửi, cũng có nghĩa là 29 ngày liên tiếp anh gửi mail cho tôi. Cớ sao đến đây lại hết?
A! tôi nhớ ra rồi, 29 chẳng phải là số xe bus từ trường đại học của tôi đến hiệu sách Năm Tháng sao. Hiệu sách đó chính là của nhà anh. Bỗng dưng, một cảm giác mơ hồ pha chút ký ức ngập tràn bủa vây lấy đầu tôi. Tôi rê con chuột, vô tình click phải trang cá nhân của anh. Bức ảnh đại diện anh hiển thị sáng một góc màn hình. Nụ cười của anh sao quyến rũ đến thế. Tôi nhớ khi tôi và Đại hẹn hò, anh hay vô tình xuất hiện sau cùng để thanh toán tiền ăn chơi cho chúng tôi. Lúc đó, tôi bảo anh thật ngốc nghếch, anh liền nở nụ cười y hệt nụ cười trong bức ảnh đại diện ấy. Trái tim tôi đập loạn xạ, lòng tôi xao xuyến mà miệng tôi thở dài xót xa vì người con trai ấy lại là bạn thân của bạn trai tôi.
Trang cá nhân của anh hiển thị lần truy cập cuối là đúng ngày này hôm nay một năm trước mùng 6 tháng 10 năm 2013. Tôi bất giác có một cảm giác rùng mình. Lạch cạch, lạch cạch, âm thanh này đang vọng bên tai tôi rõ mồn một thế, tôi đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ con thỏ, còn khoảng nữa vòng nữa thì 3 kim giờ, phút, giây sẽ nằm cũng một chỗ tại số 12.
Đã nửa đêm rồi sao, thảo nào không gian tĩnh lặng đến thế. Tôi vội vàng rê chuột mở bức thư cuối cùng.
Ngày gửi 06-10-2013.
Chủ đề thư. Chào R
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không?
“Anh thì lúc nào cũng nhớ, từ ba năm về trước đến bây giờ. Lúc nào anh cũng chờ đến thời khắc ấy. Nhưng anh xin lỗi nếu năm nay bị phá lệ”.
Ting! Âm thanh nhỏ phát ra, tôi đưa mắt về chiếc đồng, ba kim ngắn dài của nó đang nằm cùng một vị trí. Tôi liếc về màn hình máy tính, góc thời gian của nó vừa nhảy về bốn con số như một 00.00 ngày 07/10/2014.
Những dòng chữ cuối cùng của bức email:
Click để đọc chương 2- Hết chương 3- Click để đọc chương 4
Tác giả. Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét