WELCOME TO VISIT LOVE LAND

LOVE IS LIFE - LIFE IS BEAUTIFUL. CUỘC SỐNG LÀ SỰ LỰA CHỌN - ĐỪNG LỰA CHỌN SAI LẦM ĐỂ PHÁ HỦY TẤT CẢ.

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

MẢNH GHÉP NÀO DÀNH CHO EM Chương 2


Chương 2.
Ngày 09 tháng 09 năm 2010.
- Chào anh.
- A, chào R.
- Anh thích em đúng không.
- Hả. Nếu anh nhớ không nhầm, đây mới là lần thứ 3 chúng ta gặp nhau.
- Vâng. Nhưng hôm qua, anh không thấy là chúng ta rất thân thiết sao. Anh có thể gọi em là R, em lại véo má anh. Nếu anh không thích em, sao anh lại để im thế chứ.
- Haha. anh lại nghe thấy người ta nói là em cuồng anh đến nỗi ăn Rubik, ở với Rubik, ngủ với Rubik để khi nào lắp ghép xong thì mang đến tỏ tình với anh đấy.
Hôm đó, tôi ngây thơ đến hỏi anh những câu ngớ ngẩn tại vì tôi linh cảm của một người con gái cho rằng anh đã để ý đến tôi. Thế nhưng, anh vừa nói vừa cười ngặt nghẽo, không biết khi đó anh nghĩ gì còn tôi cảm thấy một quả dưa bở to rơi trúng đầu rồi, lòng tự tôn của một người con gái liền trỗi dậy, tôi khoanh tay hếch mắt.
- Không phải, em làm thế để gây sự chú ý thôi. Người em thích là anh Đại cùng phòng với anh, anh chưa nghe câu tiếp cận bạn thân à.
Nói xong tôi chạy tót đi với đôi má đang ửng đỏ vì xấu hổ. Nghĩ đến đây mà mặt tôi cũng hơi hồng hồng. Hôm đó thực sự là rất mất mặt mà. Tôi vỗ vỗ hai lòng bàn tay, kéo con chuột đọc tiếp bức thư.

“Nhìn bóng dáng em chạy đi mà lòng anh đau nhói, Anh cứ tưởng rằng em thích anh rồi chứ, ai ngờ người em thích lại là bạn cùng phòng với anh. Quả dưa bở này thực sự to quá”.

Hả, tôi trợn mắt ngạc nhiên. Tôi đóng bức thư lại mở vội tiếp bức thư tiếp theo.

Ngày gửi 10-09-2013. 
Chủ đề thư. Chào R 
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không? 
Tất nhiên là tôi nhớ, nhờ phúc của anh mà anh bạn Đại cùng phòng với anh đứng chờ đón tôi sau giờ học. Quân tử nhất ngôn, lời nói ra rồi chẳng nhẽ lại nuốt. Tôi đành miễn cưỡng gật đầu trước lời tỏ tình bá đạo của hắn.
- Chào Vy, anh tên là Đại. Nghe nói, em thích anh. Vậy chúng ta thử hẹn hò với nhau xem thế nào. 
Thử hẹn hò ư, tôi bật cười quay ra thì đúng lúc ánh mắt anh rơi trúng vào tôi. Anh trông như đang ngóng chờ điều gì đó. A, anh định làm ông tơ bà nguyệt chăng. Anh lo lắng gì chứ? Tôi nghĩ ngợi, anh sợ tôi từ chối thì mất mặt ư? Thế thì tôi cho anh mất mặt luôn. Nhưng một cô gái nhỏ từ đâu chạy đến vồn vã khoác vai anh, anh tươi cười đáp lại còn tôi nghe nhói cái trong lòng, tôi bất giác gật đầu đồng ý. Thế là xong...

Nhưng nội dung thư lại một lần nữa làm tôi nhói đau.
“Em biết không, nhìn thấy em vui vẻ bên người em thích anh thực sự rất mừng. Buổi tối, anh một mình ra quán rượu uống vài chén. Hóa ra cảm giác người mình yêu thương lại không để ý đến mình lại khó chịu đến thế”.
Hả, chuyện gì nữa đây, tôi mơ hồ hiểu ra một vài ý, tôi vội vàng mở tiếp bức thư tiếp theo.

Ngày gửi 11-09-2013. 
Chủ đề thư. Chào R 
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không? 
Có, vẫn nhớ. Đó là ngày hẹn hò đầu tiên của tôi với Đại- bạn anh. Giống như cái tên, ạnh ta tự cho mình là vĩ đại. Anh ấy khá tự tin nhưng đó là cách nói giảm, nói tránh chứ nói thẳng ra thì anh ta ngạo mạn quá. Cả buổi hẹn hò tôi mặc anh ta thao thao bất tuyệt, chẳng buồn đáp một lời, tôi chống tay gật gù ngủ gật.

Thế nhưng nội dung thư lúc này khiến tôi lại phải chống trán trầm ngâm.
“Hôm đó trời mưa, mưa to quá em nhỉ, em mặc chiếc váy đính hoa hồng màu trắng xinh đẹp. Cả buổi tối anh lặng lẽ dõi theo em. Em như con thỏ nhỏ đáng yêu bẽn lẽn bên bạn trai trông thật hạnh phúc. Anh ấy nói gì mà em cúi đầu xấu hổ như thế kia, có phải em đang rất vui không”. Nhưng sao anh khó chịu lắm.

Bức thư kế tiếp.
Ngày gửi 12-09-2013. 
Chủ đề thư. Chào R 
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không? 

Ngày này năm đó ư, tôi không nhớ lắm. Cuộc sống của tôi khi ấy rất đơn giản, một là đi học hai là ở nhà,chỉ thế thôi. Tôi kéo chuột đọc nội dung thư.

“Chiều hôm đó em làm gì mà đi học về muộn thế. Anh quyết định bỏ câu lạc bộ phát thanh của trường mỗi ngày để chờ lớp em tan tầm. Bởi lớp học của em trễ hơn lớp anh một tiết mà giờ sinh hoạt câu lạc bộ kéo dài hơn một tiếng. Như thế, anh sẽ không kịp nhìn thấy bóng dáng cao gầy em nữa. Em biết không, cái cách em vừa đi vừa nhảy chân sáo đáng yêu lắm. Em rất giống anh, anh cũng thích nhí nhố như vậy. Nhưng những người giống nhau thì không ở bên nhau được hả em”.

Ngày gửi 13-09-2013. 
Chủ đề thư. Chào R 
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không? 

Ngày này năm đó ư, tôi vẫn không nhớ lắm.

“Mùa thu thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Em lại đi chơi với Đại rồi, đầu anh đau như búa bổ, anh xin lỗi vì anh lại không thể đi theo em. Anh tắt điện nằm trong phòng một mình mà không tài nào ngủ được. Hôm đó là thứ sáu ngày 13 đấy, hì hì, anh rất muốn được hỏi thăm em xem hôm nay có gặp chuyện gì đen đủi nhưng dù chỉ trong mơ thôi mà anh cũng không thể thốt ra lời nói ấy”.
….
…..
…..

Ngày gửi 23-09-2013. 
Chủ đề thư. Chào R 
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không? 
Vẫn là cấu trúc thư ấy, vẫn là câu hỏi ấy nhưng tôi vẫn không nhớ. Tôi bắt đầu để ý thời gian gửi thư tịnh tiến dần đều đều mỗi ngày một bức.

“Hôm đó, em và Đại cãi nhau hả. Có chuyện gì mà bật khóc thế kia, em thật là mít ướt. Em à, lúc nhìn em nức nở như vậy, anh thực sự đã cầm khăn giấy đi đến đằng sau em rồi. Nhưng đôi chân anh như mọc rễ đứng bất động rất lâu. Anh xin lỗi vì không thể lau nước mắt cho em vì… anh không muốn em nhìn thấy anh cũng khóc”.

….
….
…..
Ngày gửi 30-09-2013. 
Chủ đề thư. Chào R 
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không? 
“Hôm đó em nhận được học bổng rồi đúng không. Vui thế, anh cũng rất vui đấy cô nhóc ạ. Anh còn mua cho em mấy chú thỏ nhỏ nè. Nó đáng yêu giống hệt em. Nhưng anh xin lỗi vì khi anh định đến mang tặng thì lại ngần ngại quay về. Em lúc ấy đang nói chuyện điện thoại rất vui phải không? Anh sợ sẽ làm em mất hứng”.




Reng reng, tiếng chuông điện thoại làm tôi giật thót mình lại. Trên bàn phím lấm tấm những giọt nước. Hóa ra, tôi đang khóc, tôi chẳng biết nước mắt mình chan chứa từ lúc nào nhưng ở đầu dây bên kia vị khách hàng của tôi đang phàn nàn vì chưa nhận được bản kế hoạch. Tôi vội vàng xin lỗi, tôi đóng mail lại rồi liền mở thư mục công việc ra đánh đánh gõ gõ... Những bức thư dang dở, trong chốc lát, tôi đã vội quên.

Tác giả: Ngọc Phạm Như


Không có nhận xét nào: