Chương 9: Cái kết ấy chỉ có trong tiểu thuyết.
Tôi tỉnh lại một ngày sau khi ngất. Hải Lâm tiều tụy ngồi trước mặt tôi. Tôi nhìn anh vô hồn. Cứ thế chúng tôi nhìn nhau không nói câu gì:
- Anh sẽ ly hôn chứ?
Vẫn là tôi lên tiếng trước. Đáp lại tôi là im lặng.
- Sau khi chia tay tôi, anh đã kết hôn với cô ấy phải không?
Gật đầu.
Vậy là tôi đã biết lý do năm xưa vì sao anh rời xa tôi rồi nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh:
- Là vì lời hẹn ước của hai gia đình phải không?
- Không. Là do anh nghĩ em không còn yêu anh nữa.
Nực cười. Tôi muốn hét lên vào mặt anh. Anh có biết rằng, tôi đã luôn bỏ qua những người làm tôi hạnh phúc để chờ anh một người làm tôi đau khổ không?
- Anh đã thấy rồi hôm đó, đằng sau vườn trường. -Hải Lâm nắm chặt bàn tay, gằn giọng nói, ánh mắt anh hằn những lên tia khiến tôi kinh sợ.
- Không phải như anh nghĩ. Sao anh không nói với em. - Tôi lắp bắp.
Hải Lâm nhếch mép cười thành tiếng.
- Tôi gọi cô khản cả tiếng nhưng cô không nghe thấy. Tôi theo cô đến tận bờ sông nhưng cô cũng không nhìn ra. Tôi biết mà, hắn giàu có như thế, lũ con gái trong trường say hắn như điếu đổ, cô cũng không ngoại lệ. Chẳng phải, cô quay lưng lại với lớp của mình để chơi thân với hắn sao?
Tôi á khẩu không nói thêm được lời nào.
Anh nói tiếp:
- Cũng giống như chủ nhật tuần trước, tôi lại thấy hắn và cô. Cô vẫn thích người có tiền đúng không? Bây giờ tôi có rất nhiều đấy. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cô tất cả. Giống như Yến Nhi - làm người tình bé nhỏ của tôi.
Thật xa lạ. thật đáng sợ. Anh không phải là Hải Lâm của tôi.
Mỗi câu chữ anh thốt ra như mỗi con dao cứa từng nhát một vào trái tim tôi. Tôi đau đớn không hét lên lời. Tôi loạng choạng, víu lấy thành giường, đứng dậy, tôi giật hết kim tiêm truyền nước đang cắm trên người mình. Tôi rít lên trong cuống họng:
- Tôi không hiểu anh nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Bỏ chạy, tôi cố gắng bỏ chạy trong bước chân thất thểu của mình, xa anh được bước nào hay bước đấy. Cùng anh ở một chỗ, hít thở cùng một luồng khí, tôi cảm giác không thở được, không thở được. Hải Lâm của tôi đã không còn nữa rồi.
Trong tình yêu mỗi người, luôn tồn tại những trắc trở và hiểu lầm. Nhưng đã không tin tưởng nhau thì sẽ không có cách nào hóa giải.
Tôi đã đọc ở đâu đó một cuốn truyện ngôn tình. Một người con trai và một người con gái yêu nhau. Sau đó chàng trai phát hiện cô gái tay trong tay với người con trai khác. Chàng trai rất hận cô gái, chàng trai không chấp nhận nổi sự thật liền bỏ đi rất xa, rất xa. Một thời gian sau đó, họ gặp lại. Tháng năm trôi qua đã làm họ trưởng thành và chín chắn. Chàng trai phát hiện ra rằng chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, bằng chứng là cô gái vẫn chờ anh quay về để giải thích. Chàng trai cũng phát hiện ra rằng dù anh hận cô đến đâu nhưng trái tim anh vẫn không có chỗ chứa cho người khác. Vậy là, họ hạnh phúc ở bên nhau.
Thế nhưng, đó chỉ là câu chuyện có trong tiểu thuyết. Cái kết lãng mạn không xảy ra với tôi. Trong cuộc sống có một số người trải qua muôn vàn sóng gió mới đến được với nhau. Nhưng số ấy không bao gồm tôi. Tôi và Hải Lâm thuộc về phần đa thực tế cuộc sống. Cái gì là khắc cốt ghi tâm, cái gì là tình yêu vĩnh cửu... chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của tôi mà thôi.
Có điều, thực tế của tôi tàn nhẫn quá, phũ phàng quá. Khi trái tim tôi bắt đầu nguội lạnh, anh lại hâm nóng tôi bằng sự ngọt ngào. Khi tôi lâng lâng trong trạng thái hạnh phúc, tôi vẫu vùng trong mật ngọt chết ruồi ấy.
Tôi trở về miền Bắc ngay chiều hôm đó. Tôi đóng cửa, nhốt mình trong nhà. Tôi bật chế độ repeat lặp đi lặp lại bài hát ấy - bản tình ca đầu anh hát cho tôi. Đó là buổi chiều hẹn hò chạng vạng tranh sáng, tranh tối. Anh dẫn tôi ra một cánh đồng trồng đầy cỏ lau, anh xếp một vòng trái tim bằng những nhánh hoa xuyến chi dại. Anh cầm tay tôi, bàn tay tôi mềm mềm, bàn tay anh thô ráp. Anh huýt sáo, một vài quả bóng xanh đỏ từ lùm cây nào đó được thả ra, bay tự do giữa bầu trời yên ả. Trái tim tôi nhảy loạn nhịp. Đó có lẽ là kỷ niệm đẹp nhất, lãng mạn nhất và sến súa nhất. Anh bắt đầu hát:
'' Khi em khóc những giọt nước mắt chứa chan, dẫu phong ba, anh sẽ đến với em. Cho dù không làm anh cười, anh sẽ đến để khóc cùng em. Mình sẽ mãi ở bên nhau. Em tin lời hứa ấy nhé?''
Câu hát cuối như một câu hỏi tu từ nhưng tôi vẫn mỉm cười gật đầu, tin tưởng. Tôi đã tin anh, niềm tin kiên định, tôi đã chờ đợi anh, sự trông chờ bền bỉ. Và bây giờ, tôi phát hiện ra, khoảnh khắc một điều gì đó xuất hiện cũng là khoảnh khắc để một điều gì khác ra đi. Thời gian trôi qua, mọi thứ luôn sẵn sàng để thay đổi. Những vết thương có thể được hàn gắn và những chỗ lành lặn cũng có thể vỡ ra. Trong tình yêu, nếu có lời hứa, hãy tin nhưng đừng quá trông chờ.
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét