Chương 7: Nhung nhớ vỡ òa.
Thế nhưng, cuộc đời thật biết trêu ngươi. Khi người ta chuẩn bị từ bỏ lại cho ta một lý do để giữ lại. Sự quyết tâm cứ tưởng đã bọc thép cứng rắn nhưng một khi đã chạm đến nơi mềm mại nhất của trái tim thì lớp vỏ ấy lập tức bị tháo ra, vỡ vụn và tan chảy.
Đơn xin nghỉ phép của tôi có lẽ đã đến tay tổng giám đốc.
Tôi đang chỉnh lý hồ sơ trong cửa hàng số 3, anh Bách Thanh từ đâu, hớt hơ, hớt hải chạy vào.
- Em đi đâu mà không mang theo điện thoại báo hại anh tìm bở hơi tai. - Anh Bách Thanh tuôn một tràng.
- Có chuyện gì vậy anh? - Tôi cười trừ nhìn anh.
- Em về văn phòng ngay. Tổng giám đốc đi công tác, xuống các cửa hàng trong miền Nam. Em được chỉ định đi cùng, không ai thông báo cho em biết à.
- Không, em không biết. - Tôi ngạc nhiên.
- Lạ nhỉ. Thôi em về đi, chuyện ở đây để anh lo.
Anh Bách Thanh nhíu mày suy tư. Tôi hắng giọng lấy giọng thật ngọt.
- Anh Bách Thanh. Em có phiếu giảm giá mua hàng VIP đợt này. Em dạo này không có hứng mua sắm. Nên tặng cho anh, cái này anh cho bạn gái anh thì cô ấy vui phải biết.
- Ồ! cảm ơn em nhé.
Bách Thanh mắt sáng rực, kéo tay tôi, kề tai nói nhỏ:
- Thực ra, theo thông tin mật, tổng giám đốc vừa có quyết định thôi nhưng thư ký lại bắt anh nói nguyên văn với em như vậy. Anh cũng không hiểu tại sao như thế nữa.
Tôi ngạc nhiên nhìn Bách Thanh. Có lẽ nào, đột ngột như vậy là do đơn xin nghỉ phép của tôi. Nhưng rất nhanh, tôi nở một nụ cười điềm tĩnh. Bởi Bách Thanh, tuy bản tính anh tốt bụng nhưng cái miệng anh hay phóng loa không đúng chỗ.
- Vậy anh làm giúp em chỗ tài liệu này, em về chuẩn bị.
Về đến cổng văn phòng, tài xế công ty lái xe đến chặn tôi lại.
- Cô Thùy Lâm, tổng giám đốc đang chờ cô ở sân bay.
- Nhưng tôi còn chuẩn bị...
- Mọi thứ đã được chuẩn bị hết rồi. - Người tài xế cắt ngang lời tôi.
Ba mươi phút sau, anh ta thả tôi đứng giữa sân bay Nội Bài.
Thật là tức muốn chết. Tôi đâu biết mình cần đi đâu. Tôi lấy điện thoại ra gọi điện nhưng không biết mình cần gọi cho ai. Bàn tay tôi trượt lên xuống, vô tình dừng lại ở địa chỉ liên hệ của người có tên Hải Lâm ấy.
Đã bảy năm rồi, anh chắc gì còn dùng số điện thoại này nữa. Tôi định nhấn phím xóa nhưng nghĩ lại, tôi lại bấm phím gọi thử xem sao.
Có tiếng chuông kết nối, tim tôi đập thình thịch. Mười lăm giây sau có người nhấc máy.
- Alo.
- Hải Lâm. - Tôi khẽ lên tiếng.
- Em đang ở đâu. Đến cổng soát vé số 1.
Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực. Là Hải Lâm thật sao. Anh vẫn dùng số điện thoại này ư. Còn tôi thì đổi số từ lâu lắm rồi. Từ lúc anh rời xa tôi, tôi chưa một lần nào gọi cho anh...
Tôi không biết hiện tại cảm giác của mình thế nào. Vui? Hay không vui? Không biết nữa, chỉ biết là khi anh gọi Thùy Lâm, Thùy Lâm liền mấy tiếng. Bao nỗi hận anh lạnh lùng xa cách của tôi như con đê không ngăn được nước bỗng chốc vỡ òa. Tôi ngồi sụp xuống giữa khoảng không bao la với những dòng người xa lạ. Những tia nắng nhàn nhạt chiếu những hạt bụi li ti dừng lại trên đầu tôi. Thời gian như ngừng lại, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ký ức chợt ùa về. Tôi bật khóc nức nở. Mỗi giọt nước mắt rơi, mỗi giọt nhung nhớ vỡ òa.
- Đồ ngốc. Lớn rồi còn khóc cái gì nữa. - Hải Lâm xách va li đứng trước mặt tôi. Anh rất cao, cao đến nỗi, tôi ngửa hẳn cổ lên tôi mới nhìn thấy toàn bộ người anh. Có lẽ, tôi đang bị ảo giác, hoặc vì tôi đang ngồi sụp xuống đất, còn anh đứng nên mới cảm giác anh xa vời vợi như vậy.
Khóc ư, anh bảo tôi đừng khóc nữa ư? Anh có biết rằng, tôi không có muốn khóc mà tại nước mắt cứ tự rơi. Anh có biết rằng, khoảnh khắc gặp lại, anh lạnh lùng lướt qua tôi, mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu không trôi chảy, nụ cười của tôi đã ngừng lại, trái tim tôi đã bắt đầu, chân tôi bắt đầu chùn xuống, miệng tôi bắt đầu run run. Điều tôi muốn nói, chỉ dám nghĩ ở trong đầu kể từ khi ấy, ngay tại lúc này đây.
Tôi nín một hơi, cố gằn giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Tôi hét lên trong lòng, mạnh mẽ lên nào, đừng có mất mặt quá, thật đáng xấu hổ. Thế nhưng, tôi không làm được, mọi thứ xung quanh bắt đầu mơ hồ. Tình yêu là thứ khó kiểm soát như thế đấy.
- Em sao vậy, trời có nắng đâu mà em say nắng. - Hải Lâm ngồi xổm xuống, anh ghé sát vào mặt tôi.
Đã bao lâu rồi, tôi không nhìn thấy anh ở cự ly gần như thế. Trong cơn mơ hồ, tôi nghĩ mình đang nhìn thấy là ảo ảnh, Không tin vào điều mình đang nhìn thấy, tôi phản xạ tự nhiên, đưa tay chạm vào anh. Tôi véo má anh, xem anh có thật hay chỉ là mơ.
- Đau đấy. - Hải Lâm nhíu mày.
Tôi giật thót mình đẩy anh ra.
- Xin lỗi.
Tôi vội vàng đứng dậy.
- Sao em có thể đẩy người ta ngã, rồi chỉ một câu xin lỗi như thế.
Hải Lâm đứng dậy phủi chỗ bụi đang dính trên người.
- Đi thôi, máy bay sắp cất cánh rồi.
Hải Lâm cầm tay tôi, chúng tôi cùng chạy vào trong.
Bàn tay anh bảy năm qua, tôi chưa từng nắm lại. Nên bỗng chốc, tôi cảm thấy không chân thực.
Một thoáng ký ức ùa về.
Giống quá, giống với bảy năm trước quá. Chúng tôi vừa ăn kem vừa cầm tay nhau chạy trên con ngõ hẻm. Bóng trăng in dưới nước, soi bóng anh, bóng tôi sóng sánh bên nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét