Chương 6: Có nên vứt bỏ quá khứ.
Người ta nói dám yêu thì dám bày tỏ nhưng người khác cũng nói dám yêu thì dám hận. Tôi không làm được trường hợp thứ nhất, tôi chỉ dám suy nghĩ điều thứ hai. Tôi hận anh, hận anh vô tình. Tôi hận bản thân, hận bản thân mình ngốc nghếch. Và sau cùng, tôi chấp nhận sự thật ấy.
Vào đến nhà, tôi vật vã nằm trên sàn nhà mát lạnh. Tôi lười khác không muốn lết cái vỏ ốc sên nặng nề của mình vào trong phòng ngủ. Ngày hôm nay đối với tôi quả thực quá mệt mỏi.
Tôi mơ màng thiu thiu chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt.
- Alo.
- Mấy giờ mà đã ngủ hả nàng.
- A! Duyên hả.
Tôi bật phắt dậy khi Duyên gọi điện thoại cho tôi. Câu chuyện về nghị lực của cô ấy vẫn còn hấp dẫn tôi lắm. Tôi buôn dưa lê, bán dưa chuột với cô ấy hàng tiếng đồng hồ. Đến khi, điện thoại hết pin tự sập nguồn, chúng tôi chuyển sang online facebook. Tôi không thích sử dụng mạng xã hội này. Tôi chỉ đăng ký một lần và từ đó chưa bao giờ đăng nhập lại. Mất nửa tiếng đồng hồ, tôi mới khám phá hết được các chức năng của nó. Add nick của Duyên xong, tôi chọn cho mình một cái tên: Kem.
Kem - cái tên này nghe thật trẻ con quá. Kem - đó là lần vui vẻ cuối cùng của tôi và Hải Lâm. 5 que kem, chia đôi mỗi người hai cái, còn một cái ăn chung.
Nhưng vừa rồi, chẳng phải tôi lại thấy Yến Nhi vừa khoác tay anh, vừa ăn kem đấy thôi. Điều tôi trân trọng, đối với anh, nó là điều bình thường. Anh có thể thực hiện nó cùng với bất kể ai khác. Nghĩ đến đây, tôi lại xóa cái nick name ấy đi, tôi đặt cho mình một cái tên khác: ''Thung lũng hoa hồng'' với một hình ảnh đại diện là đàn bướm trắng. Bởi tôi nghĩ có hoa ắt phải có bướm.
Thao tác đăng nhập đã xong, tôi lướt qua một lượt, ghé thăm thế giới ảo của những người tôi biết.
Công nghệ thông tin bùng nổ, cả thế giới trong tầm tay. Tôi giật mình nhìn lại cuộc sống bảy năm trôi qua biến đổi nhiều quá.
Lê Minh hóa ra với Duyên đang hẹn hò. Bức ảnh tay trong tay của họ trông thật hạnh phúc.
Lê Minh học kỹ thuật điện tử - điện lạnh. Hôm tôi gặp anh trên tầng thượng của văn phòng chính là hôm anh đang lắp đặt hệ thống điều hòa cho tòa nhà đó.
Thật là không ngờ nha! Hai con người ở hai thái cực khác nhau của trái đất, tưởng chừng không bao giờ gặp nhau cuối cùng lại gần nhau và yêu nhau. Lê Minh là đại thiếu gia, con nhà giàu. Tôi cứ tưởng anh sẽ thừa kế cơ ngơi nhà anh ấy, ai ngờ anh lại đam mê nghề kỹ sư điện dân dụng thông thường, ai ngờ anh lại theo đuổi và yêu người con gái trầm lặng nhất lớp năm xưa.
Có lẽ, tình yêu chính là sự bù trừ và đối lập như thế.
Tôi chợt nghĩ giữa bản thân mình và Hải Lâm. Tôi và anh có rất nhiều điểm chung. Minh chứng rõ ràng nhất là đã học cùng ngành và đang làm cùng một nghề. Vốn đã cùng gọi nhau một cái tên, giờ đây vẫn cùng gọi nhau một tiếng là xa lạ.
Haizz! Màn hình sáng nhấp nháy nhưng lại làm tắt ngúm suy nghĩ đang dang dở trong đầu tôi.
- Con nhóc, chết ở đâu rồi bây giờ mới xuất hiện. - Nick name: ''Ta họ Kiều tên Dương'' nhảy vào chat với tôi.
- Kiều Dương? - Tôi gõ bàn phím trả lời.
- Đúng.
- Oh my God!
Tôi nhớ ra Kiều Dương năm xưa rất thích Lê Minh. Dù họ không đến được với nhau nhưng với tính cách của Kiều Dương mà họ vẫn thân thiết được với nhau thì quả là trời sập. Nhưng trời đâu có sập mà Duyên - Lê Minh - Kiều Dương trở thành bộ ba thân thiết. Cuộc sống đúng là luôn có những điều bất ngờ mà ta không ngờ tới.
Tôi ngửa mặt lên trời than một câu bất ngờ quá, bất ngờ quá.
- Than cái gì? - Kiều Dương gửi một icon biểu tượng vẻ khó hiểu.
- Tớ cứ tưởng không ăn được thì cậu sẽ đạp đổ. - Tôi trả lời rất nhanh.
- Tình cảm trẻ con bồng bột ấy, bây giờ làm gì có ai giữ. - Kiều Dương gửi kèm một bộ mặt trầm ngâm.
- Tất cả đều là quá khứ, chẳng ai sống mãi với quá khứ bao giờ. - Kiều Dương nói tiếp.
Tôi đang gõ gõ bàn phím định nói ý gì, bỗng dưng quên sạch. Đúng, tất cả đều là quá khứ. Không ai biết trước ngày mai sẽ ra sao, nên nhiệm vụ của con người là phải tiếp nhận hiện tại. Ngày hôm nay chính là quá khứ của ngày mai.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ, hu hu. - Tôi bắn một mặt khóc vật vã cho Kiều Dương.
Thời gian trôi qua, quay đi quay lại như một giấc mộng của ngày hôm qua. Tôi có lẽ nào đang cách ly với thực tại mà ẩn mình trong bóng ma quá khứ? Những xu hướng thời đại dường như bản thân tôi đã không tự cập nhật. Mọi người thay đổi quá nhiều, hay do bản thân tôi không chịu bước lên phía trước.
Theo như cách Kiều Dương nói, tôi đúng là đã mai danh ẩn tích và sống tự kỷ mất rồi.
- Vứt bỏ quá khứ đi.
- Vứt bỏ thế nào?
- Có hai cách: Một là cầm ném đi, hai là đưa cái mới vào, cái cũ sẽ tự khắc bị đẩy ra. Ha ha. - Kiều Dương trả lời tôi bằng mặt cười lăn lóc.
- Con gái nên yêu người yêu mình.
Những dòng chat của Kiều Dương nhảy múa trước mặt tôi khiến lòng tôi rối rắm, đắn đo.
Phải làm thế nào bây giờ đây?
Tôi tự hỏi bản thân nếu Hải Lâm hiện tại không xuất hiện thì liệu trái tim tôi có khờ khạo và ngốc nghếch như bây giờ. Có lẽ không, tôi sẽ cô độc mãi trong sự hoang hoải chờ đợi người trở lại ấy. Đến khi, người quay về, sự cô độc biến thành sự cô đơn không lối thoát. Tôi đắn đo với đoạn tình cảm mà tôi đã dành cho anh. Có lẽ, tôi không nỡ vứt bỏ.
- Không bỏ được thì quay lại giành lấy. - Kiều Dương bắt đầu bực mình với tôi.
Nhưng quay lại giành lấy, thì tôi không có dũng khí.
- Haizz! Thế thì chịu. - Kiều Dương bó tay với tôi. Cô ấy treo nick đi ngủ. Tôi một mình ngẩn ngơ với trước máy tính vô hồn.
Giá như, trong mua sắm, tôi có thể áp dụng cái tính cách ấy đắn đo, cân nhắc thua thiệt vào thì sẽ không phải bỏ đi bao nhiêu món hàng lỗi mốt, hết hạn.
Tôi cứ thế, miên man trong dòng suy nghĩ mà ngủ quên mất lúc nào không hay.
Sáng mai thức giấc, quần áo hôm qua mặc vẫn còn nguyên, chưa kịp thay, máy tính vẫn bật, đèn điện vẫn sáng. Tôi vội vàng phi vào nhà tắm.
Thứ hai mùng một đầu tuần, tôi mà bị mắng vì tội đi làm muộn thì có mà xui cả tháng.
- Anh.
- Em.
- Chị.
- Chú.
Những tiếng chào hỏi xã giao như một bản nhạc ngắt quãng cứ một lúc lại vang lên một lần.
- Chị Thùy chờ em với. - Cô bé Thảo phòng tôi từ ngõ ngách nào phi ra ôm vai, bá cổ tôi.
Tôi cốc cho nó một cái vào đầu. Nó xuýt xoa ăn vạ, báo hại tôi phải mua cho nó cốc cà phê hương chồn đắt nhất cửa hàng.
Nhìn nó nhâm nhi tách cà phê chiến lợi phẩm của mình đầy hưng phấn. Tôi chợt nghĩ, cuộc sống thực ra có rất nhiều niềm vui nhỏ nhặt. Thế nhưng hàng ngày, miệng tôi vẫn nói, môi tôi vẫn cười, còn niềm vui như thế thì tôi không hề có.
- Hôm qua, chị có ra chơi ở đài phun nước Thiên đường không, vui lắm - Thảo nhảy lên bàn, ngồi vắt chéo chân, hớn hở nói.
- Đài phun nước nào? Thành phố mình làm gì có nhỉ?
- Oh my God! Chị là người rừng à. Đài phun nước mới xây dựng, tối qua khánh thành... - Thảo trố mắt nhìn tôi.
Nó không thèm nói hết câu đã nhảy xuống, bỏ đi, để lại cho tôi ánh mắt ngán ngẩm.
Tôi hậm hực nhìn nó mà chợt nhận ra đã lâu lắm rồi, tôi đã không đi chơi tối.
Cuộc sống của tôi tự lúc nào đã như một đường thẳng, sáng đi làm, tối về nhà.
Tôi nhớ, tôi đã từng nói rằng những nhân viên bán hàng của tôi đều gọi tôi là bà cô già khó tính. Phải chăng, ở mức độ nào đó, tôi thực sự đáng sợ như thế thật. Người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Có lẽ, tôi đang lún trong lầy bùn kí ức mà bản thân cứ nghĩ mình đang ngồi trên mảng bê tông hiện thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét