Buổi tối rất đúng giờ, Phan Vũ đến đón tôi. Hắn ôm tôi
tình tứ rồi đưa tôi ra xe đang chờ sẵn ở ngoài cổng.
- Không sợ vợ anh nhìn thấy ư? Tôi khinh bỉ hắn.
- Vợ
anh đi nước ngoài du lịch rồi. Phan
Vũ cười tươi rói đáp lại.
Bỉ ổi, nụ cười tươi rói ấy hắn học từ tôi. Tôi rùng
mình, phát sợ, ý nghĩ muốn lợi dụng hắn của tôi vừa mới le lói bị bóp chết từ
trong trứng nước.
Hắn như nhìn thấu ý nghĩ của tôi. Tôi giật tay hắn:
- Tôi đổi ý rồi. Tôi không chấp nhận với anh.
- Em sao vậy. Em như thế làm anh đau lòng đấy.
Phan Vũ nhìn tôi với ánh mắt đau khổ. Tôi càng kinh
khiếp hắn. Người đàn ông của có ánh mắt sát thương. Nguy hiểm! Nguy hiểm! Anh
ta vô cùng nguy hiểm.
- Chúng ta vào trong xe nói chuyện. Tôi lắp bắp.
Một trong những cách quyến rũ đàn ông hiệu quả nhất đó
chính là chân thật.
Tôi thật thà kể lại với Phan Vũ một cách có chọn lọc
rằng tôi tên thật là gì, tôi thực ra là người có học hành. Bởi khi hắn hỏi tên
tôi hai lần, tôi biết chắc hắn nghi ngờ tôi, còn nữa hắn cho rằng tôi thông
minh nên tôi phải khai thật, tôi có được đi học. Nhưng có lẽ, gây ấn tượng nhất
vẫn là câu chuyện tôi ngưỡng mộ vợ hắn và cũng thích hắn ra sao. Những suy nghĩ
của tôi khi ở bệnh viện, tôi cũng kể ra một cách rất chắp nối.
Nhưng Phan Vũ lại chăm chú nghe. Hắn lắc đầu bật cười:
- Tất cả đều là do cô tự suy đoán.
- Không phải thế sao?
- Tôi tự hỏi, cuộc sống rất đơn giản. Sao con người cứ
làm cho nó phức tạp.
Tôi nheo mắt nhìn Phan Vũ. Trông hắn lúc này thật
giống, giống với ai đó quá. Đôi mắt sâu thẳm này nếu tôi có thể lọt thỏm vào
trong đó thì tất cả mọi chuyện dường như sẽ được giải quyết.
Tôi bất giác thốt lên:
- Trần
Quân Tường.
Phan Vũ nhíu mày ngạc nhiên.
- Cô đúng là đần độn. Thật dễ lừa. Không tin tưởng suy
nghĩ của mình thì cô có thể tin tưởng được ai.
- Là ý gì?
Tôi mơ hồ nhìn hắn.
- Tóm lại là làm sao, phức tạp quá. Chẳng hiểu gì cả.
Haizz. Phan Vũ thở dài. Hắn đưa tôi một số tiền và
nói:
- Cô
muốn đi đâu thì đi. Cô không có hồ sơ ở công ty tôi nên cô bị sa thải. Bây giờ,
chúng ta không ai quen biết.
- Không. Tôi
trả tiền cho hắn.
- Đồ
ngốc, đây là tiền lương của cô. Muốn làm không công ư.
- Vậy à. Tôi
lại ngây ngốc cầm lại.
Phan Vũ nhìn tôi bật cười.
- Lần sau, phải thông minh đúng chỗ. Nếu cô thực sự có
đốm thì đã không bị người ta dắt mũi ngay từ đầu. Còn nữa, đừng có quyến rũ đàn
ông. Tôi không phải thánh nhân.
Phan Vũ nói xong rồi lái xe rời đi. Tôi đứng hồi lâu
nhìn bóng hắn mất hút. Con người này thật khó nắm bắt. Nhưng dù sao, tôi cũng
nên cảm ơn anh ta. Thương trường như chiến trường. Tôi không biết chắc chuyện
gì đang xảy ra nhưng tôi tin, tôi đã vô tình rơi vào trận đấu của họ. Nhưng
cũng thật may mắn, Phan Vũ đã giúp tôi thoát ra.
Cảm thấy không khí ngoài thành phố thật
ngột ngạt. Hơn nữa, nếu ở thành phố thì toàn thông báo nhân viên bán hàng mà
thôi. Rút kinh nghiệm từ sự việc trước, tôi tuyệt giao với công việc đó. Tôi
quyết định chuyển đến khu công nghiệp của thành phố.
Đúng là khu công nghiệp có khác, toàn nhà
máy nối tiếp nhà máy. Khu công nghiệp cách biệt thành phố sầm uất khoảng 20 cây.
Nhịp sống ở đây khá vắng vẻ. Nhưng được cái nhà trọ ở đây lại rẻ và cũng dễ
tìm.
Tôi nhanh chóng đến ở một xóm trọ nhỏ nằm
sau khu công nghiệp. Xóm trọ toàn con gái. Họ toàn là những nữ sinh còn ít tuổi
nhưng tính cách lại rất trưởng thành.
Tôi dọn nhà xong cũng là lúc Phượng gọi
cho tôi trách mắng.
- Đồ đáng ghét, sướng không thích lại đi
đâm đầu vào vất vả. Nói cho cậu biết, làm việc ở khu công nghiệp nhanh già mà
chỉ có nước ế chồng thôi.
- Hì hì. tớ chủ trương tự ngược đãi mình
mà. Tôi nói thế, Phượng
bó tay chịu trận.
- Không nói với cậu nữa, hôm nào tớ với
người yêu xuống chơi.
- Ok.
- Ghét cậu.
Phượng cúp máy, tôi thẫn thờ nằm nhìn trần
nhà với những con thạch sùng đang giương mắt nhìn lại tôi.
Tôi với Phượng ở với nhau không nhiều, nói
chuyện với nhau không nhiều, thậm chí còn chưa hiểu hết được tính nhau. Nhưng
đến khi rời đi, tôi mới cảm thấy cô ấy thật gần gũi.
Đôi lúc, khoảng cách là phương thức để bồi
dưỡng tình cảm con người một cách tốt nhất. Nếu biết sau này phải chia ly thì lúc
trước hãy tử tế với nhau hơn một chút.
Tôi uể oải, lạc vào miền suy nghĩ rồi ngủ
thiếp lúc nào không hay.
Người ta nói, nơi dân cư hỗn tạp nhất
chính là khu công nghiệp. Quả không sai, môi công ty, xí nghiệp có đến hàng
ngàn công nhân. Mà một khu công nghiệp lớn có đến hàng trăm công ty.
Mỗi ngày cứ đến đầu giờ đi làm là khu công
nghiệp ồn ào như đê vỡ, toàn người là người. Nhưng chỉ khoảng 30 phút, không
gian lại tĩnh lặng như tờ như thể đồng không hiu quạnh ngàn năm chưa có người
ở.
Mấy ngày đầu đi tìm việc, tôi thích
thú ngắm nhìn khung cảnh ấy. Tôi tự hỏi mỗi người trong dòng tấp nập, họ sẽ có
suy nghĩ thế nào nhỉ?
Có người thì thong dong, có người thì vội
vã, vào nhà xe để ăn vội vàng bữa sáng. Có người thì uể oải, mệt mỏi nhưng vẫn
cố phải đi làm. Nhưng cũng có những người nảy sinh mối tình công nghiệp, vội vã
trao nhau cái nhìn trìu mến.
Nhưng dù suy nghĩ thế nào, thì chỉ cần
tiếng chuông báo giờ làm vang lên, tất cả mỗi người một hướng đi vào vị trí cho
riêng mình. Họ như một robot có tâm hồn tự động nạp chương trình chạy
những công việc đã chuyên môn hóa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét