Chương 10: Ai mới rơi vào bẫy của ai?
Khi bạn gặp một vụ sacandal, bạn sẽ làm gì để che dấu
nó. Cách nhanh nhất chính là tạo một vụ tai tiếng khác để che đi một vụ tai
tiếng đã có.
Nguyên lý ấy - tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng vô
tình, tôi lại khiêu khích cho người khác thực hiện.
Phan Vũ nâng cằm tôi lên, anh ta nhìn tôi mỉm cười -
nụ cười ma mị và đầy tính toán.
- Anh định làm gì?
- Chuẩn bị hôn cô.
- Hả.
Tôi há miệng ngạc nhiên cũng là lúc anh ta thừa cơ
chiếm lấy đôi môi tôi. Tôi giãy giụa nhưng không cách nào thoát. Đầu óc tôi mụ
mị, tôi không thể tin được hắn có thể làm thế với tôi. Cái gì mà gọi là người
đàn ông si tình nhất thế gian chứ, người đàn ông chung thủy với vợ chứ. Hóa ra,
hắn cũng chỉ là kẻ háo sắc thông thường. Phan Vũ dùng lực cưỡng chế nụ hôn của
tôi đến khi tôi không còn hơi thở nào để hít, hắn mới buông tôi ra.
Tôi thở dốc xuống, lấy hết sức bình sinh để giáng cho
hắn một cú đấm. Nhưng suy nghĩ vừa mới nảy ra, chưa kịp thực hiện. Thì... Bốp!
Bốp! Tôi nghe hai má mình đau rát, tôi ngã nhào về phía đất.
Tôi mụ mị trong vài giây, mắt tôi đờ đẫn, đầu tôi ong
ong. Đến lúc, tôi định thần được sự việc thì cũng là lúc Bích Diệp đang túm lấy
cổ áo tôi vừa rủa xả, vừa giơ tay đấm thùm thụp. Vận tốc âm thanh nhanh hơn vận
tốc ánh sáng. Tôi chỉ nghe tiếng đánh, tiếng cơ thể tôi va chạm . Còn cô ta
đánh vào đâu thì tôi cũng không có biết.
- Đồ hồ ly tinh,
đồ khốn nạn.
Tôi nghe loáng thoáng hai câu mắng chủ đạo. Sau đó,
tôi choáng váng lịm vào trong màn đêm. Trong mơ hồ, tôi cảm nhận những âm thanh
dao kéo nhộn nhịp...
Ba ngày sau, tôi tỉnh lại, cơ thể tôi cứng ngắc. Đầu
tôi ê ẩm, băng bó chằng chịt. Tôi định hình lại mọi sự việc. Ký ức vẫn còn khá
rõ ràng. Thật may mắn, dây thần kinh của tôi vẫn còn tốt.
- Tôi bị đánh ghen đến thân tàn ma dại ư?
Tôi nhìn Phan Vũ đang đứng trước mặt mình.
- Không, chỉ mới bị bổ đầu ra lấy máu tụ.
Hả, miệng tôi cứng ngắc, tôi liếc mắt lên cảm thấy một
khối đá đang đè nặng trên đầu.
- Tôi
sẽ kiện các người. Tôi rít lên.
- Nhưng
theo camera thì do cô đẩy vợ tôi mà trượt chân tự ngã, đập đầu vào ghế.
- Số tiền viện phí tương đối lớn. Cô nên ngoan ngoãn
một chút. Phan Vũ ngồi xuống đưa tay day day trán tôi đang nhăn
lại.
Tôi như con cá đang thoi thóp nằm trên tay hắn.
Đôi lông mày tôi khẽ giãn dần, tôi cố nở nụ cười hiền
lành tỏ vẻ phối hợp:
- Bây
giờ thì tôi biết hậu quả khi đánh vào điểm yếu của người đàn ông là như thế nào
rồi. Tôi sẽ ngoan ngoãn. OK?
Phan Vũ nhìn tôi mỉm cười hài lòng. Hắn đặt lên trán
tôi một nụ hôn rồi rời đi.
Bỉ ổi. Lời tôi
định rủa hắn phát ra lại cố nuốt vào trong lòng.
Một tháng tĩnh dưỡng tại bệnh viện. Không có ai vào
thăm tôi ngoại trừ Phan Vũ.
Ngồi trong phòng buồn chán, tôi lượn ra ngoài, đến hộp
điện thoại công cộng. Tôi quay số gọi cho Phượng.
- Đồ chết dẫm, cậu mất tích ở đâu hàng tháng nay.
Vừa xác định người gọi đến là tôi, Phượng đã the thé xé
màng nhĩ tai tôi.
Hóa ra, từ lúc Kim Anh đưa tôi xuống tầng hầm đóng
gói. Mọi tin tức về tôi đã bị phong tỏa. Nhã Lan đã nói với mọi người rằng, tôi
xin nghỉ phép về quê. Vậy cô ta đúng là tai mắt của Kim Anh thật rồi. Có lẽ tất
cả mọi chuyện đã được sắp xếp.
- À, Phượng này. Vào đây làm việc, cậu có nộp hồ sơ
không?
- Chẳng có thì sao, không có thì ai người ta nhận. Cậu
không có à, không có là không được làm các chế độ bảo hiểm đâu. Mà sao cậu nghỉ lâu thế, định cứ thế bỏ việc luôn
hả? Mọi người ai cũng hỏi thăm tin tức về cậu đấy.
- Tin tức về mình? Mình tưởng scandal của mình rùm
beng lắm mà.
- Scandal cái gì. Nói như thật, cứ như là người nổi tiếng không bằng.
- À, mình nói đùa ý mà. Mình bận chút, gọi cậu sau nhé.
Ngắt điện thoại với Phượng, tôi trầm tư suy nghĩ.
À! Đúng rồi, vụ
việc của tôi xảy ra trên tầng 21, đâu phải ai biết cũng biết được. Tôi là kẻ
tầm thường, tai tiếng có ai quan tâm nhưng những người như Phan Anh và Bích
Diệp thì mới cần giữ thể diện.
Mà tất cả mọi việc chắc chắn đều có kế hoạch. Nhã Lan
từng nói với tôi rằng, mấy người được chọn vào đây đều mất tiền nhờ vả Kim Anh.
Tôi ngẫu nhiên được cô ta chọn vì tôi không có hồ sơ mà cũng là người mới đến.
Thảo nào, Phan Vũ nắm tôi trong lòng bàn tay rõ ràng đến thế. Tôi ngay từ đầu
được chọn để làm kẻ hy sinh cho những kế hoạch mờ ám của họ.
Nghĩ đến đây mà tôi nổi cơn điên tiết.
''Hư! Kế hoạch các người khá hoàn hảo nhưng xin lỗi
nạn nhân là tôi đây rất thông minh nha.''
Tôi thở dài, gục đầu vào gối. Ý nghĩ này làm tâm trạng
tôi có chút thoải mái.
Cơ thể tôi khỏe dần, tôi cảm giác mình có thể xuất
viện. Tôi chờ Phan Vũ đến và nói với hắn điều đó.
Phan Vũ ngồi xuống pha một tách trà nhâm nhi và tự
thưởng thức.
Hắn chậm rãi nói:
- Được, tiền viện phí cô đinh trả tôi bằng cách nào?
- Cứ
trừ vào tiền công tôi giúp anh.
- Tiền công. Phan Vũ nheo mắt nhìn tôi.
- Ít nhất, tôi cũng giúp anh hai lần.
- Cô nói xem?
- Tôi phát hiện lô hàng lỗi cho anh.
- Nhưng cô làm vấn đề của tôi bị phát giác.
Phan Vũ chằm chằm nhìn vào tôi. Quả như tôi dự đoán.
Nhưng không ngờ, hắn lại không hề phủ nhận chút nào.
- Nhưng tôi thay anh hứng mũi chịu sào dư luận nên
thấy anh thong dong như thế thì chắc lô hàng cũng đã trót lọt. Mà lô hàng trót
lọt, anh ăn bao nhiêu tiền thế? Chút viện phí lẻ này cũng bắt tôi trả ư.
- Ha ha. Cô nghĩ tôi là kẻ rút ruột công trình ư?
- Còn không phải. Tôi lạnh lùng nói. Dù sao cũng chơi bài ngửa với nhau
rồi, hắn ép tôi thì tôi cũng không khách khí.
- Cô không sợ tôi giết người diệt khẩu ư?
Phan Vũ tiến đến ngồi sát về phía tôi, hắn đưa tay
vuốt đầu tôi nhẹ nhàng nhưng cũng hàm ý đe dọa. Đôi bàn tay hắn tưởng chừng như
nâng niu mái tóc tôi nhưng cũng có thể đổi ý bất kể lúc nào mà quay sang lột
sạch da đầu tôi.
- Có. Nhưng tôi nghĩ anh cũng có kế hoạch khác.
- Không, nhầm rồi, không kế hoạch gì. Chỉ là...
Phan Vũ ghé sát mặt vào tôi. Ánh mắt anh ta sâu thẳm,
nhất thời không nhìn ra ý tứ. Tôi yên lặng chờ hắn nói.
Phan Vũ xoay người lại nhấm nháp một ly trà. Khuôn mặt
hắn bỗng chốc ưu tư. Dáng vẻ hắn rất tự tại nhưng tôi cảm tưởng cái bề ngoài
tĩnh lặng ấy chẳng khác gì mặt biển tĩnh lặng như một cơn bão. Đến khi phát
tiết thì sức càn quét là khôn lường.
- Chỉ
là nếu em đồng ý làm người tình bé nhỏ của tôi, tôi đảm bảo em sẽ ăn sung mặc
sướng cả đời.
- Được. Tôi
thản nhiên đáp lại.
Phan Vũ thấy tôi dễ dàng đồng ý như vậy, nét mặt hơi
biến sắc nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Tốt. Ngoan ngoãn ở đây. Anh đi sắp xếp một chút. Tối
anh đến đón em.
- Vâng. Em chờ anh. Tôi cười tươi rói.
Phan Vũ đi rồi, tôi trầm tư suy nghĩ. Tôi bỗng tự giật
mình vì dáng vẻ mình lúc này. Có lẽ một tháng nay, người bên cạnh tôi chỉ có
Phan Vũ nên tôi nhất thời bị ảnh hưởng bởi hắn.
Tôi đã từng nói, tôi bắt đầu có hứng thú với Bích Diệp.
Tôi chưa kịp làm gì cô ta mà cô ta đã đánh ghen tôi như thế. Tôi có tiếng mà
không có miếng. Vậy bây giờ, tôi làm cho mình có miếng là được thôi. Hơn nưa,
vụ việc trước, tôi chỉ dọa Phan Vũ mà anh liền tương kế tựu kế đáp ứng phối hợp
với tôi. Vậy bậy giờ, anh đe dọa tôi, tôi cũng thuận ý chiều anh xem anh thế nào?
Anh tưởng có thể o ép tôi ư? Nhầm to rồi, tôi bây giờ là kẻ bất cần đời, cái gì
cũng chẳng có. Chẳng biết ai sẽ lợi dụng ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét