Chương 2: Cô nàng Hoạn Thư.
''Khi anh rời xa em, thế giới
dưới chân em dường như sụp đổ." - Tôi đã từng nghe thấy câu nói kinh điển
này trong tiểu thuyết lãng mạn nào đó. Tôi vốn không tin và sự thật là nó cũng
không có xảy ra. Bảy năm trước, anh rời xa tôi, thế giới tôi vẫn tồn tại. Bảy
năm sau, anh xuất hiện, tôi mới phát hiện ra rằng, trái đất vẫn lành lặn, chỉ
có những mảnh vỡ trong tôi là vữa vụn và tan nát.
Buổi sáng thức dậy đi làm, tôi
ngắm nhìn mình rõ lâu trong gương. Tôi không cho rằng mình xinh đẹp nhưng tôi
sẽ tươi tắn hơn khi phủ lên mặt một lớp trang điểm. Tôi chọn một chiếc váy công
sở, đi đôi giầy cao và quyết định đi bộ tới văn phòng. Tôi chưa bao giờ ăn mặc
và trang điểm như thế. Ngày hôm nay đi làm, chắc chắn, tôi sẽ là tâm bão dư luận đây.
Buổi sáng, không khí có hơi lành
lạnh nhưng những người chạy bộ tập thể dục lại đang vã mồ hôi. Sự đối lập ấy
thật giống với tâm trạng tôi lúc này, trong nóng ngoài lạnh, tôi nín một hơi
đẩy cửa văn phòng.
- Oh my God! - Một tiếng kêu
thất thanh.
Cả tầng một đang ồn ào bỗng im
bặt. Tôi nghe rất rõ chủ nhân của tiếng kêu ấy là Bách Thanh. Anh chàng này
thật là cái loa phóng đại. Tôi cúi đầu, nhắm tịt mắt để chuẩn bị một cơn ngạc
nhiên ập đến.
Và đúng như vậy, những bước chân
dồn dập chạy về phía tôi. Có điều, khi tôi mở mắt ra, mọi thứ lại không như tôi
tưởng tượng. Một đám đông thay vì vây quanh tôi, giờ đây lại đang quay lưng lại
với tôi xuýt xoa điều gì đó.
Tôi kiễng chân, nhòm theo. Hải
Lâm đang ôm eo một cô gái tình tứ đi vào.
- Bạn gái của tổng giám đốc kìa.
- Họ đẹp đôi quá.
- Thế là, chúng ta hết cơ hội
rồi.
- Cô ấy nghe nói tên là Yến Nhi.
Cô ấy đến từ...
Tiếng bàn tán, tiếng thì thầm
xôn xao, mỗi người một câu, mỗi câu có vài ba ý, đầu tôi ong ong như thể vừa bị
ai giáng một cú ngay đỉnh đầu. Tôi thất thần hồi lâu trong đám hỗn tạp ấy.
- Cô ấy tên là Thùy Lâm. Cô ấy
đến từ...
- Anh ấy tên là Hải Lâm. Anh ấy
đến từ...
Những lời giới thiệu ấy, năm xưa
vốn là nói về tôi và anh ấy. Tôi vốn không thích chuyện này vì tôi cảm giác nó
thật thọc mạch vào đời tư của người khác. Nhưng giờ đây, tôi đang dỏng tai lên
để nghe điều tôi từng ghét.
Tên tôi là Thùy Lâm, anh là Hải
Lâm.
Chúng tôi quen nhau qua lần thi
dự tuyển vào lớp 10. Cuộc đời của một học sinh chỉ ăn và học nên những cuộc
chiến trên trường thi chính là nguy hiểm và gian nan nhất. Tên tôi và anh cùng
vần với nhau nên số báo danh của chúng tôi cũng liền kề nhau. Vì vậy trong
những lúc cam go, sinh tử trường thi cận kề như tự dưng bút hết mực, máy tính
hết pin, giấy nháp không đủ... Thì người bên cạnh luôn xuất hiện giúp đỡ tôi
chính là anh - Hải Lâm. Trong hoạn nạn mới nảy nở tình thân. Tôi và anh thân
nhau tự khi đó.
Cảm xúc thuở ban đầu thật mỏng
manh nhưng lại đi vào tâm người ta rất mãnh liệt. Lần quyết định cho tôi và Hải
Lâm chính thức hẹn hò chính là mùa thi cuối kì hai lớp 10 năm ấy.
Như thường lệ, anh mượn tôi cục
tẩy. Tôi đưa ra, anh xòe tay nắm lấy. Chẳng hiểu cố tình hay vô ý, Hải Lâm nắm
trọn bàn tay tôi. Một giây, hai giây, ba giây, ba giây rưỡi...
Cuộc đời này luôn có những khoảnh
khắc xuất hiện như là dấu ấn của định mệnh. Anh mất ba phẩy năm đơn vị giây để
đi vào trái tim tôi. Còn tôi phải dùng đơn vị năm tháng và mất gấp đôi số ấy mà
vẫn chưa quên được anh. Bảy năm, anh chia tay tôi, thời gian đằng đẵng trôi đi
từng ngày, từng tháng. Tôi luôn bỏ qua những người có khả năng làm tôi hạnh
phúc để chờ một Hải Lâm hiện tại đang làm tôi thương tổn.
''Khi anh rời xa em, thế giới
dưới chân em dường như sụp đổ." - Tôi đã từng nghe thấy câu nói kinh điển
này trong tiểu thuyết lãng mạn nào đó. Tôi vốn không tin và sự thật là nó cũng
không có xảy ra.
Sau khi Hải Lâm nói một lời chia
tay như đùa rồi biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tôi vẫn tập trung thi đỗ đại
học, tốt nghiệp đại học với điểm số cao nhất. Quãng thời gian ấy, tôi không vật
vã đau khổ, không ủy khuất, không rơi một giọt nước mắt nào vì anh. Bởi yêu là
phải biết tin tưởng. Tôi tin, tất cả mọi chuyện luôn có nguyên do của nó. Tôi
tin, anh có điều khó nói. Tôi tin, chẳng có lý do gì để chuyện tình giữa anh và
tôi kết thúc. Tôi kiên định, chờ ngày anh trở lại.
Thế nhưng, bức tường thành kiên
cố tôi đã dựng lên trong suốt những năm tháng ấy, thì hôm nay, chớp mắt một
cái, nó đã hoàn toàn sụp đổ. Vậy là, tôi vốn tưởng bảy năm trước, anh rời xa
tôi, thế giới tôi vẫn tồn tại. Bảy năm sau, anh xuất hiện, tôi mới phát hiện ra
rằng, trái đất vẫn lành lặn chỉ có những mảnh vỡ trong tôi là vữa vụn và tan
nát.
Rất nhiều tích tắc trôi qua, tổng
giám đốc của chúng tôi rẽ sóng đám đông tiến vào, mọi người tự tản nhau năm dặm
tám hướng, tôi cô độc một mình mới hoàn hồn trở lại. Tôi liếc nhìn bản thân và
cảm thấy mình thật lố bịch. Tôi lẻn ra ngoài chạy một mạch về nhà, thay vội
vàng quần áo. Tôi lau sạch lớp trang điểm rồi dắt xe, phóng thục mạng đến công
ty.
- Cô đi đâu từ sáng từ giờ?
Tôi vừa đặt một chân vào văn
phòng đã bị anh Quân - trưởng phòng mắng xối xả. Tôi nghe tiếng quát của anh thì
liền ngẩng lên, tôi giật mình ngã dúi dụi. Cô bạn gái của tổng giám đốc đang
nhìn tôi cười hớn hở. Cái nụ cười ấy ngây thơ mà vô số tội.
- Đây là cô Yến Nhi, cô ấy là
thực tập sinh. Tôi giao cho cô nhiệm vụ hướng dẫn cô ấy. Có vấn đề gì không?
''Không, tất nhiên là không. Anh giao tôi
nhiệm vụ còn hỏi ý kiến tôi làm gì. Bạn gái tổng giám đốc, tôi gan đâu mà dám từ
chối.'' - Tôi lẩm bẩm ý nghĩ ấy trong đầu nhưng tuyệt nhiên không dám hé răng.
Tôi miễn cưỡng nhún vai mỉm cười:
- Rất vinh dự.
Yến Nhi thấy tôi thân thiện như
vậy thì cười híp mắt. Cô ta tiến đến khoác vai bá cổ tôi. Tôi tươi rói nhìn cô.
Có ngàn vạn lần, cô ta cũng không
biết được, tôi đang hận cô - người phụ nữ của anh.
Trong tình yêu, ai cũng nuôi
trong mình bản tính hẹp hòi, ích kỷ và đố kỵ.
Năm xưa, tôi và Hải Lâm yêu
nhau. Chúng tôi rất hòa hợp và ít khi chiến tranh. Trong mọi trường hợp, tôi và
anh luôn tìm được quan điểm và tiếng nói hòa bình. Duy chỉ một vấn đề đó là
người con gái ở bên cạnh anh ấy.
Nhã Phương là bạn thanh mai trúc
mã của Hải Lâm. Bố mẹ hai người họ là bạn thân của nhau, thân đến nỗi từng thề
thốt: nếu họ đều sinh con gái thì hai đứa sau này sẽ là chị em kết nghĩa, là
con trai thì sẽ là anh em họ của nhau, còn một trai một gái thì chắc chắn họ sẽ
kết thông gia.
Tôi nghe điều đó từ Nhã Phương
mà cảm giác như nghe thấy sấm sét trong lòng. Tôi ghen tuông vô cớ và tức giận
lên với anh.
- Thùy Lâm cậu đừng có trẻ con
như thế. Tớ với Nhã Phương là anh em tốt.
- Anh em tốt cái gì mà Nhã
Phương lại dán ảnh cậu trong góc học tập.
- Thế thì có làm sao, bạn bè với
nhau treo ảnh nhau cũng là chuyện bình thường.
- Tớ chẳng thấy chút bình thường
nào. Cậu không thấy mình bất thường sao, vừa xưng anh em, bây giờ bị tớ bắt
thóp lại kêu bạn bè.
Trận cãi nhau năm ấy, tôi nhớ rõ
mồn một. Hải Lâm đuối lý liền á khẩu với tôi. Anh lặng thinh không nói thêm bất
kể câu nào. Còn tôi được nước thì lấn tới. Nhưng trớ trêu thay, miệng kề tai,
mình tôi nói, mình tôi nghe. Anh càng im lặng, tôi càng điên tiết. Cho đến cực
điểm, tôi phát tiết vô cớ vào Nhã Phương khi ấy đang đi ngang qua. Nhã Phương
gọi:
- Thùy, Lâm.
Vì tên Lâm đứng một mình nghe
thật nam tính nên đôi khi người ta vẫn gọi tôi là Thùy. Tôi bắn hai mắt hình
viên đạn nhìn về phía Nhã Phương.
Tôi và Hải Lâm lúc ấy đang trong
thế trận đầu xe chênh vênh trên ngọn núi, chỉ cần một con chim nhỏ dao động
lên, chiếc xe lập tức rơi xuống vực. Nhã Phương có giọng nói khá dịu dàng và
nhỏ nhẹ. Cô ấy vỗ vai tôi và Hải Lâm cất lời ôn nhu:
- Thôi đừng cãi nhau nữa, trông
khó coi lắm. Coi như vì mình được không...
A! Động chạm đến tổng cục dây
thần kinh trung ương của tôi rồi nhé. Cái gì mà vì mình chứ, cô ta là cái thá
gì chứ? Bắt được câu nói không dùng đúng lúc của Nhã Phương, tôi phát hỏa mắng
cô ấy bằng những lời khó nghe và vô cùng thiếu văn hóa. Đó là lần đầu tiên, tôi
giở tính Hoạn Thư, Hải Lâm mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên. Và người con trai nhã
nhặn lịch sự tôn thờ chủ nghĩa hoàn hảo này, liền giận dỗi tôi một tháng không
nói câu nào.
Đó là lần cãi nhau lớn nhất của
tôi với Hải Lâm. Nhưng rõ ràng năm ấy, tôi cam đoan với bản thân mình là Nhã
Phương có ý với anh, chỉ là Hải Lâm không biết hoặc biết mà cố tình làm ngơ.
- A! Nóng quá.
Tôi đang mải mê trong dòng suy
nghĩ thì tiếng hét chói tai cùng tiếng cốc vỡ rơi loảng xoảng của Yến Nhi làm
hồn phách tôi siêu lạc. Con bé này thật nên gọi là sư muội của Bách Thanh, vừa
có công phu nói nhiều lại có nội lực hét to.
Vốn tức tối với Bách Thanh vì
cái miệng lắm lời của anh ta từ trước. Nhưng vì anh ta là đàn anh nên tôi không
dám thất lễ. Nay Yến Nhi này xuất hiện, thù mới nợ cũ, tôi gộp hết là một.
Tôi bỗng dưng hừng hực sát khí.
Tôi không cần biết cô ta là ai, bạn gái tổng giám đốc ư? Càng là bạn gái của
hắn, tôi càng gây khó dễ. Ba máu, sáu cơn nổi lên, tôi một tay chống hông, một
tay chỉ thiên quát tháo:
- Vô tích sự, không làm được cái
gì cả. Từ sáng đến giờ, cô làm đỗ vỡ bao nhiêu thứ. Vào phòng chỉnh lý lại hồ
sơ, không xong thì đừng có ló mặt ra ngoài.
Phòng hồ sơ của công ty lưu trữ
hàng trăm ngàn tài liệu tổng hợp trong vòng mấy năm. Hai hôm trước, tôi tìm tư
liệu cũ mà vô tình đánh đổ cả chồng kệ lớn nhưng chưa dọn dẹp được. Nay thì tôi
có đệ tử rồi nhé. Sắp xếp lại đống hỗn độn ấy có khi mất đến một ngày.
Yến Nhi thấy tôi nổi cơn thịnh
nộ thì cặp mắt lưng tròng, cô ta thút thít không lên tiếng bỏ chạy ra ngoài. Có
lẽ là chạy đi mách lẻo với người yêu tổng giám đốc chăng? Nhưng tôi không sợ,
tôi xem anh ta có công tư bất minh, lợi dụng chức quyền mà đàn áp tôi không?
Tôi chờ xem, đợi xem phản ứng
của anh ta thế nào? Hải Lâm! Tôi chờ anh đấy! Suy nghĩ như vậy nên tôi bỗng dưng
hừng hừng khí thế. Cô nàng nhát như con gián là tôi hôm nào phút chốc trở nên đanh
đá. Trưởng phòng Quân thấy tôi như vậy, thì há hốc mồm nửa ngày không khép. Anh
ta giơ ngón tay cái thán phục. Đáp lại tôi giơ ngón giữa rất bất cần đời. Cả
phòng kinh doanh lập tức ngã ngửa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét