Chương 2: Anh chỉ như một cơn gió.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty chồng tôi để đưa anh cơm hộp. Nhưng nghĩ sao, tôi lại lên thẳng phòng giám đốc. Tôi có chút ngạc nhiên khi nghe cô thư ký chào hỏi:
Ngày hôm sau, tôi đến công ty chồng tôi để đưa anh cơm hộp. Nhưng nghĩ sao, tôi lại lên thẳng phòng giám đốc. Tôi có chút ngạc nhiên khi nghe cô thư ký chào hỏi:
- Chị là Linh ạ? Giám đốc đang chờ chị
trong phòng.
Đứng trước cửa phòng anh, tôi hơi ngần
ngại.
Bởi thực ra, tôi gặp anh để làm gì? Mục
đích là gì?
Để xác định người năm đó chính là anh?
Để hỏi anh tại sao sau hôm đó lại mất tích?
Rồi để làm gì nữa?
Biết được sự thật rồi làm sao? Tôi
mong chờ điều gì đây?
Những câu hỏi bủa vây lấy đầu tôi, khiến
tôi đứng sững lại.
Thực
ra bất kể một người phụ nữ nào cũng dễ bị hấp dẫn bởi một người đàn ông đẹp
trai và thành đạt và hơn nữa, anh ta từng có ý với mình.
Tôi không biết cảm giác của mình lúc này chính
xác là gì? Nhưng chắc chắn, tôi có hơi một chút tiếc rẻ vì sao ngày xưa tôi đã
không nhận ra anh. Nghĩ đến đây, tôi thầm khinh bỉ bản thân, tôi nắm túi xách
vụt chạy ra khỏi tòa nhà.
Cảm
thấy mình thật có lỗi, ít nhất thì cũng là lỗi trong suy nghĩ, tôi lấy điện
thoại gọi cho Phong.
Anh và tôi bằng tuổi nhau. Chúng tôi quen
nhau qua một đồng nghiệp cùng công ty tôi giới thiệu. Tôi và anh đến với nhau
không hẳn vì yêu thương quá mãnh liệt, anh không phải là người bạn trai hoàn
hảo cũng như tôi chẳng phải là người bạn gái lý tưởng. Nhưng chúng tôi ở bên
nhau bởi đơn giản chúng tôi là những người hợp với nhau nhất.
- Anh
đi công tác, tối mới về, anh quên không nói với em, anh xin lỗi.
Sau một hồi chuông, anh nhấc máy.
- Vâng, không sao. Tối về gọi cho em.
Tôi cúp điện thoại, cầm túi cơm hộp trong
tay đưa mắt nhìn về phía tòa nhà Minh Thanh.
Tạm biệt Tống Minh Thanh. Tôi khẽ giơ tay
lên rồi quay mình, trở về con phố đông đúc. Dù sao, tôi đã quên anh từ 5 năm
trước rồi, bây giờ chẳng có lý do gì để mà nhớ.
Một
tháng sau, đám cưới của tôi và Phong được tổ chức. Vị khách không mời không
xuất hiện. Tôi chính thức bước vào cuộc sống gia đình.
Có
nhiều lo toan mới khiến tôi bận tâm, tôi chẳng còn thời gian để nghĩ đến những
cảm xúc của riêng mình.
Cuộc sống mẹ chồng nàng dâu khá khắc
nghiệt. Tôi có khéo léo đến mấy, bà vẫn bắt được lỗi ở tôi.
Khi
thì đừng rửa rau kỹ quá, mất chất. Khi thì, cô định đầu độc cả nhà hay sao mà
chỉ chạy qua một hàng nước như thế. Rồi con gái gì mà chồng đi công tác cũng
không biết lối chuẩn bị quần áo cho chồng...
Vân vân và vân vân. Hàng tỷ thứ vụn vặt
khiến tôi quay cuồng.
Rồi
một năm trôi qua, cũng như vấn nạn chung của xã hội, tôi vì thiếu nội tiết tố
mà khó mang thai.
Mẹ chồng tôi than phiền:
- Nhà
người ta con cháu đầy nhà, có mỗi mụn con trai mà biết bao giờ mới cho tôi bế
cháu. Nhà này xưa nay ăn ở hiền lành, cớ sao ông trời bắt vạ.
Tôi
nghe mà héo úa cả ruột gan nhưng tôi biết làm thế nào bây giờ, chúng tôi đã
chạy vạy khắp nơi tứ phía nhưng kết quả cũng không khả quan.
Rồi họa vô đơn chí, kinh tế toàn cầu gặp
khó khăn, công ty tôi đứng trên bờ phá sản và tôi thất nghiệp. Tôi lao đi tìm công
việc mới thế nhưng gái đã có chồng mà chưa sinh con, người ta gạch tên ngay từ
vòng loại và trước khi tôi về, họ còn ném một câu an ủi:
- Em
tốt nhất là sinh con xong hãy đi tìm việc, giờ em nộp hồ sơ ở đâu cũng từ chối
thôi. Người ta sợ, em vừa vào làm mà mang bầu thì phiền phức lắm.
Tôi thở dài đem chuyện kể với Phong, anh
chậc lưỡi:
- Biết bao giờ mới có bầu.
Nghe
vậy mà lòng tôi cảm thấy vài cơn chua xót, hai dòng nước mắt vô thức ứa ra. Anh
quay đi, cầm bật lửa châm lên một điếu thuốc phả ra những làn khói mờ mịt.
Kể
từ sau hôm đó, một ngày 24 tiếng thì 18 tiếng, tôi ở với mẹ chồng. Phong bắt
đầu đi sớm về khuya, cách hai hôm lại về trong tình trạng say xỉn, thuốc lá
rảnh lúc nào rít lúc đấy. Cuối tuần, anh không còn đưa tôi về nhà ngoạị nữa. Cuối
tháng, anh ném cho tôi một ít tiền và tôi có hỏi han gì về công việc thì lại
gạt phắt đi, biết cái gì mà hỏi. Cứ thế vợ chồng son mới hơn một năm đã bắt đầu
lục đục.
Nếu
ngày xưa tôi ghét nhất là chuyện nói xấu mẹ chồng bởi tôi vốn nghĩ ai rồi cũng sẽ
làm mẹ chồng hoặc mẹ vợ. Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đấy, sau này mình về
già, có con dâu con rể, nó cũng lại đối xử với mình như vậy thôi...
Tôi
từng suy nghĩ như thế đấy thế nhưng bây giờ tôi lại là dân chuyên kể xấu hạng
một.
Rồi ngày xưa, tôi từng khinh miệt những bà
chị đanh đá kèm cặp chồng đến từng khắc, từng giây, chồng đi liên hoan với cơ
quan một tý mà réo rắt gọi về. Thế nhưng bây giờ tôi cũng là dân chuyên hạng
một. Tôi giờ đây đã thấu hiểu nỗi lòng các chị. Các anh đâu đơn giản chỉ một
hai hôm như thế mà có những ngày, một - hai giờ đêm rồi mà anh vẫn chưa về. Có
những tuần mà anh không ăn cơm tối ở nhà lấy một bữa.
Tôi ngao ngán thở dài, cuộc sống gia đình
thật không đơn giản.
Cuộc
sống gia đình thực ra không cần hai chữ tình yêu, cuộc sống gia đình đôi khi
chỉ cần hai từ yên ấm. Thế nhưng, ngay cả hai từ yên ấm ấy đối với tôi
cũng thật mong manh.
Tôi
đã từng xem ở đâu đó bộ phim Hàn Quốc có cốt truyện: "Một chàng trai nghèo
và một cô gái có gia đình cũng bình thường yêu nhau say đắm. Rồi họ kết hôn với
nhau. Những tưởng câu chuyện có kết thúc happy, thế nhưng chàng trai sau đó lại
phản bội cô gái, đi yêu một người khác cùng cơ quan. Cô gái vô cùng tức giận,
cô không kìm chế nổi bản thân, cô đến nhà cô tiểu tam bắt gặp anh đang ở đó. Cô
làm ầm ĩ. Thế nhưng ầm ĩ xong rồi, làm loạn xong rồi, người đau lòng cuối cùng
vẫn là cô.''
Bộ
phim ấy, kịch bản ấy, giờ đây đang áp dụng lên tôi một cách triệt để. Anh ta bị
tôi làm mất mặt, anh cũng chẳng kiêng nể gì. Anh chỉ mặt tôi và nói:
- Cô thì có gì ghê gớm, loại đàn bà ăn
bám.
Một
giây, hai giây...
Sau khi nghe xong câu nói ấy, tôi bất giác
mỉm cười.
Hóa ra, yêu nhau là một chuyện nhưng kết
hôn, ở với nhau lại là một chuyện khác.
Tờ
đơn ly hôn được đưa ra, anh nhất định không ký. Tôi hỏi tại sao? Anh không nói
gì. Tôi bật khóc nức nở, những tưởng anh sẽ an ủi tôi, anh sẽ ôm tôi vào lòng,
cầu xin tôi tha thứ. Thế nhưng, anh lại nói:
- Tôi ly hôn với cô, anh ta sẽ lập tức
đuổi việc tôi. Tôi chẳng dại...
Một giây, hai giây...
Một phút, hai phút...
Tôi
lao ra khỏi căn nhà có cái cổng màu xanh dương ấy. Đường phố về đêm rực rỡ ánh
đèn điện. Bóng tôi kéo dài lê thê trên con ngõ hẻm. Đôi chân tôi cứng đờ, tâm
trí tôi mụ mẫm.
- Mẹ, con hứa với mẹ là con sẽ bảo vệ và
chăm sóc Linh suốt đời.
Tôi không ngờ mẹ tôi trước khi qua đời lại
nắm tay người con trai với lời thề thốt ấy. Thế nhưng, giống như cái tên của
anh, tất cả chỉ như một cơn gió bay đến lại bay đi...
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét