Chương 8: Cuộc sống mới - Tường Vy.
Cuộc sống có những lỗi
lầm đã xảy ra rồi thì không cách nào khắc phục. Số mệnh là như vậy đó, ta đi
bước nào cũng sẽ ảnh hưởng đến bước tiếp theo. Nhưng mãi mãi cũng không biết
bước tiếp theo sẽ như thế nào? Cái mà con người chúng ta có thể khống chế là
chịu trách nhiệm với từng bước mà chúng ta đã đi.
Tất cả những vui,
buồn, yêu, ghét. Tất cả quá khứ của tôi, tôi một lần đối diện rồi đem gói ghém
hết lại. Tôi rời quê hương miền Bắc để vào miền Nam xa lạ không ai biết, không
ai hay.
Tôi chỉ đến thăm anh
trai và bố một lần ở tỉnh thành cách Sài Gòn mấy trăm cây số. Tôi im lặng nhận
từ họ đủ đủ ba bậc cảm xúc: ''mắng chửi, thương xót rồi khuyên nhủ.'' Sau đó,
tôi kiên quyết rời đi, không để lại địa chỉ liên hệ.
- Bố à, con lên Sài
Gòn xin việc. Bố muốn nuôi báo cô con cả đời ư?
- Đi đâu, mày ở nhà
cho tao. Anh trai tôi mắng xối
xả.
- Thôi được rồi, kệ
nó. Bố tôi thì ân cần lạ thường. Ông nói thêm một câu:
- Nếu mệt mỏi quá thì
hãy về nhà.
Tôi nghe ông nói vậy
mà cố cười rời đi. Tôi biết ông rất tức giận, cái giận của người cha thì như
sóng biển dữ dội còn cái giận của người mẹ lại như sóng sông vỗ vỗ những dòng
nước mát xoa dịu cái nóng của tâm hồn. Và những lời ông nói là những lời của
mẹ. Ông nén cơn giận của mình để mang cho tôi một chút nhẹ nhàng thoải mái.
- Bố, anh. Con sẽ sống
vui vẻ.
Cuộc sống mới của tôi
chính thức bắt đầu.
Tôi xin làm bán hàng
cho một cửa hàng quần áo. Công việc này không yêu cầu bằng cấp cũng không cần
hồ sơ nên tôi lấy cho mình một cái tên khác - một cái tên ngắn gọn, bình thường
và nhỏ bé. Vy - tên tôi là Vy.
Thế nhưng tên thật khi
mẹ đặt tên cho tôi vốn là Linh với mong muốn sau này tôi sẽ linh hoạt, năng
động. Không phụ lòng mong muốn của mẹ, tôi có ẩn giấu mình thế nào vẫn bị ông
trời khui ra.
Thật không may mắn cho tôi, à không đối với tất cả mọi người đều là may mắn. Công ty mẹ có nghĩa là công ty sản xuất ra sản phẩm cung cấp cho các đại lý mở một cửa hàng giới thiệu sản phẩm đặt tại trụ sở văn phong công ty. Và dĩ nhiên, linh hồn của họ là những người bán hàng. Công ty mẹ muốn chọn từ các đại lý nhỏ một người để đào tạo thành đội ngũ chuyên nghiệp phục vụ trực tiếp cho cửa hàng lớn.
Tiêu chí chọn thế nào thì tôi không rõ nhưng 8 giờ sáng, cửa hàng trưởng từ công ty mẹ đã an tọa tại đại lý của chúng tôi.
Tôi nghe các nhân viên
của đại lý xì xào bàn tán, người bán hàng thì điều kiện tiên quyết là phải xinh
đẹp. Họ kháo nhau xong rồi ùa ra trang điểm. Làm nhân viên cửa hàng lớn thì
tiền lương lớn, áp lực lớn và rắc rối lớn, tôi không thích. Tôi chỉ muốn mình
nhỏ bé và an nhàn mà thôi. Thế nên, tôi nhất quyết không trang điểm.
8.30' - Các cô nàng bán hàng xinh xắn đứng thành hai hàng trước mặt cửa hàng trưởng. Cửa hàng trưởng là một cô gái trẻ nhưng cách trang điểm và vận đồ của cô ta lại theo phong cách quý bà. Chắc muốn ra dáng bà chủ? Tôi cười thầm.
Cửa hàng trường lướt
qua chúng tôi một lượt. Các cô gái đều rạng rỡ sắc màu. Có lẽ nào giữa rừng hoa
lộng lẫy, tôi giản dị đơn sơ mà trở nên nổi bật. Cửa hàng trưởng lướt qua tôi
thì quay lại. Cô ta đứng đối diện tôi, cao hơn tôi gần nửa cái đầu. Nhưng nếu
cô ta tháo đôi giầy 15 phân ra thì chưa chắc đã bằng tôi đi giầy bệt.
Cửa hàng trưởng nâng
mặt tôi lên. Cô ta kiêu sa hỏi:
- Tên? Tuổi?
Ồ! Thật hách dịch! Cô
nhỏ tuổi hơn tôi là cái chắc. Nhưng dù có nhỏ hơn, cô ta sẽ không bao giờ gọi
tôi là chị. Tôi nhìn cô ta nén cục tức trong lòng.
- Tên Vy, 26 tuổi.
Tôi chịu thua thiệt
khai bớt số năm ra đời. Người ta nói tuổi tác không quan trọng nhưng thời gian
thanh xuân lại có số. Tôi không hề ngại ngùng mà rất tự tin khi nói mình 26.
Bây giờ, tôi có chút đồng cảm với những người nổi tiếng gian lận tuổi.
Và quả nhiên, điều tôi nghĩ về cửa hàng trưởng hoàn toàn đúng. Cô ta bắt tôi sửa lại thuần thục câu:
- Thưa chị, em tên là
Vy 26 tuổi ạ.
Tức thì cũng tức, hận thì cũng hận, cô ta là sếp, tôi là người làm công hưởng lương. Nếu khách hàng là thượng đế thì sếp chính là thái thượng hoàng.
Tôi cố gắng mỉm cười
nói lại:
- Thưa chị, em tên
là Vy 26 tuổi ạ.
Và sau một tiếng
bắt bẻ, cửa hàng trưởng lại chọn tôi.
- Chúc mừng Vy.
- Vy, chúc mừng.
- Tháng lương đầu
tiên, nhớ khao nha.
Mấy cô gái nhỏ ríu rít
bên tai tôi. Tôi gật đầu đáp lại họ mà khóc không ra nước mắt.
Ngày hôm sau, tôi tức tốc chuyển nhà và hôm sau nữa, tôi dậy rõ sớm để chuẩn bị đi làm.
Sài Gòn sáng sớm chưa nhộn
nhịp và đông đúc lắm. Nên tôi khá dễ dàng
tìm thấy ở trung tâm thành phố tòa nhà Rosa Fashion - cũng là tên của cửa hàng
lớn.
Tòa nhà 21 tầng lúc 8 giò sáng nồng nặc khí thế công sở. Lâu lắm rồi, tôi mới lại được hít thở bầu khí này. Tự dưng, tôi thấy thực ra làm ở đây cũng không tồi. Tôi cười tươi rói bước vào Rosa Fashion. Cuộc sống mới của tôi đã bắt đầu.
Tầng 1 của tòa nhà bao gồm các quầy ăn và uống cafe nhằm phục vụ cho shop giới thiệu hàng đặt ở giữa. Tầng 2 đến tầng 5 là các gian hàng cho khách trực tiếp mua sắm, còn lại từ tầng 6 đến tầng 21 là các phòng ban điều hành của công ty, xưởng sản xuất có lẽ nằm ở khu công nghiệp ngoại thành.
Tôi làm việc tại tầng 1. Nhiệm vụ của chúng tôi là tiếp tân, giới thiệu mẫu mã và hướng dẫn khách đi đến các gian hàng thiết kế. Công việc của chúng tôi thực ra khá đơn giản nhưng lại luôn chân luôn tay, luôn cả miệng, đảo từ tầng 1 lên đến tầng 5. Tuyệt nhiên, tầng 6 trở lên thì không bao giờ được đặt chân đến.
Bộ phận tiếp, tân bán hàng của chúng tôi bao gồm 9 người kể cả cửa hàng trưởng. Cô ta hôm nay ăn mặc khá trẻ trung, sành điệu nhưng đi đôi giầy chỉ cao có 5 phân.
8 người chúng tôi xếp thành hai hàng trước mặt cửa hàng trưởng. Tất cả chúng tôi đều cao bằng nhau.
Có lẽ, yếu tố chiều
cao cũng được coi là ưu tiên hàng đầu nên mới có sự trùng hợp đến thế. Cửa hàng
trưởng đứng giữa chỉ cao ngang chúng tôi nhưng khí thế lại ngút trời.
Cô ta đặt lần lượt cho
mỗi người một cái tên kèm theo biển hiệu và nói từ nay phải dùng tên như thế để
giao dịch: Lan, Mai, Đào, Sen, Nhài, Cúc,
Phượng. Nhưng đến lượt tôi cô ta dừng lại.
- Còn tôi, các cô gọi
là chị Kim Anh.
Cô nàng đứng cạnh được
đặt tên Phượng thấy tôi không có tên thì nhanh nhảu lên tiếng:
- Chị Kim Anh, còn bạn này nữa ạ.
Kim Anh nhìn tôi, tiến
lại gần. Đôi mắt kẻ chì nâu khẽ híp lại, trông đầy toan tính. Đôi môi cô ta
đánh son màu mận chín cong cong.
- Cô tên là Vy. Hãy
giải thích xem?
Giải thích? Giải thích
gì chứ? Tôi nheo mắt ngạc nhiên. Tôi ngơ ngác liếc sang 7 cô nàng bên cạnh. Họ
nhìn lại tôi nhún vai nhíu máy không hiểu.
Tôi đang định lắc đầu
thì hai tay Kim Anh khoanh trước ngực như chỉ chờ tôi nói xong câu không biết
sẽ lập tức giáo huấn tôi đến tận mây xanh. Thấy vậy, tôi nuốt câu định nói lại
nhìn chằm chằm vào biển tên ''Rosa Fashion - Head shop'' của cô ta.
A! Biết rồi. Tôi mỉm
cười đáp lại:
- Rosa Fashion là tên
cửa hàng. Rosa có nghĩa là hoa hồng cũng có nghĩa là hoa của các loài hoa. Vì
thế các nhân viên bán hàng cũng được đặt tên theo tên các loài hoa: Lan, Mai,
Đào, Sen, Nhài, Cúc, Phượng. Em vốn tên là Vy - đồng âm với Tường Vi - Rosa
multiflora cũng là tên của một loài hoa rồi nên không cần đặt nữa.
Tôi nói thế, Kim Anh liền cứng họng, không còn
bắt bẻ được gì tôi nữa.
- Tường Vi - Rosa multiflora. Theo cô
nói thì hoa hồng là hoa của các loài hoa. Nhưng tên của cô cũng có một chữ
Rosa. Vậy thì trong cửa hàng này, cái tên cô đã là bá chủ rồi.
Một giọng nam cao sang
từ đâu cất vào.
Gặp đối thủ rồi đây. Tôi đứng tim nhất thời không biết phải làm thế nào. Xem ra cóc chết tại miệng. Nếu tôi không hồ đồ nói ra cái tên tiếng Anh của nó thì Tường Vi nghe đi nghe lại cũng chỉ là Tường Vy.
Không khí cửa hàng
đang xì xào bỗng im phăng phắc khi người đàn ông hừ nhẹ một tiếng. Tôi đang
định quay ra xem anh ta là ai, thì thấy bầu khí này liền nhụt chí cúi đầu lặng
thinh.
- Nếu không giải thích được, tôi trừ
nửa tiền lương tháng này.
Người đàn ông tiến sát
phía sau tôi chuyển giọng trầm thấp nhưng chất đanh thép thì vẫn không thay
đổi.
Trời ơi, tôi vừa mới
chân ướt chân ráo vô đây. Chỉ nguyên việc chuyển nhà từ đại lý nhỏ lên trung
tâm thành phố đã mất cúa tôi bao nhiêu tiền. Tháng đầu tiên mà không dư dả thì
tôi chết. Tôi run run lo lắng nhưng áp lực tiền bạc lại khiến đầu óc tôi minh
mẫn lạ thường.
Kim Anh định lên tiếng
nói câu gì liền im bặt. Có lẽ người đàn ông này đang cảnh cáo cô ta điều gì.
A! Đúng rồi Kim Anh.
- Dạ không ạ, Tất nhiên cửa hàng
trưởng mới là người đứng đầu của cửa hàng. Ngay từ cái tên Kim Anh - tên khác
của loài hồng vụng có danh pháp khoa học là Rosa laevigata. Còn Tường Vi
chỉ là loài thực vật có hoa trong họ hoa hồng.
Ha ha, tôi mừng thầm.
Câu trả lời được đấy chứ. Có điều người đàn ông mà tôi chưa kịp nhìn thấy mặt
không tỏ thêm thái độ nào. Anh ta biến mất trong thang máy cùng đội ngũ tháp
tùng hùng hậu. Có lẽ đó là nhân vật tai to mặt lớn, không phải lớn mà cực lớn
đến nỗi Kim Anh tống 8 người chúng tôi lập tức lên tầng 5 tầng để học cách phân
biệt các nhãn hàng. Màn giới thiệu của chúng tôi không được tiếp tục cũng như
không nghe thấy một ai bàn tán về nó bất kế câu nào.
12 giờ trưa, tôi uể oải vật vã tại căng tin dành cho nhân viên ở tầng 1 để nhai cái bánh mì và uống một cốc sữa.
- Cậu không ăn cơm
sao? Chiều đói sao chịu được.
Cô nàng đặt tên là
Phượng tiến đến ngồi cạnh tôi.
- Cậu cũng thế còn gì.
- Hì hì. Phượng cười cười nhìn
tôi bẻ một góc bánh. Suất cơm
rẻ nhất ở đây cũng quá mức cực đại rồi. Ngày nào cũng ăn thế thì đến cuối tháng
chỉ có nước nhịn đói.
Xem ra cô nàng này
tính tình khá thẳng thắn. Thật uổng công tôi tốn calo chuẩn bị câu nói dối:
''Ngày đầu tiên đi làm không muốn ăn cơm'' nữa cơ đấy.
Tôi huých nhẹ tay
Phượng nháy mắt.
- Mình cũng thế.
- Ha ha, Cậu thật thú
vị.
- Thú vị thế nào?
- Sáng nay ấy.
- Sáng nay làm sao?
- Suỵt. Nói nhỏ
thôi.
Phượng đá chân tôi.
Tôi biết ý im bặt dù chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Đến tận cuối giờ chiều,
cô ấy mới nói nhỏ rằng con bé Lan là thân cận của Kim Anh khi ấy đang ngồi sau
mình.
Tôi cười méo xệch. Thế mà cả buổi sáng, tôi đều đi với cô ta đấy. Xem ra, dù đã từng đi làm trong môi trường công sở một thời gian nhưng cảnh cạnh tranh, cá lớn nuốt cá bé hay mối quan hệ ô dù thì tôi không hề có kinh nghiệm. Chỉ là nhân viên bán hàng quèn thôi nhưng xem ra chặng đường sau này cũng khá vất vả.
- Vy, cậu ở với ai?
- Mình ở một mình.
- Mình cũng ở một
mình.
- Cậu ở chỗ nào?
- Thuê phòng đắt
không?
- Đến ở cùng mình cho
đỡ tốn kém.
Vậy là, sau ngày đầu tiên đi làm, tôi đã chuyển một lần nữa nhà trọ đến ở cùng với Phượng - một cô gái đến từ xứ Huế thân thương nhưng không nói giọng Huế cũng chẳng nói giọng Nam mà dễ nghe như tiếng miền Bắc.
Ngày hôm sau đi làm, Kim Anh chia chúng tôi thành nhóm nhỏ. Số tôi thật xui xẻo khi là cộng sự với Lan.
- Tên mình là Nhã Lan. Cô nàng có chiếc răng khểnh xinh xắn toét
miệng nhìn tôi. Tôi cẩn thận đánh giá cô ta từ trên xuống dưới. Trông cô ta
không giống dạng tình báo mà ngược lại khá thân thiện và nhí nhảnh.
Tôi mỉm cười đáp lại:
Tôi mỉm cười đáp lại:
- Hợp tác tốt nhé, cộng sự.
Chúng tôi làm việc với
nhau khá ăn ý. Cô ấy nói rằng, làm việc ở đây có nhiều đãi ngộ tốt, chỉ mình
cần cố gắng và chăm chỉ ắt sẽ có tương lai. Thế nhưng cô ta đã vào làm từ năm
18 tuổi, bây giờ đã là 7 năm, vẫn là nhân viên bán hàng cấp thấp. Xem ra, ông
chủ nào cũng giống ông chủ nào bóc lột thanh xuân người ta mà vẫn cứ tỏ
ra vô tội.
- Chị Vy, chuẩn bị có khách VIP.
Sau khi tỏ tường tuổi
tác, Nhã Lan đổi cách xưng hô gọi tôi là chị. Cô ta từ trong thang máy phi về
phía tôi nhanh như cắt.
- Vậy phải làm thế nào?
Tôi vồn vã hỏi Nhã Lan.
Bởi tôi nghe nói nếu khách VIP hài lòng là chúng tôi có thể nhận được tiền bo
trực tiếp từ họ. Một trong những thu nhập ngoài luồng của nhân viên bán hàng là
đây. Thảo nào, các cô gái ở đại lý nhỏ trước kia háo hức vị trí cấp thấp
này đến thế.
Tôi dĩ nhiên cũng bị tiền làm mờ đôi mắt. Tôi chạy theo Nhã Lan ra cổng đón chờ.
Một chiếc xe ô tô BMW
dừng ngay chính diện tòa nhà. Tôi và Nhã Lan cúi thấp đầu chào đón. Tối mới đầu
cảm thấy như thế thật hạ thấp bản thân nhưng Nhã Lan nói khách VIP lại coi đó
là thân thiện, mà cho dù họ có coi thường mình chăng nữa thì sĩ diện hão có ăn
được không, cái coi thường của họ trả giá bằng xấp tiền có đáng không. Cho đi
cái gì thì nhận được cái đấy - cái triết lý của cô ta căn bản cũng không sai. Với
cả, tôi bây giờ cần quan tâm điều gì nữa. Tiền chẳng phải là tốt nhất với tôi
sao. Thế nhưng, tôi tuyệt nhiên không nghĩ sâu xa điều gì hơn trong lời cô ta
nói.
Chiếc xe ô tô mở cửa, một người phụ nữ từ từ bước ra. Cô ta mặc một chiếc đầm màu đỏ rất quý phái và sang trọng.
- Bích Diệp tiểu thư, lâu rồi không
thấy chị đến. Nhã Lan nhanh miệng lên tiếng.
Tôi ngước mắt lên nhìn
cô nàng được gọi là tiểu thư này.
- Người đẹp 6S.
6S - 6 đặc điểm hội tụ cho một người phụ nữ
hiện đại, quyến rũ. Đó là: ''Single - độc
thân. Sexy - nóng bỏng. Sane - ôn hòa. Smart - thông minh. Self confident - tự
tin. Và strong - mạnh mẽ.''
Đại cầu não tôi vừa
phân tích xong 6S là gì cũng là lúc tiếng cười người đàn ông gọi Bích Diệp vừa
dứt.
Tôi tò mò quay sang nhìn người đàn ông ấy.
Anh ta đi ngang qua tôi bỗng dừng lại. Tôi giật mình, bối rối. Nhưng rất nhanh, tôi liền cúi đầu để ổn định tinh thần.
Bích Diệp tiểu thư thấy vậy, cô ta lướt nhìn qua tôi ba giây ngắn ngủi nhưng cũng kịp để tôi nhận thấy cô ta đang có hứng thú với mình.
Bích Diệp rời đi cùng
người đàn ông, Nhã Lan vội chạy đến nói thầm: Hãy
cẩn thận.
Tôi gật đầu, khẽ thở dài, ngước lên nhìn đám mây chiều đang lững lờ trôi rất an nhàn tự tại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét