Chương 7: Chạy trốn quá khứ.
Buổi sáng thức giấc, tôi cảm thấy đầu mình
đau nhói.Tôi mở mắt ra ánh nắng ban mai lách qua khung cửa nhỏ rực sáng cả căn
phòng. Trên bệ cửa sổ, hai chậu hoa lan đang rung rinh đưa mình trong gió,
chiếc rèm cửa gắn những hạt đá ruby thi thoảng lắc mình tạo nên âm thanh nghe
rộn rã vui tai. Tôi giật mình bật phắt dậy. Khung cảnh này nhìn quen quá. Chẳng
phải là nhà của Tống Minh Thanh à không Tống Minh Thành, à không, hắn ta là ai?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Cô tỉnh rồi à?
- Phó giám đốc, sao lại là anh?
Tôi ngạc nhiên khi trước mắt tôi là Trần Quân Tường - phó giám đốc
của tôi.
- Sao không phải là tôi. Đây là nhà tôi.
Anh ta liếc nhìn tôi mỉm cười, má lúm đồng tiền xinh xắn.
A! Tôi chết mất. Sao cuộc đời tôi lại toàn gặp những người đàn ông
má lúm đồng tiền thế này. Tôi vật vã gục đầu vào gối, giơ tay đấm đá thình
thịch. Tâm trí tôi đang đảo loạn, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với
mình. Tôi lười nhác suy nghĩ vì chỉ cần liên tưởng tới, nỗi sợ hãi lại trào
dâng. Tôi ước có một lỗ nứt, tôi lập tức chui vô để quên hết đi mọi sự nhân
tình thế thái.
- Này, thôi đi. Cô bị điên à?
Trần Quân Tường bắt lấy cánh tay tôi đang
vung loạn xạ.
Tôi ngước mắt lên nước mắt ròng rã.
- Này, cô làm sao thế?
Trần Quân Tường thấy tôi bất động, anh ta
lo lắng.
- Tôi đói.
- Hả, cái gì? Cô thật là.
Trong tình huống này, tôi cũng không thể
hiểu nổi bản thân lại phát ra câu nói ngu ngốc như thế nhưng một lúc sau, anh
ta mang lên cho tôi một bát cháo thật. Tôi đón lấy, xúc từng thìa cháo nhỏ cho
vào miệng.
Trần Quân Tường im lặng nhìn tôi, không
nói câu gì. Tôi cũng trầm ngâm câu giờ, lén nhìn anh suy xét. Người đàn ông này
là ai? Tại sao tôi ở đây? Tôi không dám hỏi, tôi không dám nghĩ. Tôi giả vờ đi
vệ sinh rồi rón rén phi ra cửa.
- Cô về ư? Trời đang mưa. Đợi lát nữa tạnh
mưa thì về.
Tôi run sợ khi bị bắt tại trận nhưng thấy Trần
Quân Tường nói vậy, tôi tự nhiên đáp lại:
- Không cần, tôi về luôn.
Có điều, anh ta đổi thái độ ngay lập tức:
- Cô
bị điên à?
- Này, từ sáng tới giờ anh mắng tôi hai
lần điên rồi đấy. Tôi cáu tiết quát lên.
- Thế ư, xin lỗi. Nhưng trông bộ dạng cô
cũng hơi điên điên thật mà.
- Đúng, tôi đang điên.
Nhìn anh ta giễu cợt tôi một cách dửng
dưng, tôi tủi thân mà bật khóc nức nở.
Tôi như quả bóng bơm căng quá ắt tự vỡ.
Bóng khi bơm hơi vừa đủ thì to tròn nhưng khi nổ thì chỉ bụp một tiếng và tan
xác, đôi khi còn mất tích.
Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu mệt mỏi, bao
nhiêu phiền não, bao nhiêu thắc mắc, tôi đem ra ai oán kể một lần hết sạch sành
sanh.
- Hết chưa?
- Hết rồi.
- Hóa ra chuyện của cô phức tạp thật.
- Ừ, đúng.
Tôi đáp lại Trần Quân Tường mà ngạc nhiên
khi nghe anh ta nói ra từ ''phức tạp'' một cách đơn giản đến thế.
- Này, Ngô Phương Linh.
Trần Quân Tường nâng cằm tôi lên nhìn
thẳng vào mắt tôi. Thấy vậy, tôi cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta. Bốn mắt chúng
tôi nhìn nhau áng chừng một phút. Sau đó, anh bật cười:
- Cô ngốc thật.
- Cái gì?
- À, không phải ngốc mà là đần độn lại còn
trí nhớ rất kém nữa.
Tôi trân trối nhìn Trần Quân Tường mắng
mình.
- Tất cả từ đầu đến cuối đều do cô tự ảo tưởng.
- Ảo tưởng?
Đúng, có lẽ anh nói đúng. Bởi ngay bản
thân tôi lúc này cũng cảm thấy mọi thứ xung quanh rất mơ hồ. Tôi có thể kể hết
tất cả những sự việc đã xảy ra với mình cho một người xa lạ như anh nhưng đến
cuối cùng, chuyện gì đang thực sự xảy ra với tôi, thì tôi lại không thể lý
giải.
Tôi như một con sâu ngu ngốc vừa thoát
khỏi tổ kén, chưa kịp hóa thành ngài lại rơi ngay vào bẫy nhện.
Đối diện thật với lòng mình, tôi dù có cố
tỏ ra cao thượng chỉ coi Tống Minh Thanh là bạn bè nhưng những phút giây ân ái
cùng anh ta ba ngày, một phần xuất phát từ lòng cảm động ngộ nhận nhưng tám
phần là lợi dụng để tìm chỗ che mưa, tránh gió cho bản thân sau này. Sự tự tôn
duy nhất của tôi chỉ có một phần còn lại. Thậm chí trong bữa tiệc, anh ta dắt
bạn gái đi cùng, tôi cảm thấy phần mất mát nhiều hơn phần đau lòng.
Tôi vốn vô thức thuận theo tự nhiên, vô
thức buông xuôi cũng như vô tư cầu cứu sự trợ giúp của người tôi nghĩ là Tống
Minh Thanh để rồi bây giờ nhận được một câu: ''Tống Minh Thanh chết trên vai cô
rồi. Tôi là Tống Minh Thành - em trai của anh ấy.''
Bỗng dưng, tôi biến thành kẻ bỉ ổi bị vạch
trần.
- Anh
đến để trả thù? Tôi ngước mắt
lên hỏi Trần Quân Tường.
Đáp lại tôi, Trần Quân Tường đưa một tách
trà lên miệng từ từ thưởng thức. Lúc này, tôi mới nhìn kỹ anh. Anh có dáng vẻ
rất tự tại, ung dung nhưng dường như, anh lại là kẻ biết tuốt. Trần Quân Tường nhìn
tôi với đôi mắt sâu thẳm. Tôi cảm giác nếu được lọt thỏm vào trong đó, thì tất
cả những rắc rối, khúc mắc trong lòng sẽ lập tức được hóa giải.
- Đây là tôi năm 18 tuổi.
Trần Quân Tường đưa tôi một bức ảnh.
- Hả, anh chính là chàng trai năm
đó.
Tôi há miệng ngạc nhiên.
Trong buổi lễ đính hôn của tôi, khi nhìn
thấy nụ cười Tống Minh Thành, người đầu tiên tôi nhớ đến là người con trai dắt
tay tôi qua đường.
Hóa ra, đó chính là anh. Bức ảnh chân thực
hơn trí nhớ của tôi. Cô gái đang cúi đầu bên cạnh chàng trai, ngồi ở bàn cuối
cùng, góc cuối cùng của giảng đường đại học chính là tôi.
- Anh
là anh em họ với Tống Minh Thanh, Tống Minh Thành? Đại cầu não của tôi phân tích.
- Đúng.
Thảo nào các người có nụ cười giống đến
thế. Chỉ vì má lúm đồng tiền mà tôi ngộ nhận ba người họ là một. Tôi tự hỏi bản
thân mình ngu ngốc đến thế nào mà bị lún trong bẫy đời, bẫy tình một cách không
thể tin được đến thế.
- Có
chết đi rồi sống lại, tôi cũng không tin tất cả chuyện này là trùng hợp.
- Là duyên phận.
Trần Quân Tường xoa đầu tôi như một người
trưởng thành xoa đầu một đứa nhỏ. Đôi mắt anh nheo cười nhưng tôi chẳng thể
đoán được tâm tư. Bởi thực ra, tôi cũng chẳng bao giờ biết đoán ý người khác.
Tôi gạt tay anh ta ra và nghiêm giọng.
- Anh
và anh ta muốn gì?
- Tạm
thời bây giờ chưa nghĩ ra. Trần
Quân Tường dửng dưng trả lời.
- Vậy khi nào nghĩ ra thì hãy gặp tôi.
Tôi bắt chước cách nói chuyện của anh, cố nói một câu thật lạnh lùng nhưng đôi chân lại hơi run rẩy.
Tôi bổ nhào chạy ra khỏi căn phòng đó.
Trong sự cuống quýt, tôi nghe những hạt đá của chiếc rèm cửa va chạm vào nhau
tạo ra những âm thanh mỗi lúc dồn dập.
Hình ảnh những vết máu khô đằng sau sân
trường năm ấy bỗng kết tinh lại thành màu đỏ hệt như những hạt đá Ruby treo rèm
cửa.
Tiếng thì thào của Tống Minh Thanh: ''để
tôi ngủ trên vai cậu một lúc được không?''. Rồi những dấu chân trần trên cát của tôi và Tống Minh
Thành vừa bước qua liền bị sóng biển tiến đến xóa vội. Hình ảnh Phong đang xoa
bụng bầu của người vợ mới. Và chàng trai năm ấy - Trần Quân Tường hôm nay...
Tất cả cùng hiện về trong tích tắc lại
khiến tôi không chút sợ hãi, tôi lao vào đầu một chiếc container đang đi tới.
- Cô điên à. Không chết dễ dàng thế được
đâu.
Trần Quân Tường phi ra đẩy tôi về phía
trước. Anh ta mất đà bắn ra vệ đường 5 mét.
Cú tiếp đất khá mạnh, tôi nghe lưng mình ê
ẩm, lòng bàn tay có chút trầy xước.
Đoạn đường quốc lộ bị chúng tôi làm tắc 30
giây rồi lại trở về quỹ đạo như thường.
Con người là thế, cuộc sống là thế. Bỗng
chốc tôi thấy Trần Quân Tường không còn kỳ lạ mà anh vốn đại diện cho lượng đa
số, rõ ràng biết tuốt mà vẫn lãnh đạm trước sự đời.
Người tài xế ném cho tôi một cái nhìn xui
xẻo. Tôi nhìn lại hắn, nhìn người đi đường, nhìn Trần Quân Tường. Anh có vẻ bị
thương tương đối nặng. Chiếc áo sơ mi trắng của anh đang loang lổ những vết máu
đỏ tươi. Tôi sợ hãi bỏ chạy vào con ngõ hẻm. Trần Quân Tường có lẽ không thể
đứng dậy đuổi theo tôi. Nghĩ vậy, tôi quay trở lại đưa anh vào bệnh viện.
Bác sỹ xác nhận chỉ là vết thương ngoài da
và bong gân đôi chút, không có gì đáng lo ngại. Tôi yên tâm vào nhìn Trần Quân
Tường một lần rồi định trở về.
Có điều oan gia ngõ hẹp. Tôi vừa chạy ra
đến cổng thì em trai Tống Minh Thanh - Tống Minh Thành lại từ ngoài phi đến.
Tống Minh Thành túm được tôi. Anh ta dồn tôi vào một góc tường.
- Định trốn hả?
Không, dĩ nhiên là tôi không định trốn.
Nhưng sau khi nghe Tống Minh Thành nói vậy, ý tưởng ấy tự nhiên cũng xuất hiện
trong đầu.
Dù gì, tôi cũng gián tiếp hại chết anh
trai hắn. Tôi bất giác nghĩ, sau khi ba ngày đi du lịch cùng anh ta về, Phong ở
nhà đã hoàn tất thủ tục ly hôn với tôi. Có lẽ nào, có sự can thiệp của anh ta?
Nhưng dù thế nào, tôi cũng không oán Tống
Minh Thành điều đó. Dù anh không can thiệp thì Phong vẫn sẽ bỏ rơi tôi mà. Tống
Minh Thành chỉ như đổ dầu vào ngọn lửa đang cháy nhưng có điều vụ hỏa hoạn này
chưa thỏa mãn nỗi hận thấu xương của anh ta?
Vậy thì, mọi chuyện sau này đối với tôi sẽ
thế nào chứ? Bây giờ, tôi chẳng có gì nữa rồi, tôi chỉ có mỗi cái mạng không
giá. Chết, anh cũng không cho tôi chết vậy có lẽ nào anh muốn tôi: ''sống không
được, chết cũng không xong.''
- Không, tôi không. Tôi giương mắt yếu ớt nhìn Tống Minh
Thành. Tôi đi mua nước.
- Thật
không?
- Thật.
- Đi, đi.
Cơ hội ngàn năm có một. Cuối ngày hôm đó,
tôi biến mất khỏi miền Bắc thân thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét