WELCOME TO VISIT LOVE LAND

LOVE IS LIFE - LIFE IS BEAUTIFUL. CUỘC SỐNG LÀ SỰ LỰA CHỌN - ĐỪNG LỰA CHỌN SAI LẦM ĐỂ PHÁ HỦY TẤT CẢ.

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

MẢNH GHÉP NÀO DÀNH CHO EM Chương 1

Cuộc sống là một mảng ghép hình không hoàn hảo. 
Ở một số bước nào đấy, luôn có một vài nút ghép bị ta bỏ quên.
 Đến khi phát hiện thì cách duy nhất là: làm lại từ nơi ta đã đánh mất.


Chương 1

Tôi là người hay quên và không giỏi nhớ những con số. Nên khi mà thế giới mạng bùng nổ ào ạt với các trang mạng xã hội cho phép kết nối rộng mở khá lâu rồi tôi mới bắt đầu sử dụng và tôi lấy luôn địa chỉ thư điện tử trong công việc để đăng ký chúng. Vì như thế tôi chỉ cần nhớ một địa chỉ và một mật khẩu mà thôi.
Vậy là hộp thư đến của tôi vô cùng đa dạng nên tôi phân chúng vào từng thư mục riêng, chỉ những địa chỉ thường xuyên liên hệ như khách hàng, đồng nghiệp, tôi mới để hiển thị trên màn hình chính. Và như vậy, có những thứ hàng ngày tôi đều đọc qua nhưng cũng có những thứ cả năm tôi không hề động đến. Cho đến một ngày như ngày hôm nay, tôi vô cùng rảnh rỗi và bỗng dưng chất chứa trong mình một nỗi buồn man mác, tôi ghé thăm thư mục dành cho bạn bè cũ. Những lệnh đánh dấu mail chưa đọc đỏ ới hiện lên khiến tôi vô cùng hoa mắt.

Tôi là người hay quên và không giỏi nhớ những con số, khả năng suy đoán logic của tôi không được tốt. Vì vậy, trong bất kể mọi chuyện tôi luôn đi từ bắt đầu quá trình đến thời điểm kết thúc. Với thư điện tử, dù gấp đến mấy, tôi vẫn lần lượt xem từ bức mail đầu tiên được nhận đến bức mail cuối cùng để xem các sự việc xảy ra như thế nào.

Bạn bè cũ thì thường không có vấn đề gì quan trọng lắm, họ chỉ gửi thư hỏi han sức khỏe công việc thế nào, làm ăn tốt không...  Tuy nhiên có những bạn cũ từ hồi ăn hỏi, lấy chồng và đến khi sinh con đều gửi tin khoe với tôi nhưng tôi lại chẳng có một lời hồi đáp vì tôi vốn đâu có đọc chúng. Tôi cũng hơi áy náy vì chuyện đó nhưng  thôi kệ, bây giờ hồi đáp gì nữa, muộn rồi...
Quá trình check mail của tôi kéo dài từ sáng đến trưa. Tôi định đứng dậy kiếm thứ gì ăn thì một bức thư có tiêu đề in chữ màu đỏ đậm giữ chân tôi lại: Chào R


Bạn biết về xếp hình Rubik chứ. Đó là một trò chơi giải đố cơ học và đòi hỏi người chơi phải có trí nhớ rất cao siêu. Khối Rubik phổ thông nhất được biết đến là khối lập phương 3x3x3 với 6 màu, tương ứng với 6 mặt. Khi chơi Rubik, chúng ta xoay tới xoay lui, xoay trái xoay phải, lật lên lật xuống để cuối cùng được kết quả mỗi mặt là 9 ô vuông đồng màu.   
Một khối Rubik tiêu chuẩn như này có thể có 8! cách sắp xếp các khối ở góc, 7 khối có thể được xoay tùy ý vì chiều của khối thứ 8 phụ thuộc 7 khối còn lại; tạo ra 3⁷ hoán vị. Các khối ở cạnh có 12!/2 hoán vị. Xem chiều của 1 khối ở cạnh là cố định, chiều của 11 khối có thể độc lập với nhau; tạo ra 2¹¹ hoán vị. Tổng cộng khối Rubik có: bốn mươi ba tỷ tỷ, hoán vị khác nhau. Nói một cách hình tượng, khi coi mỗi khối Rubik tượng trưng cho một cách hoán vị và xếp liên tiếp các khối Rubik này (có kích thước tiêu chuẩn là 5,7 cm) thành một dãy thì dãy Rubik sẽ kéo dài xấp xỉ 261 năm ánh sáng.



Haizz! Quá khó với tôi phải không? Chỉ đọc lý thuyết thôi mà cũng thấy choáng, ấy thế mà vì anh tôi đã một ngày 24 tiếng thì 18 tiếng cầm khối rubik trên tay.
- Chào R.
- Anh đừng có gọi em như thế, em không thích đâu.
- Ô! Anh thấy mấy bạn lớp em gọi em như vậy thì anh gọi theo thôi sao lại mắng anh.
- Mấy bạn nào?
- Không kể được,
- Nói mau.
- A! Thả tay ra đồ yêu tinh, em véo anh đau quá.
- Vậy thì khai mau những đứa nào gọi em như thế.
- Anh không kể được mà. Á đau, đau. Cả lớp K1 của em gần 200 con người đều gọi em như thế sao anh kể hết được. 
Hả!
Ký ức 5 năm trước ùa về, tôi- cô bé bị gọi là R ấy ngồi bệt xuống đất há hốc mồm vì sốc choáng khi bị cả lớp phản bội. Ấy thế mà anh ôm bụng ngặt nghẽo. Ạnh có biết là vì anh nên cái biệt danh xấu xí ấy mới đặt cho tôi không. Thế mà còn cười được nữa, thật đáng ghét.

Anh tên là Tường. Tôi tên là Vy, ghép lại thành Tường Vy, đẹp quá.  
Khi đó, anh là sinh viên năm hai khoa Toán Thống Kê, tôi là sinh viên năm nhất ngành Xã Hội Học. Quá trái dấu phải không. Và dĩ nhiên, tôi rất ghét những môn thuộc về khoa học tự nhiên. 

Sinh viên năm nhất khi bắt đầu nhập học đã truyền tai nhau là trường có một thần đồng đẹp trai. Và dĩ nhiên, chàng trai ấy được vạn người mê, tôi cũng không ngoại lệ. Sinh viên nữ năm nhất khi bắt đầu nhập học cũng truyền tai nhau các phương thức cưa đổ chàng trai nào là mỹ nhân kế, nào là tiếp cận bạn thân, nào là làm quen nhau trên mạng. 
Riêng tôi, tôi đi theo cách truyền thống, trâu là phải đi tìm cọc, hoa đẹp phải được hái, con gái sinh ra là để được yêu, hữu duyên thiên lý nan tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì duyên là do trời định, cơ hội lại do con người tạo ra mà trong tình yêu, người có được hạnh phúc là người biết nắm giữ cơ hội. Tôi quyết định đi trước ông trời một bước, tôi cố gắng xuất hiện ở những nơi anh xuất hiện, tôi học những gì anh ấy học, thích những gì anh ấy thích, nghe những gì anh ấy nghe và chơi trò chơi của anh ấy. Và đó chính  là xếp hình rubik. 

Và cho đến tận kỳ cuối của năm nhất đại học, tôi mới có cơ hội gặp anh lần đầu trong thư viện của khoa Toán. Bình thường, tôi lên đây chỉ mong hữu tình mà đụng phải nam nhân nhưng hôm đó tôi thực sự đến để tìm tài liệu tham khảo cho môn ''Xác suất thống kê'' bởi kỳ thi học phần vừa rồi, tôi vinh hạnh đội sổ toàn khóa. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa hơn. Xác suất thống kê - môn học không khó mà cũng không dễ nhưng bị điểm F môn này thì chỉ mình tôi. Những gì liên quan đến chữ Toán, khoa Toán rất quan tâm, những gì liên quan đến người dốt nhất, người giỏi nhất cũng rất quan tâm. Nhưng có lẽ "họa trung hữu phúc, phúc trung hữu họa", tôi tuy mang tiếng đần độn nhưng bù lại được trai đẹp làm quen. Xét một cách toàn diện thì vẫn nên cười nhiều hơn.

Anh là thủ khoa Toán học, tôi biết. Anh rất đẹp trai, tôi cũng biết. Nhưng sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, tôi còn biết thêm anh vô cùng lãng mạn, giọng nói dịu dàng, nụ cười trìu mến, ánh mắt đê mê. Anh... hoàn toàn cướp mất trái tim tôi.
- Này, Vy làm sao mà ngẩn tò te ra thế. Mấy cô bạn cùng phòng ký túc đập quyển sách vào đầu tôi khiến tôi bừng tỉnh giấc. 
- Cậu có biết cửa hàng nào bán rubik không. Tôi thở dài, chép miệng.
- Cửa hàng sách Năm Tháng. Hỏi làm gì
Cô bạn Trâm Anh của tôi chưa dứt xong lời, tôi đã cầm túi xách vụt chạy ra ngoài. 
Cửa hàng sách Năm Tháng nằm cách trường tôi 12 dãy phố. Tôi ngồi xe bus tới đó ước chừng mười lăm phút. 29- con số khá đẹp cho sự mãi mãi, vĩnh cửu là tên số xe bus đưa tôi đi và còn may mắn hơn khi trạm dừng của nó ở ngay trước cổng vào "Năm Tháng". Bước xuống xe, tôi khá bất ngờ trước thiết kế của hiệu sách này. Đúng như cái tên của nó, Năm Tháng được xây dựng theo kiểu gì đó rất thời gian mang chút hoài niệm, có nhiều ký ức và mơ hồ. ''Tháng năm vội vã, dòng đời ngắn ngủi'' lời giới thiệu cũng chứa chan cảm xúc.

Thế nhưng, đừng tin vào vẻ bề ngoài, hãy nhìn vào bản chất bên trong. 

Đẩy cửa bước vào, tôi ngạc nhiên khi thấy cả một hệ thống bán hàng hiện đại, sản phẩm đa phần là đồ công nghệ cao, sách truyện cũng có nhiều nhưng hầu hết là sách điện tử, ý tôi muốn nói là mua mấy cái laptop trong đó về sẽ được tặng theo vài bộ sách điện tử đẹp mắt chứa bên trong. Híc, vẻ rực rỡ này khiến trái tim đa sầu, đa cảm, dễ sinh tình ban nãy của tôi phút chốc bối rối. Cô nhân viên tiếp thị đập vai tôi mấy cái, tôi mới định hình lại được, tôi vội phi đến khu đồ chơi. Những khối hình rubik đa màu sắc bày la liệt trước mặt, tôi chọn đại lấy một cái rồi rảo bước ra về. Và rất lâu sau đó, tôi mới biết cửa hàng này chính là của nhà anh.

Sau khi từ nhà sách Năm Tháng về, tôi cầm khối Rubik trên tay xoay xoay lật lật nhưng càng xoay càng rối, càng lật càng sai. Tôi ngồi hàng tiếng đồng hồ mà khối Rubik vẫn lộn xộn chình ĩnh trước mặt, tôi điên lên ném phịch nó vào một góc tường. 
- Haizz! Cô bạn cùng phòng Trâm Anh của tôi lắc đầu, thở dài. 
- Người mới chơi phải luyện hàng tháng mới chơi được, người nào chăm chỉ và có đầu óc thì mất bốn tuần, người bình thường thì mất trăm ngày, như cậu, tớ nghĩ chắc khoảng nửa năm.
Hơ! Động chạm đến nỗi đau của tôi quá, tôi hậm hực lại ôm khối Rubik lên xoay lật, xoay lật, được mấy ngày thì cũng là lúc chúng tôi được nghỉ hè. Tôi lại ôm nó về nhà thêm một tháng, hai tháng đến hết kỳ nghỉ. Đầu tháng 8 chúng tôi nhập trường, chuẩn bị cho năm hai sinh viên, tôi tiếp tục xếp thêm một tháng nữa thì cũng tới lúc thành công.

Tôi nhấp chuột gộp tất cả mail của anh lại. Bức thư cuối cùng hiện lên phía đầu, ngày gửi thư là đúng ngày này một năm trước 06-10-2013, trùng hợp quá ha. Theo thói quen, tôi kéo xuống tận cuối cùng để tìm bức thư đầu tiên bởi đối với tôi, tất cả các câu chuyện phải đi từ mở đầu. 

Ngày gửi 08/09/2013.
Chủ đề thư: Chào R
Nội dung: Em nhớ năm đó không?

Năm đó ư, năm nào nhỉ. Thời gian thư gửi là năm ngoái, tôi lúc đó mới tốt nghiệp cũng vừa xin được việc làm, anh thì đã ra trường được một năm. Trước đó, khi anh ra trường chúng tôi cũng không liên lạc với nhau. À, nếu là năm đó thì có lẽ vào khoảng tháng 9 năm 2010, tôi và anh bắt đầu quen thân.

Hôm đó tôi là sinh viên tình nguyện đón khóa mới nhập trường nhưng đứng nhiều mỏi chân, tôi trốn lũ bạn ra phía sau chơi Rubik
- Tuyệt! tuyệt! Tôi vỗ tay vào đùi sung sướng khi vừa xếp thành công khối hình.
- Chào R. Anh từ đâu phi tới.
- Anh đừng có gọi em như thế, em không thích đâu. Tôi đang vui sướng mân mê khối Rubik mà không thèm ngẩng mặt.
- Ô! Anh thấy mấy bạn lớp em gọi em như vậy thì anh gọi theo thôi sao lại mắng anh.
- Mấy bạn nào?
- Không kể được,
- Nói mau. Tôi điên tiết đứng xổ dậy véo má anh mà không hề để ý rằng đó mới là lần thứ hai tôi và anh gặp mặt sau lần đầu thư viện, Thế mà chúng tôi tự nhiên quá ha!
- A! Thả tay ra đồ yêu tinh, em véo anh đau quá. 
- Vậy thì khai mau những đứa nào gọi em như thế.
- Anh không kể được mà. Á đau, đau. Cả lớp K1 của em gần 200 con người đều gọi em như thế sao anh kể hết được. 

A! Đúng rồi ngày hôm đó là ngày mùng tám tháng chín. Trường tôi luôn ấn định ngày nhập trường cho sinh viên mới vào ngày này. 08-09-10 đẹp quá ha, trùng hợp quá ha. Cảm giác có gì đó lạ lạ, tôi nhấn chuột mở vội bức thư thứ hai.
Ngày gửi 09-09-2013. 
Chủ đề thư. Chào R 
Nội dung: Em nhớ ngày này năm đó không? 

Ngày này năm đó ư, đó là ngày 09 tháng 9 năm 2010. Làm sao tôi có thể quên được chứ, tình yêu non nớt đầu đời, những suy nghĩ hồn nhiên cùng kế hoạch ngờ nghệch, tôi thật ngốc nghếch.

Hết chương 1   -   Chương 2
Tác giả: Ngọc Phạm Như

Không có nhận xét nào: