Chương 1: Vị khách không mời.
- Linh. Chúc mừng em.
- Linh. Chúc mừng bạn.
- Linh. Chúc mừng chị.
Bao nhiêu chén rượu, bao nhiêu lời chúc
phúc của bạn bè, anh em, đồng nghiệp gửi đến tôi tới tấp. Tôi vui sướng cười
toét miệng đến không khép được môi. Thế nhưng, trong những nhộn nhịp và ồn ào,
có một lời chúc không giống những lời chúc khác lạc vào.
- Chúc
mừng em, Liên.
Tôi
ngạc nhiên quay mặt lại. Một giây, hai giây.
Người đàn ông trước mắt tôi vừa quen mà
vừa lạ. Tôi nhíu lông mày nhìn hàm răng anh ta trắng toát cùng má lúm đồng tiền
xinh xinh. Anh ta trông thật dễ thương, có thoáng chút ảo ảnh mơ hồ nhưng thực
sự tôi không nhớ anh ta.
- Giám đốc, quý hóa quá.
Phong - chồng tương lai của tôi lễ phép
bắt tay người đàn ông trước mặt. Hóa ra, anh ta là giám đốc công ty của chồng
tôi. Nhưng một lễ đính hôn của một trợ lý nhỏ bé mà cần đích thân anh ta đến,
chuyện này có vẻ hơi quá. Thế nhưng, khách khứa bà con cô bác đến ngày một đông
chúng tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện đó nữa.
Lễ
đính hôn được tổ chức bằng các thủ tục rườm rà của hai bên gia đình. Tôi và
Phong như hai con rối mặc cho các bô lão chỉ đâu đánh đó. Đến gần trưa, tôi mệt
mỏi vặn mình một cái. Đúng lúc tôi quay lại thì bắt gặp ánh mắt anh ta rơi vào
thẳng phía tôi. Ánh mắt anh ta sáng ngời, đôi môi cong cong khẽ nhếch, một bên
má lúm đồng tiền hơi lõm xuống, trông anh ta cười như không cười. Anh ta giữ
trạng thái ấy 3 giây, sau đó mi mắt chớp một cái, ánh nhìn lập tức dời đi,
khuôn mặt đổi sắc nghiêm nghị vô cùng.
Xoẹt! Tôi cảm giác có một luồng điện giật
qua đầu. Anh ta trông lạnh lùng mà như không lạnh lùng, ánh nhìn vừa vô tình
vừa ấm áp khiến tôi chới với.
Người
ta sau này có thể quên tất cả những gì bạn đã làm đã nói nhưng sẽ không bao giờ
quên cảm giác mà bạn đã đem lại.
Tôi
mơ hồ mường tượng cái ánh mắt này, cái thứ luồng điện này, tôi đã từng trải qua
độc nhất và duy nhất chỉ có ở anh mà không tìm thấy một nét tương đồng nào ở
bất kể người nào khác. Có lẽ, đó là lý do mà tôi đã quên anh.
Lần
đầu tiên, tôi gặp anh, tôi nghĩ đó là lần nhập học đầu tiên của sinh viên khóa
mới. Tôi khi ấy mới nứt ra từ nông thôn quê mùa với những cánh đồng thẳng cánh
cò bay, với những con trâu, con bò, với những lần lem luốc khi mò cua bắt ốc.
Lần
đầu tiên ra thành phố lớn, những tòa nhà cao ngút trời, những chiếc xe bốn bánh
rầm rập rồi những người là người là người ngược chiều nhau trong những con
ngách có bề rộng nhỏ hơn cả cái cửa chuồng ngựa nhà tôi khiến tôi ngơ ngác và
lúng túng.
Lần
đầu tiên, tôi đi học, trường đại học của tôi nằm ngay trước mắt nhưng tôi sợ
hãi không dám cắt ngang dòng người đang tấp nập. Thế nhưng cánh cổng trường sơn
màu xanh dương đang dần khép lại, tôi kinh khiếp bật khóc tu tu. Đang trong cơn
nức nở, có ai đó cầm tay tôi kéo thốc qua đường. Tôi hãi hùng như muốn nổ quả tim
thì anh ta véo má tôi, ánh mắt anh ta sáng ngời, đôi môi cong cong khẽ nhếch,
một bên má lúm đồng tiền hơi lõm xuống, trông anh ta cười như không cười. Anh
ta giữ trạng thái ấy 3 giây, sau đó mi mắt chớp một cái, ánh nhìn lập tức dời
đi, khuôn mặt đổi sắc nghiêm nghị vô cùng.
Xoẹt! Tôi cảm giác có một luồng điện giật
qua đầu. Anh ta trông lạnh lùng mà như không lạnh lùng sau đó rời đi.
- Thưa cô, em đến muộn.
Tôi
bẽn lẽn đứng nép vào khung cửa gỗ. Cô giáo già đeo gọng kính to uỵch màu nâu
hất hất mặt ý chỉ tôi vào lớp.
Woa! Cả phòng học à không phải là hội
trường xếp hình bậc thang rộng thênh thang, toàn người là người đông như quân
Mông Nguyên. Tôi ngước mắt nhìn tính ước chừng có bao nhiêu bậc, nhân tiện ngó
xem chỗ nào còn trống. Xin lỗi không còn, chỉ duy nhất một chỗ ở ô trên cùng,
góc trong cùng. Có lẽ cái lớp học này đã tính đủ số sinh viên cần ngồi và tôi
là người duy nhất còn thiếu, chỗ đó là dành cho tôi.
Tôi
lê từng bước một khổ sở trong ánh mắt soi mói chế giễu của bạn bè. Tôi biết,
tôi đang quê mùa hết sức nhưng chẳng có chỗ nẻ nào nứt để tôi chui vô. Woa! Ngạc
nhiên chưa, anh chàng lúc nãy này. Tôi bối rối đến ngồi ô ghế dành cho tôi và
cạnh anh ta. Thế nhưng đây là lớp học chính trị đầu khóa của toàn bộ tân sinh
viên. Nên tôi cũng chỉ gặp anh ta một lần đó và không bao giờ gặp lại, cũng như
không biết anh ta học lớp nào.
Nhưng
khoan, không phải. Cách đây 5 năm - khi tôi 20 tuổi. Đó là thời kỳ hoàng kim
của tôi, đỉnh cao sắc đẹp. Đứa con gái quê mùa hôm nào giờ lột xác thành tiểu
mỹ nhân. Con gà con năm nào nay đã tu luyện thành con cáo nhỏ. Da tôi trắng
bóc, môi tôi đỏ hồng, mặt chữ V - line, đôi mắt to tròn lúng liếng. Tôi khi đó
đã chia tay với mối tình đầu nhưng tôi cũng không hề buồn bực vì có rất nhiều
vệ tinh vây quanh. Và anh ta, tôi nhớ ra rồi chính là anh ta, dáng cao gầy và
đen thui thũi. Trông anh ta... Tôi dùng từ này có thể hơi đắt nhưng thực sự
trông bẩn bẩn. Anh ta lẽo đẽo theo tôi cả ngày khiến tôi rất ghét, ngoại trừ nụ
cười má lúm đồng tiền đáng yêu ấy. A! Hóa ra anh ta bây giờ với anh ta khi đó
và hai năm về trước đó là một. Thế nhưng 5 năm trước tôi đã không nhận ra anh
ta...
-
Minh Thanh. Tôi khẽ gọi.
- Linh, lại đây anh giới thiệu một chút. Chồng tôi kéo tay tôi làm tôi buộc phải
cắt miền suy nghĩ.
- Đây là anh Thành, giám đốc công ty Minh
Thanh bọn anh. Anh ấy cũng là con trai của chủ tịch.
- Anh họ Tống?
Chồng tôi ngạc nhiên, khi thấy tôi hỏi
vậy. Tôi ngại ngùng cười trừ:
- Thông tin trên mạng mà.
- Ừ. Tên thường gọi tôi là Minh
Thanh. Anh ta mỉm cười
trả lời.
Tống Minh Thanh, đó là cái tên của anh
cao, đen, bẩn bẩn năm đó. Anh ta thanh minh như thế là có ý gì đây. Ý là anh
không dùng tên giả chỉ tôi mới là người dùng tên giả ư.
Mùa
hè, trời nắng chang chang như đốt da đốt thịt, tiết học cuối cùng đã kết thúc
lúc 12 giờ, tôi uể oải đạp xe về nhà trọ. Nắng gắt như đổ lửa chiếu xuống tôi -
đầu trần mắt thịt làm những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán giờ nhỏ thành
từng hạt. Thế nhưng, một cái dáng lùi lũi từ đâu phi sang chắn bóng cho tôi.
Tôi quay sang thấy hàm răng anh ta trắng toát, khuôn mặt như Bao Công nhưng
được cái má lúm đồng tiền xinh xắn. Trời nóng nhìn thấy sắc tố đen lại càng
thấy nóng. Tôi liền quát:
- Này,
thằng nhóc đen sì kia cứ đi theo tôi làm gì thế?
- Tôi chỉ muốn biết tên em thôi.
- Ai là em của cậu?
- Vậy không muốn tôi gọi là em, vậy thì
nói tên đi.
- Tên Liên. Tôi nói bừa ra một cái tên vì chẳng muốn
phí lời với hắn.
Thế nhưng có tài thánh cũng không nghĩ
rằng cái tên bẩn bẩn đen đen năm xưa ấy lại là kẻ thừa kế sáng giá hôm nay. Tôi
bất giác bật cười.
- Liên,
cậu nhiều người theo đuổi vậy cậu thích ai?
- Cái thằng lớp Toán ấy trông chả đẹp
trai, cậu thích không?
- Còn thằng lớp Tin nữa vừa đẹp lại vừa
giàu. Nhưng thằng đấy hách dich lắm toàn lấy tiền để đè chết người.
- Hay cậu thích thằng Tân cùng lớp cậu.
Thằng đấy vì cậu mà bị đám thằng Nguyên đánh. Ha ha, đúng là ngu ngốc.
Một buổi chiều đi học về, cái tên đen thui
ấy lại bám theo tôi. Hắn hỏi tôi rất nhiều câu hỏi nhưng tôi chẳng buồn trả lời
câu nào. Cái miệng hắn liến thoắng như chim chích khiến tôi bực mình.
- Tống Minh Thanh, tôi thích cậu. Nếu cậu
không sợ thằng Nguyên đánh, không sợ bị tiền đè chết người thì sáng nào cũng
đến đèo tôi đi học.
Tôi nói bâng quơ thế thôi, không nghĩ anh
ta to gan đến vậy nhưng không ngờ sáng hôm sau, anh ta dậy sớm đến đón tôi thật
và dĩ nhiên sáng hôm sau nữa, anh ta bị chặn đánh tơi bời.
Tôi đang ở trong lớp học, lũ con gái chạy
đến xôn xao:
- Linh, cái thằng sáng qua chở mày đi học
bị đánh thừa sống thiếu chết ở sau sân trường kìa.
Tôi ném quyển sách trong tay phi vội ra
phía sau trường. Cuộc ẩu đả có lẽ đã tan, không còn ai ở đó nữa, chỉ thấy một
vài vết máu loang lổ, tôi lo lắng lần theo tới tận bờ hồ nằm sâu trong khu
vườn. Tôi sợ hãi hét lên:
- Tống Minh Thanh, Tống Minh Thanh.
Không thấy tiếng trả lời, tôi càng kinh
hãi, có khi nào anh ta đã bị đánh chết, rồi bị chặt xác phi tang không. Nghĩ
đến đây, hồn phách tôi siêu lạc, tôi khóc nức nở. Tôi vừa khóc, tôi vừa rủa xả:
- Lũ
khốn, Tống Minh Thanh mà mất một sợi tóc tao đánh chết chúng mày. Tống Minh
Thanh mất một móng tay, tao chặt xác chúng mày. Tống Minh Thanh mất một cái
móng chân, tao nấu cao chúng mày.
Tôi vốn là người mau nước mắt, lại có tính
hay rạch mặt ăn vạ. Nên tôi khóc, nước mắt rơi như mưa, tôi khóc từ đầu giờ
chiều đến tận nhá nhem tối, đến khi một bàn tay nặng trịch đặt vào vai tôi. Tôi
hốt hoảng thì liền bị cái bóng ấy đổ ập xuống. Tôi đẩy hắn ra thì cái tên đen
thui kia lại cười lõm má:
- Cậu thật ồn ào, cả chiều cứ rền rĩ làm
tôi không ngủ được.
Tôi hốt hoảng vực anh ta dậy thì anh ta
níu tay tôi lại, giọng nghe yếu ớt.
- Tôi
buồn ngủ quá để tôi ngủ trên vai cậu một lúc được không?
Lúc
đó tôi chả biết nghĩ thế nào mà lại gật đầu, tôi xoa đầu anh ta vỗ vai nhè nhẹ.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc.
Thực ra, anh ta khi đó bị đánh đến bất tỉnh nhân sự. Nếu số anh ta mà mỏng thì
có khi hôm đó, anh ta đã chết trên vai tôi rồi. Nghĩ đến đây, tôi thấy thật
rùng mình. Tôi quả thật là quá vô tâm.
Thực sự, tôi quá vô tâm bởi sau hôm đó,
anh ta biến mất tăm mất dạng, tôi liền nghĩ ngay chắc bị tiền đè chết, ý là bị
thằng lớp Tin dùng tiền để ép xa tôi ý và tôi không mảy may chút nào nghĩ đến
chuyện có thể anh ta bị thương nặng quá thì sao. Tôi chỉ đơn thuần cho rằng anh
cũng như bao kẻ khác, một bị đánh mà sợ hãi, hai là vì tiền mà biến thành nô
lệ...
Vì
vậy mà tôi đã quên mất mình đã từng có anh ta.
Bữa
tiệc đính hôn kết thúc, tôi mệt mỏi về phòng ngủ một mạch. Trong giấc mơ, những
ký ức mơ hồ được chắp nối.
Tiếng gõ cửa rầm rập làm tôi bừng tỉnh
giấc. Cô bưu chính đon đả tươi cười:
- Sướng nhé, vừa mới đính hôn mà đã nhận
được quà cưới.
Tôi ngạc nhiên cầm hộp quà trên tay, lớp
giấy màu hồng phấn bọc khá cẩn thận. Một bức tranh in hình ông già Noel và
thiên thần tuyết. Kỳ lạ, đang mùa hè mà lại đi tặng thiệp giáng sinh. Nhưng cái
con số trong bức thiệp lại không kỳ lạ. Đó là giáng sinh năm ấy, một giáng sinh
cô đơn của tôi sau khi chia tay với mối tình đầu.
Noel, người đi người lại chật kín một góc
đường, trời có hơi lạnh nhưng mật độ người quá lớn khiến không khí có vẻ ngột
ngạt. Và phố phường đông vui như thế nên cũng chẳng ai có thể nhận ra ta đang
một mình. Thế nhưng trái tim vốn nhạy cảm của tôi đang vô cùng lạnh lẽo nên tôi
có thể cảm nhận được một trái tim khác cũng đang run rẩy.
Người con trai mặc bộ áo ông già Noel đang
ngồi sụp xuống nơi ven đường khiến tôi chú ý. Tiếng nói cười, tiếng hét hò ầm
ĩ, tiếng nhạc giáng sinh xập xình xung quanh, tất cả trộn vào nhau thành thứ
hòa âm phức tạp. Thế nhưng, đôi tai tôi lại lọc ra được tiếng khóc đang nấc lên
từng cơn của người con trai này. Tôi cúi xuống nhét vào tay anh ta một mặt cười
vừa mới mua từ hội chợ. Anh ta ngẩng mặt lên. Vị trí đứng khiến tôi không nhìn
rõ mặt anh nhưng có lẽ anh ta nhìn ra tôi...
Tôi bóc vội gói quà, đó là mặt cười năm
ấy.
Tấm bưu thiếp không ký tên người gửi nhưng
sự xuất hiện của vị khách không mời kia và một vài mảnh ghép ký ức lạc về, tôi
nghĩ, tôi có thể đoán ra được điều gì đó.
Hết chương 1 - Chương 2
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Chương 1: Vị khách không mời.
- Linh. Chúc mừng em.
- Linh. Chúc mừng em.
- Linh. Chúc mừng bạn.
- Linh. Chúc mừng chị.
Bao nhiêu chén rượu, bao nhiêu lời chúc
phúc của bạn bè, anh em, đồng nghiệp gửi đến tôi tới tấp. Tôi vui sướng cười
toét miệng đến không khép được môi. Thế nhưng, trong những nhộn nhịp và ồn ào,
có một lời chúc không giống những lời chúc khác lạc vào.
- Chúc
mừng em, Liên.
Tôi
ngạc nhiên quay mặt lại. Một giây, hai giây.
Người đàn ông trước mắt tôi vừa quen mà
vừa lạ. Tôi nhíu lông mày nhìn hàm răng anh ta trắng toát cùng má lúm đồng tiền
xinh xinh. Anh ta trông thật dễ thương, có thoáng chút ảo ảnh mơ hồ nhưng thực
sự tôi không nhớ anh ta.
- Giám đốc, quý hóa quá.
Phong - chồng tương lai của tôi lễ phép
bắt tay người đàn ông trước mặt. Hóa ra, anh ta là giám đốc công ty của chồng
tôi. Nhưng một lễ đính hôn của một trợ lý nhỏ bé mà cần đích thân anh ta đến,
chuyện này có vẻ hơi quá. Thế nhưng, khách khứa bà con cô bác đến ngày một đông
chúng tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện đó nữa.
Lễ
đính hôn được tổ chức bằng các thủ tục rườm rà của hai bên gia đình. Tôi và
Phong như hai con rối mặc cho các bô lão chỉ đâu đánh đó. Đến gần trưa, tôi mệt
mỏi vặn mình một cái. Đúng lúc tôi quay lại thì bắt gặp ánh mắt anh ta rơi vào
thẳng phía tôi. Ánh mắt anh ta sáng ngời, đôi môi cong cong khẽ nhếch, một bên
má lúm đồng tiền hơi lõm xuống, trông anh ta cười như không cười. Anh ta giữ
trạng thái ấy 3 giây, sau đó mi mắt chớp một cái, ánh nhìn lập tức dời đi,
khuôn mặt đổi sắc nghiêm nghị vô cùng.
Xoẹt! Tôi cảm giác có một luồng điện giật
qua đầu. Anh ta trông lạnh lùng mà như không lạnh lùng, ánh nhìn vừa vô tình
vừa ấm áp khiến tôi chới với.
Người
ta sau này có thể quên tất cả những gì bạn đã làm đã nói nhưng sẽ không bao giờ
quên cảm giác mà bạn đã đem lại.
Tôi
mơ hồ mường tượng cái ánh mắt này, cái thứ luồng điện này, tôi đã từng trải qua
độc nhất và duy nhất chỉ có ở anh mà không tìm thấy một nét tương đồng nào ở
bất kể người nào khác. Có lẽ, đó là lý do mà tôi đã quên anh.
Lần
đầu tiên, tôi gặp anh, tôi nghĩ đó là lần nhập học đầu tiên của sinh viên khóa
mới. Tôi khi ấy mới nứt ra từ nông thôn quê mùa với những cánh đồng thẳng cánh
cò bay, với những con trâu, con bò, với những lần lem luốc khi mò cua bắt ốc.
Lần
đầu tiên ra thành phố lớn, những tòa nhà cao ngút trời, những chiếc xe bốn bánh
rầm rập rồi những người là người là người ngược chiều nhau trong những con
ngách có bề rộng nhỏ hơn cả cái cửa chuồng ngựa nhà tôi khiến tôi ngơ ngác và
lúng túng.
Lần
đầu tiên, tôi đi học, trường đại học của tôi nằm ngay trước mắt nhưng tôi sợ
hãi không dám cắt ngang dòng người đang tấp nập. Thế nhưng cánh cổng trường sơn
màu xanh dương đang dần khép lại, tôi kinh khiếp bật khóc tu tu. Đang trong cơn
nức nở, có ai đó cầm tay tôi kéo thốc qua đường. Tôi hãi hùng như muốn nổ quả tim
thì anh ta véo má tôi, ánh mắt anh ta sáng ngời, đôi môi cong cong khẽ nhếch,
một bên má lúm đồng tiền hơi lõm xuống, trông anh ta cười như không cười. Anh
ta giữ trạng thái ấy 3 giây, sau đó mi mắt chớp một cái, ánh nhìn lập tức dời
đi, khuôn mặt đổi sắc nghiêm nghị vô cùng.
Xoẹt! Tôi cảm giác có một luồng điện giật
qua đầu. Anh ta trông lạnh lùng mà như không lạnh lùng sau đó rời đi.
- Thưa cô, em đến muộn.
Tôi
bẽn lẽn đứng nép vào khung cửa gỗ. Cô giáo già đeo gọng kính to uỵch màu nâu
hất hất mặt ý chỉ tôi vào lớp.
Woa! Cả phòng học à không phải là hội
trường xếp hình bậc thang rộng thênh thang, toàn người là người đông như quân
Mông Nguyên. Tôi ngước mắt nhìn tính ước chừng có bao nhiêu bậc, nhân tiện ngó
xem chỗ nào còn trống. Xin lỗi không còn, chỉ duy nhất một chỗ ở ô trên cùng,
góc trong cùng. Có lẽ cái lớp học này đã tính đủ số sinh viên cần ngồi và tôi
là người duy nhất còn thiếu, chỗ đó là dành cho tôi.
Tôi
lê từng bước một khổ sở trong ánh mắt soi mói chế giễu của bạn bè. Tôi biết,
tôi đang quê mùa hết sức nhưng chẳng có chỗ nẻ nào nứt để tôi chui vô. Woa! Ngạc
nhiên chưa, anh chàng lúc nãy này. Tôi bối rối đến ngồi ô ghế dành cho tôi và
cạnh anh ta. Thế nhưng đây là lớp học chính trị đầu khóa của toàn bộ tân sinh
viên. Nên tôi cũng chỉ gặp anh ta một lần đó và không bao giờ gặp lại, cũng như
không biết anh ta học lớp nào.
Nhưng
khoan, không phải. Cách đây 5 năm - khi tôi 20 tuổi. Đó là thời kỳ hoàng kim
của tôi, đỉnh cao sắc đẹp. Đứa con gái quê mùa hôm nào giờ lột xác thành tiểu
mỹ nhân. Con gà con năm nào nay đã tu luyện thành con cáo nhỏ. Da tôi trắng
bóc, môi tôi đỏ hồng, mặt chữ V - line, đôi mắt to tròn lúng liếng. Tôi khi đó
đã chia tay với mối tình đầu nhưng tôi cũng không hề buồn bực vì có rất nhiều
vệ tinh vây quanh. Và anh ta, tôi nhớ ra rồi chính là anh ta, dáng cao gầy và
đen thui thũi. Trông anh ta... Tôi dùng từ này có thể hơi đắt nhưng thực sự
trông bẩn bẩn. Anh ta lẽo đẽo theo tôi cả ngày khiến tôi rất ghét, ngoại trừ nụ
cười má lúm đồng tiền đáng yêu ấy. A! Hóa ra anh ta bây giờ với anh ta khi đó
và hai năm về trước đó là một. Thế nhưng 5 năm trước tôi đã không nhận ra anh
ta...
-
Minh Thanh. Tôi khẽ gọi.
- Linh, lại đây anh giới thiệu một chút. Chồng tôi kéo tay tôi làm tôi buộc phải
cắt miền suy nghĩ.
- Đây là anh Thành, giám đốc công ty Minh
Thanh bọn anh. Anh ấy cũng là con trai của chủ tịch.
- Anh họ Tống?
Chồng tôi ngạc nhiên, khi thấy tôi hỏi
vậy. Tôi ngại ngùng cười trừ:
- Thông tin trên mạng mà.
- Ừ. Tên thường gọi tôi là Minh
Thanh. Anh ta mỉm cười
trả lời.
Tống Minh Thanh, đó là cái tên của anh
cao, đen, bẩn bẩn năm đó. Anh ta thanh minh như thế là có ý gì đây. Ý là anh
không dùng tên giả chỉ tôi mới là người dùng tên giả ư.
Mùa
hè, trời nắng chang chang như đốt da đốt thịt, tiết học cuối cùng đã kết thúc
lúc 12 giờ, tôi uể oải đạp xe về nhà trọ. Nắng gắt như đổ lửa chiếu xuống tôi -
đầu trần mắt thịt làm những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán giờ nhỏ thành
từng hạt. Thế nhưng, một cái dáng lùi lũi từ đâu phi sang chắn bóng cho tôi.
Tôi quay sang thấy hàm răng anh ta trắng toát, khuôn mặt như Bao Công nhưng
được cái má lúm đồng tiền xinh xắn. Trời nóng nhìn thấy sắc tố đen lại càng
thấy nóng. Tôi liền quát:
- Này,
thằng nhóc đen sì kia cứ đi theo tôi làm gì thế?
- Tôi chỉ muốn biết tên em thôi.
- Ai là em của cậu?
- Vậy không muốn tôi gọi là em, vậy thì
nói tên đi.
- Tên Liên. Tôi nói bừa ra một cái tên vì chẳng muốn
phí lời với hắn.
Thế nhưng có tài thánh cũng không nghĩ
rằng cái tên bẩn bẩn đen đen năm xưa ấy lại là kẻ thừa kế sáng giá hôm nay. Tôi
bất giác bật cười.
- Liên,
cậu nhiều người theo đuổi vậy cậu thích ai?
- Cái thằng lớp Toán ấy trông chả đẹp
trai, cậu thích không?
- Còn thằng lớp Tin nữa vừa đẹp lại vừa
giàu. Nhưng thằng đấy hách dich lắm toàn lấy tiền để đè chết người.
- Hay cậu thích thằng Tân cùng lớp cậu.
Thằng đấy vì cậu mà bị đám thằng Nguyên đánh. Ha ha, đúng là ngu ngốc.
Một buổi chiều đi học về, cái tên đen thui
ấy lại bám theo tôi. Hắn hỏi tôi rất nhiều câu hỏi nhưng tôi chẳng buồn trả lời
câu nào. Cái miệng hắn liến thoắng như chim chích khiến tôi bực mình.
- Tống Minh Thanh, tôi thích cậu. Nếu cậu
không sợ thằng Nguyên đánh, không sợ bị tiền đè chết người thì sáng nào cũng
đến đèo tôi đi học.
Tôi nói bâng quơ thế thôi, không nghĩ anh
ta to gan đến vậy nhưng không ngờ sáng hôm sau, anh ta dậy sớm đến đón tôi thật
và dĩ nhiên sáng hôm sau nữa, anh ta bị chặn đánh tơi bời.
Tôi đang ở trong lớp học, lũ con gái chạy
đến xôn xao:
- Linh, cái thằng sáng qua chở mày đi học
bị đánh thừa sống thiếu chết ở sau sân trường kìa.
Tôi ném quyển sách trong tay phi vội ra
phía sau trường. Cuộc ẩu đả có lẽ đã tan, không còn ai ở đó nữa, chỉ thấy một
vài vết máu loang lổ, tôi lo lắng lần theo tới tận bờ hồ nằm sâu trong khu
vườn. Tôi sợ hãi hét lên:
- Tống Minh Thanh, Tống Minh Thanh.
Không thấy tiếng trả lời, tôi càng kinh
hãi, có khi nào anh ta đã bị đánh chết, rồi bị chặt xác phi tang không. Nghĩ
đến đây, hồn phách tôi siêu lạc, tôi khóc nức nở. Tôi vừa khóc, tôi vừa rủa xả:
- Lũ
khốn, Tống Minh Thanh mà mất một sợi tóc tao đánh chết chúng mày. Tống Minh
Thanh mất một móng tay, tao chặt xác chúng mày. Tống Minh Thanh mất một cái
móng chân, tao nấu cao chúng mày.
Tôi vốn là người mau nước mắt, lại có tính
hay rạch mặt ăn vạ. Nên tôi khóc, nước mắt rơi như mưa, tôi khóc từ đầu giờ
chiều đến tận nhá nhem tối, đến khi một bàn tay nặng trịch đặt vào vai tôi. Tôi
hốt hoảng thì liền bị cái bóng ấy đổ ập xuống. Tôi đẩy hắn ra thì cái tên đen
thui kia lại cười lõm má:
- Cậu thật ồn ào, cả chiều cứ rền rĩ làm
tôi không ngủ được.
Tôi hốt hoảng vực anh ta dậy thì anh ta
níu tay tôi lại, giọng nghe yếu ớt.
- Tôi
buồn ngủ quá để tôi ngủ trên vai cậu một lúc được không?
Lúc
đó tôi chả biết nghĩ thế nào mà lại gật đầu, tôi xoa đầu anh ta vỗ vai nhè nhẹ.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc.
Thực ra, anh ta khi đó bị đánh đến bất tỉnh nhân sự. Nếu số anh ta mà mỏng thì
có khi hôm đó, anh ta đã chết trên vai tôi rồi. Nghĩ đến đây, tôi thấy thật
rùng mình. Tôi quả thật là quá vô tâm.
Thực sự, tôi quá vô tâm bởi sau hôm đó,
anh ta biến mất tăm mất dạng, tôi liền nghĩ ngay chắc bị tiền đè chết, ý là bị
thằng lớp Tin dùng tiền để ép xa tôi ý và tôi không mảy may chút nào nghĩ đến
chuyện có thể anh ta bị thương nặng quá thì sao. Tôi chỉ đơn thuần cho rằng anh
cũng như bao kẻ khác, một bị đánh mà sợ hãi, hai là vì tiền mà biến thành nô
lệ...
Vì
vậy mà tôi đã quên mất mình đã từng có anh ta.
Bữa
tiệc đính hôn kết thúc, tôi mệt mỏi về phòng ngủ một mạch. Trong giấc mơ, những
ký ức mơ hồ được chắp nối.
Tiếng gõ cửa rầm rập làm tôi bừng tỉnh
giấc. Cô bưu chính đon đả tươi cười:
- Sướng nhé, vừa mới đính hôn mà đã nhận
được quà cưới.
Tôi ngạc nhiên cầm hộp quà trên tay, lớp
giấy màu hồng phấn bọc khá cẩn thận. Một bức tranh in hình ông già Noel và
thiên thần tuyết. Kỳ lạ, đang mùa hè mà lại đi tặng thiệp giáng sinh. Nhưng cái
con số trong bức thiệp lại không kỳ lạ. Đó là giáng sinh năm ấy, một giáng sinh
cô đơn của tôi sau khi chia tay với mối tình đầu.
Noel, người đi người lại chật kín một góc
đường, trời có hơi lạnh nhưng mật độ người quá lớn khiến không khí có vẻ ngột
ngạt. Và phố phường đông vui như thế nên cũng chẳng ai có thể nhận ra ta đang
một mình. Thế nhưng trái tim vốn nhạy cảm của tôi đang vô cùng lạnh lẽo nên tôi
có thể cảm nhận được một trái tim khác cũng đang run rẩy.
Người con trai mặc bộ áo ông già Noel đang
ngồi sụp xuống nơi ven đường khiến tôi chú ý. Tiếng nói cười, tiếng hét hò ầm
ĩ, tiếng nhạc giáng sinh xập xình xung quanh, tất cả trộn vào nhau thành thứ
hòa âm phức tạp. Thế nhưng, đôi tai tôi lại lọc ra được tiếng khóc đang nấc lên
từng cơn của người con trai này. Tôi cúi xuống nhét vào tay anh ta một mặt cười
vừa mới mua từ hội chợ. Anh ta ngẩng mặt lên. Vị trí đứng khiến tôi không nhìn
rõ mặt anh nhưng có lẽ anh ta nhìn ra tôi...
Tôi bóc vội gói quà, đó là mặt cười năm
ấy.
Tấm bưu thiếp không ký tên người gửi nhưng
sự xuất hiện của vị khách không mời kia và một vài mảnh ghép ký ức lạc về, tôi
nghĩ, tôi có thể đoán ra được điều gì đó.
Hết chương 1 - Chương 2
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét