Chương 9: Lạc mất em
Ba
năm sau. Tháng 6 mùa hè, 12h trưa trời đổ nắng chang chang. Hoa phượng đỏ nở
rực một góc trời Hà Nội. Tiếng ve sầu kêu râm ran, chàng trai mặc quần jean
xanh, áo kẻ caro đen chốc chốc lại lấy tay mướt những giọt mồ hôi đang đổ dài
trên trán.
- Nóng quá.
- Chờ xe bus Hà Nội thật là cực
hình.
Hà
Nội thật là không vội được đâu. Ở Sài Gòn có lẽ dễ thở hơn. Nhưng những tháng
ngày ở đấy với anh thật khắc nghiệt. Làm việc trong Khang Thịnh không đơn giản
như người ta nghĩ, hoặc do anh tham lam nên nó trở thành khó khăn với anh.
Khang Thịnh là tập đoàn kinh doanh trong lĩnh vực may mặc cung cấp các sản phẩm
thời trang hàng đầu trong nước. Nhưng dã tâm của ông chủ Khang Thịnh rất lớn,
ông ta muốn xuất khẩu sản phẩm của mình sang nước ngoài, sang những kinh đô
thời trang thế giới mà ở đó cái tên hàng Việt rất còn lạ lẫm. Công việc của anh
rất đơn giản, phân tích thị trường đầu tư và tìm kiếm khách hàng. Lần trở về
này cũng là lần đánh dấu sự nghiệp của anh. Bằng khả năng của mình anh đã giúp
Khang Thịnh thu mua thành công sàn nhảy Q9- sàn nhảy quy mô lớn nhất nhì cả
nước. Anh biến nó thành trung tâm thương mại giải trí. Người ta có thể đến đó
như một quán bar để hát hò nhảy múa ở sàn nhảy được xây dựng dưới lòng đất- một
cảm giác lạ cho các dancer và dĩ nhiên kế hoạch này rất thu hút giới trẻ, hoặc
người ta có thể hẹn hò caffe sáng, chiều tại quán bar nhẹ nhàng trên mặt đất,
các tầng trên là những mode thời trang mới nhất để người đến nhảy hay người đến
ngắm cảnh, hay những đôi hẹn hò tiện thể rủ nhau lên lầu mua sắm, đặt hàng. Sự kết
hợp ba trong một này phù hợp cho mọi thành phần giới trẻ. Và hơn nữa, kế hoạch
này khai thác triệt để nhưng cậu ấm cô chiêu lắm tiền thừa thời gian luôn có
mặt tại sàn nhảy.
- Bạn có muốn thành người đẹp nhất
đêm nay không, bạn chỉ cần vào thang máy đếm 1, 2, 3. Whoa cả thế giới thời
trang trước mắt bạn, hãy lựa cho mình bộ cánh phù hợp nhất để trở thành cô gái
đẹp nhất, anh chàng lịch lãm nhất trong vũ điệu xanh ngày hôm nay. Let’s go.
Chúng tôi chờ bạn.
Đó
dường như là lời thoại bắt buộc của mỗi
DJ. Và phải nói rằng nó rất có hiệu quả Pro. Và hơn thế nữa, nếu bạn là
khách hàng thường xuyên của thời trang Khang Thịnh, bạn sẽ có cơ hội nhận được
vé tham gia những live show của các vũ công, ca sỹ đình đám nhất hiện nay được
tổ chức mỗi tháng một lần dưới sàn nhảy Q9. Và cứ như thế, hầu như du khách nào vào đây vui chơi, giải trí uống
cafe vãn cảnh nếu đi vào tay không thì đi ra là một túi xách.
Lần
này anh trở về đảm nhiệm vai trò CEO, một là vì anh là công thần trong dự án
này, hai là vì giáo sư Khang người dẫn dắt anh cũng là giám đốc tiền nhiệm phải
ra nước ngoài điều trị bệnh thoái hóa khớp. Và cuối cùng anh đã có thể trở về…
8h
tối, trên sân thượng của tòa nhà Q9 bây giờ đổi thành Khang Thịnh Q9. Anh mơ
màng nhớ về ngày này một năm trước.
- Này các cậu, liên hoan xong chúng
mình đi đâu nhỉ. Lan khoác tay Kiều Dương nói.
- Hôm nay là buổi cuối cùng chúng
ta là sinh viên, phải đập phá hết mình không say không về.
- Đến Q9 đi.
- Hả, gì chứ. Đắt lắm đó, một chai
rượu giá hàng triệu.
Đám
Thanh, Quang tranh cãi.
- Nhưng cả đời sinh viên mà không
được đó một lần thì hơi phí. Quân đăm chiêu.
- Vậy chúng ta đi thôi, tôi mời.
- Phong. Dung ngạc nhiên.
- Đừng há miệng nữa, mình có tiền
mà. Anh xua tay cười cười.
- Được đi. Kiều Dương thích thú. Ăn
chơi thoải mái đi, nếu không đủ tôi chịu. Đi với đại tiểu thư, các người lo
lắng gì chứ.
Tất nhiên sao phải lo lắng, cả nhóm hào hứng
trở lại, bởi nửa cũng muốn đi nửa lại ái ngại. Nhưng Kiều Dương nay đã nói thế
rồi họ cảm thấy yên tâm phần nào.
Kiều
Dương cười, đôi mắt cong lên thành hình vầng trăng khuyết. Đôi mắt biết cười ấy
như dòng điện xẹt qua anh khiến anh chới với. Anh chăm chú ngắm nhìn cô, có lẽ
nụ cười này từ sau vụ ầm ĩ với Dung, giờ đây anh mới lại được thấy. Bàn tay anh
bất giác giơ lên như muốn chạm vào nụ cười ấy nhưng đến nửa đường lại bất lực
hạ xuống. Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời… Hạnh phúc giống như ảo ảnh,
không thể nắm, không thể cầm, chỉ ngắm thôi nhưng không ngờ đó lại lần sau
cuối.
Đứng
trên sân thượng tòa nhà, Phong rít một điếu thuốc. Thành phố về đêm rực rỡ
những ánh đèn, anh đưa tay nhìn đồng hồ đã 9h tối. Anh nhắm mắt mặc cho cơn gió
phả ngược làn khói thuốc về mặt. Những dòng ký ức ba năm qua ùa về trước mắt.
Nhóm bạn như nhà quê lần đầu ra phố bị vẻ xa
hoa của sàn nhảy này hấp dẫn, la hét ầm ĩ, nhảy như điên. Duy chỉ có anh và
Kiều Dương yên lặng ngồi ngắm nhìn sự chuyển động của thế giới. Cứ như thế họ
lặng lẽ giữa vũ điệu sôi động của sàn nhảy này cho đến khi đùng giờ này 9h. cô
kéo anh lên sân thượng… Cái khoảnh khắc đó, ba năm nay anh không ngừng nhớ đến:
-
Sau này, thời gian trôi qua đi, ngày qua
ngày, tôi có thể quên tất cả những gì cậu đã nói đã làm nhưng tôi sẽ không bao
giờ quên được cảm giác mà cậu đã để lại cho tôi. Phong, tôi thích cậu.
Cô
nói rất nhỏ, rất nhanh nhưng rơi vào lòng anh rất rõ ràng từng chữ một. Người
con gái ấy nắm tay anh, ánh mắt dấy lên sự khẩn trương, thấp thoáng vài tia hy
vọng.
Một
phút, hai phút, năm phút, mười phút, thời gian đều đều trôi, anh đáp lại cô
bằng sự tĩnh lặng đến nỗi nghe được cả nhịp thở của đối phương. Rồi cô rời đi.
Anh từ từ sụp xuống, nghe trong lòng như có ngàn con kiến vây đốt.
….
Giờ
đây, tại nơi đây anh cũng đang từ từ sụp xuống nghe trong tim như có ngài ngàn
mũi kim. Một tháng sau ngày hôm đó, cô đã bị tai nạn và vĩnh viễn rời xa anh.
Ba
năm qua, anh luôn sống trong sự dằn vặt và đau khổ, anh sống trong ân hận và
hối tiếc, thao thức nhung nhớ tìm lại phút giây yêu thương mỗi khi đêm về nhưng
hồi ức mỏng manh quá không phải vì anh quên mà là không có để mà nhớ. À thì ra
trong quá khứ, ta chưa từng bên nhau. Thời gian trôi qua đi, ngày qua ngày, tôi
có thể quên tất cả những gì cậu đã nói đã làm nhưng tôi sẽ không bao giờ quên
được cảm giác mà cậu đã để lại cho tôi. Câu nói ấy giờ đây chỉ còn mình anh gìn
giữ. Hạnh phúc mong manh, có không giữ, mất vội tìm nhưng đã muộn?
Phía xa xa, bên cánh cửa sân thượng một cô gái
có mái tóc búi cao mím chặt môi nhìn đôi vai rộng gầy của người đàn ông đang
run lên từng hồi. Đáy mắt cô hiện lên đầy đau khổ, ba năm qua, Dung chấp nhận ở
đằng sau lưng anh chờ đợi cho khi trái tim hóa đá của anh bớt lạnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét