WELCOME TO VISIT LOVE LAND

LOVE IS LIFE - LIFE IS BEAUTIFUL. CUỘC SỐNG LÀ SỰ LỰA CHỌN - ĐỪNG LỰA CHỌN SAI LẦM ĐỂ PHÁ HỦY TẤT CẢ.

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

TÔI ĐÃ THÍCH EM NHƯ THẾ_ Chương 10

Chương 10: Kế hoch va mi nghĩ ra
Trên tầng 21 của tòa nhà Khang Thịnh Q9. Đó là khu vực làm việc của CEO- giám đốc điều hành của trung tâm thương mại. Phong đang nhíu mày vì show diễn thời trang sản phẩm mới. Mọi khi, show diễn này luôn được tổ chức tại sàn nhảy dưới lòng đất mà chỉ có các đối tượng sành điệu đến dự. Lần này anh muốn quảng bá theo phương thức truyền thống thân thiện, một show diễn bình thường trên mặt đất.
- Dựng một sàn catwalk  ngoài trời, đó việc thường như một ngày 24h. Thật không giống với phong cách của cậu chút nào. Quân- bạn cùng ký túc với anh ngày trước và giờ là trưởng phòng kế hoạch, cánh tay đắc lực của anh.
- Thời trang Khang Thịnh mấy năm nay luôn xuất hiện bất ngờ và sáng tạo. Nhưng bây giờ ta lại xuất hiện một cách tầm thường không thể tầm thường hơn. Đó chính là sự ngạc nhiên lớn nhất.
- Uhm cũng có lý. Thế kế hoạch của cậu thế nào.
- Mở một sàn catwalk ngoài trời thuê mấy cô sinh viên có khuôn mặt dễ nhìn không cần phải là người mẫu
- Mấy cửa hàng quần áo vỉa hè bây giờ cũng dựng sân khấu mời mấy cô dáng đẹp ngúng nguẩy vác cái loa gọi khách đấy. Quân nhếch mép.
Phong cười mỉm, ánh mắt nheo lại, hai bàn tay gõ gõ mặt bàn:
- Đúng! Điểm mấu chốt để khẳng định đẳng cấp là sự xuất hiện của siêu mẫu Đinh Hương đình đám hiện nay.
- Cô nàng này đang nổi lên như một hiệu ứng. Dùng mỹ phẩm Đinh Hương, son môi Đinh Hương, dầu gội Đinh Hương. Nếu thời trang cho Đinh Hương nữa thì tuyệt. Nhưng có điều, cô ta đang hợp tác với hãng phim Hàn Quốc trong bộ phim thần tượng mới. Cô ta đã ở nước ngoài ba tháng nay rồi và dự kiến đến cuối năm mới hoàn thành xong bộ phim này. Ừ, good very good, truyền thông và fan hâm mộ đang khát cô ta như sói khát máu. Nếu cậu có thể làm cô ta xuất hiện ở đây vài giây thì kế hoạch này vô cùng hoàn hảo.
- Cô ta sẽ ở HN sáng mai.
- Hả! Quân há hốc mồm.
- Cậu chuẩn bị kế hoạch, chỉ cần cô ta xuất hiện ở đây 10 phút sau đó lập tức trở về Hàn, giống như đi dạo phố. Chẳng ảnh hưởng gì đến trật tự hòa bình thế giới.
- Oh my god. Ý cậu là tổ chức show diễn ngay sáng mai.
- Chính xác.
- Cậu điên không. Cậu tính kế hoạch này từ bao giờ
- Không. Vừa xong mới nghĩ.
- Tổ chức họp báo, dựng sàn ngoài trời, thuê người mẫu, chuẩn bị mẫu thiết kế. Công việc này chuẩn bị ít nhất 3 ngày.
- Mỹ, Vân tổ chức họp báo, dựng sàn ngoài trời, thuê người mẫu nghiệp dư, chuẩn bị mẫu thiết kế cho bộ sưu tập thời trang thu đông năm nay trong vòng 3h nữa phải hoàn thành, không xong thì từ chức. Không kịp cho Quân hết bàng hoàng, Phong đã ra lệnh cho hai cô thư ký. Tức thì hai cô thư ký truyền lệnh xuống phòng truyền thông, phòng tổ chức, phòng thiết kế, phòng người mẫu. Các nhân viên lập tức đứng phắt dậy phi như bay. Ai chứ, anh giám đốc này nói là làm. Từ hồi anh ta lãnh chức đã có một cơ số không hề nhỏ thất nghiệp.
- Tôi thì sao. Quân vẫn bàng hoàng.
- Đi đánh tenis. Phong mỉm cười, ánh mắt híp lại, đáy mắt hiện lên hai chữ mưu mô.
- Cậu điên thật rồi.
Tại sân chơi tennis. Hai cô gái mặc đồ thể thao đang đánh vợt. Một cô dáng cao tóc ngắn nhuộm màu hung đỏ, cô gái kia có vẻ thấp hơn buộc tóc đuôi ngựa đội mũ phớt vành, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.
- Tường Vy.
Phong cất tiếng gọi, Tường Vy quay ra nhìn thấy anh liền bỏ vợt xuống:
- Tôi về trước đây, cậu tự chơi một mình đi. Chưa dứt lời, Tường Vy đã xoay lưng bỏ chạy mặc cho cô bạn hất ngược mái tóc tém, chống tay qua hông tức tối.
- Anh Phong. Tường Vy nở nụ cười rất tươi, đôi mắt cong cong tựa hình vầng trăng khuyết. Cô chỉ thấp đến vai anh nhưng cũng cố nhón chân quàng tay qua cổ đặt lên má anh một nụ hôn nồng thắm.
- Hả! Quân sửng sốt.
- Anh ta là ai. Tường Vy liếc mắt về phía Quân nũng nịu nói
- Tôi là bạn thân chí cốt của tiểu tử này. Ai muốn làm bạn gái của anh ta đều phải thông qua tôi. Quân hếch mặt lên.
- Hư, Tường Vy cũng hất mặt.
- Cô ấy là Tường Vy, là con gái của chủ tịch. Phong mỉm cười, quay sang véo má Vy:
- Nhóc con, ra đây làm gì.
- Em nhớ anh. Ba đồng ý rồi, em sẽ ở đây một thời gian dài. Trong thời gian này, em sẽ đến ở nhà anh.
- Được thôi, nhà anh rất rộng, em cứ chuyển đi đỡ vắng. Anh nhiều việc quá, ở luôn tại văn phòng.
- Anh, anh lừa em.
- Nhóc con, anh đồng ý với ba em là em sẽ ở nhà anh chứ đâu phải em sẽ ở cùng anh. Phong mỉm cười tinh quái.
- Hự hự. Không ai quan tâm em, em ở đây một thân một mình không thân thích.
- Thôi lớn rồi đừng làm nũng. Nhóc con, anh không quan tâm em gái anh thì ai quan tâm em. Anh giới thiệu cho em anh Quân đây là vệ sỹ của em. Ngoan, cậu ấy dẫn em đi chơi.
- Gì chứ, cậu… Quân há hốc miệng.
Phong nháy mắt, ghé sát tai nói thầm: con bé rất đáng yêu mà.
Ừ nhỉ, cô bé này khá dễ thương, Quân thích thú.
- Ngoan, em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.
- Thật chứ. Tường Vy mắt sáng rực.
- Thật.
- Vậy, anh Quân ta đi. Không chơi với anh Phong nữa.
 Phong gật đầu, liếc Quân:
- Cậu phải có trách nhiệm, con bé có xây xước gì tôi xử cậu. Hôm nay và ngày mai cho cậu nghỉ.
Quân khoát tay:
 Yên tâm, tiểu bảo bối này một sợi tóc cũng không mất. Trông dáng vẻ tự tin của anh ta kìa, he he, Phong đắc chí: đấy là cậu tự nhận đấy nhé. Bất kể có chuyện gì cấm than.
………..
Một tiếng sau,  Quân khóc không ra nước mắt. Con bé trời đánh này quậy quá, báo hại anh chưa kịp ngẩng mặt lên trời than trách đã bị nó lôi xềnh xệch đi. Rốt cuộc mình dẫn nó đi chơi hay nó dắt mình đi. Phong thối, tôi giết cậu.
Tại văn phòng làm việc, Phong thấy nháy mắt, chắc có kẻ đang rủa mình đây. Thực sự con nhóc mà anh coi như em gái này ra đây chơi thì báo hại anh thật khổ sở. May mà đã có hình nhân thế mạng.
Ngồi suy tư một lúc, anh mở mail chat:
- Virus có đấy không
Nick name virus đáp lại rất nhanh:
Có, hack xong rồi, sáng mai 6h cô ta về sân bay. Chiều 5h cô ta lại ở sân bay trở về Hàn. Không thấy kế hoạch gì nữa.
- Còn gì nữa không.
- Tôi đã xâm nhập vào máy tính cá nhân của cô ta, thấy một bức ảnh một người phụ nữ tôi đoán là mẹ cô ta.
- Nghe nói cô ta mồ côi, sống trong cô nhi viện từ nhỏ
- Chính xác, có lẽ cô ta đang tìm kiếm mẹ, chắc ngày mai cô ta về vì việc đó.
- Cậu có thể lấy bức ảnh đó gửi cho tôi được không.
- Được chờ một lát.
Phong nhấc máy gọi ra phòng thư ký:
- Gọi cậu Trương lên cho tôi.
- Vâng, giám đốc.
 Tít tít, Tin nhắn từ một người có nick Virus, gửi cho anh một file ảnh.
- Giám đốc, anh tìm tôi.
- Trương, sáng mai 6h ra sân bay Nội Bài, tìm cô gái trong bức ảnh này và gắn cái này trên lên người cô ta.
- Vâng, giám đốc.
- Được rồi, ra ngoài đóng cửa vào.
Còn lại một mình trong văn phòng, anh rít một hơi thuốc, trong đầu hiện lên những toan tính.
Thời gian trôi qua, anh thay đổi như một con người khác. Hoặc cũng có thể thương trường vốn như chiến trường đã rèn giũa anh trở nên đa mưu quỷ kế.
Sáng ngày hôm sau, 6h30 trên văn phòng làm việc của Giám đốc, Phong gục xuống, đôi mắt lim dim vừa chợp liền bị đánh thức bằng tiếng chuông điện thoại.
- Alo. Anh nhấc máy.
- Giám đốc, đã xong.
- Tốt.
Anh tắt máy, mở hộp thoại chat:
- Virus, bắt đầu.
- OK. Virus trả lời rất nhanh.
7h30, văn phòng công ty bắt đầu náo nhiệt. Tiếng nói cười, tiếng gọi nhau í ới ầm ĩ một góc trời.
- Giám đốc. Anh đến sớm. Mỹ, Vân hai cô thư ký đang cười đùa lập tức im bặt.
Anh nghiêm mặt lướt qua, không gian náo nhiệt bắt đầu lắng dần theo từng bước chân anh đi qua. Thấy vậy tất cả các trưởng phòng lập tức rào rào chạy theo, không khí hơi hướng nặng nề, à thì ra giám đốc đang đi thị sát. Anh chàng giám đốc trẻ rất chú ý tiểu tiết và để thích tác phong công nghiệp, hơn nữa hôm nay là ngày trình làng bộ sưu tập thời trang thu đông mới. Anh nheo mắt về phía sàn catwalk, Mỹ- cô thư ký có làn da bánh mật lập tức báo cáo.
- Báo cáo giám đốc, 8h phòng truyền thông sẽ tiếp đón phóng viên và các khách mời danh dự là các nhà thiết kế và các hãng thời trang đồng nghiệp. Đồng thời 100 người mẫu nghiệp dư lập tức trang điểm cho 100 mẫu thiết kế. Kế hoạch quảng bá, phát tờ rơi đã tiến hành từ 4h chiều qua cho đến bây giờ vẫn đang tiếp tục. Đúng 9h sàn catwalk sẽ mở cửa, hệ thống an ninh bảo vệ giám sát đã được sắp xếp đảm bảo không có vấn đề trong show diễn. Khâu tổ chức cũng đã sẵn sàng vào vị trí đảm bảo không có vấn đề trong show diễn.
- Mẫu thiết kế chủ đạo để lại cuối cùng. Tiết lộ mập mờ cho phóng viên biết bất ngờ về mẫu thiết kế này.
- Phải tiết lộ thế nào ạ? Cô thư ký Mỹ hồn nhiên hỏi.
Anh liếc mắt, ánh mắt chứa luồng điện khiến cô giật nảy mình
- Tôi trả lương bằng tiền đô cho thư ký đề làm gì?
- Dạ, để biết phải tiết lộ thế nào. Cô nàng được cái phản ứng nhanh lập tức trả lời.
Nói xong anh chàng giám đốc rời đi, cả công ty liền vặn mình hít thở:
- Ngày nào cũng thế này thì chết không kịp ngáp.
- Khóc không ra nước mắt.
Tiếng xì xào lại vang lên
- Ở đây lương cao thì tránh sao được áp lực
- Cứ thế này thì có ngày bị tiền đè chết mất.
- Làm việc, làm việc, show diễn này mà thất bại thì cuối tháng cạp dất mà ăn mất.

Anh lấy xe rời đi ra khỏi văn phòng, Trong chiếc xe BMW hiện đại, anh lấy tai phone nhấn một cuộc điện thoại.
 Bên đầu dây là một giọng nam trầm ấm. Anh lắng nghe chăm chú, chỉ nói một câu duy nhất khi kết thúc cuộc thoại:
- Để lộ tin tức cho bên Hàn đi.
Nói xong anh quay xe hướng về phía bệnh viện. Chiếc xe BMW màu đen sang trọng vừa phi đến cổng bệnh viện, một cô gái dáng cao gầy đeo kính đen cũng vừa phi ra.
Két! Sập! Đó là hai thứ âm thanh mà cô gái vừa kịp nghe thì đến lúc ngẩng mặt lên đã thấy mình ngòi bên cạnh người đàn ông có bàn tay thon dái điều khiển vô lăng lái xe đi vun vút. Cô gái hoảng hốt:
- Anh là ai.
- Kẻ bắt cóc
- Anh điên à. Anh biết tôi là ai không?
- Siêu mẫu Đinh Hương. Hãy nghe điện thoại.
Cô gái hoảng sợ khuôn mặt từ tái xanh chuyển sang tái tím nhận điện thoại
- Alo, Đinh Hương à.
- Alo, quản lý, sao chị biết là tôi.
- Cô gọi bằng số điện thoại của cô sao tôi lại không biết.
- Hả.
- Cô đang ở đâu, quản lý công ty SM hình như biết được điều gì mà nói 3h chiều phải có mặt ở văn phòng, cô về ngay đi còn kịp.
- Hả. Vâng…vâng được.
Đinh Hương sững sờ thở không ra hơi
- Chuyện gì vậy, anh là ai, sao điện thoại này lại là của tôi.
- Điện thoại của tôi, sim là của cô.
- Vậy điện thoại tôi đâu, anh tháo sim lúc nào.
- Chuyện đó không quan trọng. Nghe tôi nói này, cô sẽ kịp trở về Seoul lúc 3h chiều nếu cô đi chuyến bay sẽ cất cánh trong vòng 45 phút nữa, tôi sẽ giúp cô với điều kiện cô xuất hiện trong show diễn thời trang đang tổ chức tại Khang Thịnh Q9
- Khoan… khoan  chuyện gì vậy, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh là ai, sao anh biết tôi ở đây, sao anh có sim của tôi, sao anh biết phía SM, sao anh …
- Chuyện đó hãy đợi sau khi về Seoul rồi tự suy nghĩ.
Ngậm miệng lại không được khóc. Anh như nổi cơn lôi đình trước những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt Đinh Hương khiến cô nàng sợ hãi, đôi bàn tay run run.
- Nghe đây này, kia là tòa nhà Khang Thịnh Q9, nhìn thấy chưa. Tôi muốn cô mặc chiếc váy này đi cùng với tôi vào đó 5 phút. Không cần cô làm gì cả, hãy làm những thứ cần làm của một người mẫu, thả dáng và cười. Hiểu không. Đôi bàn tay nắm vai chặt cô gái, ánh mắt như phát ra lửa, Đinh Hương chỉ có nước gật đầu nếu không muốn bị thiêu đốt.
- Thay quần áo đi, và tự trang điểm chút đi ngay tại xe luôn.
Phong nói chậm rãi nhưng ánh mắt tỏ ý đe dọa, anh ra ngoài tựa vào thành xe đốt một điếu thuốc.
- Tôi xong rồi, Đinh Hương nhỏ nhe, giọng nói đầy sợ hãi. Anh im lặng rít thêm một hơi nữa. Đinh Hương ngước nhìn, khuôn mặt góc cạnh của anh chàng cùng bộ âu phục màu xám, áo sơ mi màu lam, trông anh thật tuấn tú.
Anh vào xe nhấn ga tiến thẳng vào cổng chính.
- Giám đốc. Hai hàng nhân viên lễ tân vừa thấy anh lập tức xếp đội hình hai hàng.
Anh bước xuống, hất nhẹ mái tóc, chiếc nhẫn đính đá ruby hình mặt trời đeo trên ngón tay thanh mảnh lấp lánh , anh khẽ mỉm cười. Tức thì hàng loạt máy ảnh, camera lập tức hướng về phía anh như một cơn lốc. Các cô phóng viên nữ hết lời trầm trồ: Giám đốc đẹp trai quá!
Anh mở cửa xe đưa tay nắm lấy bàn tay Đinh Hương kéo cô ra ngoài.
Rào rào rào, một cơn bão ảnh:
Đinh Hương, Đinh Hương. Siêu mẫu Đinh Hương. Đinh Hương mỉm cười thả dáng, chiếc váy dạ hội màu xanh lơ đính những hạt đá hồng ngọc trước ngực như được thiết kế dành riêng cho cô hoặc thân hình siêu chuẩn của cô luôn đẹp trước mọi trang phục. Cô vốn là siêu mẫu mà. Vốn là sự sắp xếp từ trước nên trang phục của hai người có sự tương đồng nên khi cô khoác tay anh, trông họ thật quyến rũ.
Một loạt các câu hỏi, tại sao cô ở đây, cô và giám đốc Phong có quan hệ gì, cô là người mẫu độc quyền của SM, cô xuất hiện tại Khang Thịnh Q9 là vi phạm hợp đồng, SM liệu có khởi kiện cô không…
Anh đang định bước lên trả lời liền bị cô kéo lại. Cô giơ tay, tất cả im bặt:
- Tôi xin phép được nói đôi lời. Như các bạn đã biết, tôi đang là người mẫu độc quyền của SM. Tất cả các hoạt động nghệ thuật của tôi đều được lên kế hoạch từ bộ phận quản lý. Nhưng đây là hoạt động cá nhân, tôi xuất hiện ở đây không phải với tư cách người mẫu mà là khán giả bình thường đến xem show diễn. Và tôi đi cùng với bạn tôi cũng như các bạn đang đi cùng với bạn bè bình thường của mình. Chỉ có điều bạn tôi là giám đốc Phong mà thôi. Hôm nay tôi là khán giả bình thường đến xem một show diễn đường phố. Nếu có hứng thú tôi sẽ mua một vài bộ quần áo ở đây. Vì vậy, tôi không nhận bất kể cuộc phỏng vấn nào. Xin cảm ơn.
 Đinh Hương nói rất chậm rãi nhẹ nhàng, cô mỉm cười liếc mắt nhìn anh rồi hòa cùng dòng khán giả. Phía dưới các fan hâm mộ cô xôn xao cổ vũ, các phóng viên đua nhau gọi về tòa soạn, dự rằng sẽ có một tiêu đề ăn khách sắp ra đời.
Sàn diễn đã kết thúc, chuyển sang chương trình ca múa nhạc, Đinh Hương rảo bước vào khu thương mại, các fan hâm mộ cũng ồ ạt kéo vào. Cô được anh kéo ra lối cửa sau chạy mất hút. Các khán giả không thấy cô đâu lại quay sang vãn cảnh. Những bộ cánh đắt tiền, những âu phục thượng hạng lần lượt được kéo xuống bởi thực ra thiết kế của chúng cũng thật bắt mắt. Nhân viên Khang Thịnh Q9 hớn hở ra mặt hôm nay là ngày đại bội thu lớn.
Trên tầng 21 của tòa nhà Q9, Phong ngả mình trên salon nở nụ cười mãn nguyện: cô nàng này chân dài nhưng óc không hề ngắn, rất thú vị. Tiếng chuông điện thoại vang lên, phía đầu dây bên kia chủ tịch tập đoàn Khang Thịnh đang hết lời khen ngợi, động viên. Kết thúc cuộc gọi, anh khẽ nhắm mắt mơ hồ: tôi có thể quên tất cả những gì cậu đã nói, đã làm nhưng sẽ không bao giờ quên cảm giác mà cậu đã để lại cho tôi. Cảm giác, cảm giác. Anh kéo một tiếng thở dài: Kiều Dương à, cậu có những cảm giác gì về tôi vậy. Nghĩ đến đó, anh bật phắt dậy, mở máy tính chat:
- Virus, nhờ cậu một việc…



Không có nhận xét nào: