Chương 8: Tình yêu là sự yếu đuối cao quý
Dưới
khu ký túc
- Phong!
- Những chuyện đó là cậu làm phải
không,
- Phong, mình không hiểu cậu nói gì
cả.
- Dung! Đừng giả bộ! Phong nắm lấy bả vai Dung, ánh mắt toát lên sự
giận dữ pha chút đau khổ.
Anh
cảm thấy mình bất lực, anh rất muốn chạy đến bên Kiều Dương nhưng từ khi từ Q9
trở về, anh lại sợ, anh sợ người ta bảo anh thừa nước đục thả câu, anh sợ người
ta bảo anh thả dây dài câu cá lớn. Thời đại này chắc chẳng còn một mái nhà
tranh hai trái tim vàng nữa nhỉ.
- Mình không giả bộ, cô ta hung
hăng thế nào, hôm đó cậu thấy hết rồi đấy. Dung
gạt tay anh ra, nụ cười châm chọc:
- Cậu tin mình hay cậu tin người có
tiền. Nếu cậu thích cô ta, mình khinh bỉ.
Nói
xong, Dung quay trở lại ký túc không hề ngoảnh mặt, để lại cho người con trai
đa cảm này một cảm giác rụng rời.
Có
tiếng chuông điện thoại:
- Cậu đang ở đâu, về đi ký túc sắp
đến giờ giới nghiêm rồi đó.
……………….
Thời
gian thấm thoát đã hết tháng, đã tới đợt thi đại học. Các cu cậu sĩ tử đang
trong chặng nước rút.
Bộp!
Thằng quỷ không học đi, mấy giờ rồi mà
còn bắt chữ.
Gần
đây trò chơi bắt chữ đang trên diện bùng nổ mạnh. Vô cùng! Vô cùng hại não.
Kiên là đệ tử ruột của trò chơi này.
- Chị à! Chị cũng chơi một chút đi.
Đừng có ảo não nữa, em nhìn ngứa mắt lắm.
-
Mày ngứa mắt, mày định làm gì chị. Định
làm gì chị, hả? Nếu là hòn đá thì em sẽ
ném đi không hề do dự. À đúng! Đúng! Ném đá giấu tay. Kiên đắc chí: that’s great! That’s great.
-
Hòn đá nằm ven đường cũng có lý do nó nằm
ở đó,
- Vậy ý chị là chị khờ khạo bị
người ta ném đá giấu tay cũng có lý do của nó.
-
Thằng quỷ, mày chơi game thật hay mày
mượn gió bẻ măng đây.
- Chị à! Em chơi game thật. Em bẻ
măng thật nhưng không mượn gió.
- A… Muốn chết à. Kiều Dương véo cho Kiên một cái méo mặt.
- Chị à! Mai đưa em đi thi.
- Tại sao.
- Chẳng tại sao. Em không thích bị
mẹ ca thán.
………….
Sáng
sớm, vì đưa quý tử đi thi mà Dương phải dậy từ 5h sáng. Cổng trường đông nghịt.
- Oa! Dương ngái ngủ, ngáp liên hồi.
- Bà chị, ra dáng một chút đi. Sau
này lấy chồng mà ngáp vô ý, vô tư như thế, mẹ chồng đánh cho tan xác. Cu cậu Kiên này thật hài hước, ném cho chị mình
một câu châm chọc, hắn ta đắc chí chạy vào phòng thi.
Kiều
Dương nuốt hận:
-
Hãy chờ đấy sói.
- Á.
- Ô xin lỗi.
-Ôi cái chân của tôi.
- Kiều Dương.
Đúng là oan gia ngõ hẻm, Dung vừa vô ý dẵm vô
chân cô một cái rõ đó.
Cô
nhăn nhó định nói câu gì nhưng lập tức im bặt, anh cũng vừa đến nơi. Nghe nói
anh có một cậu em trai tên là Khương cũng muốn thi vào trường Ngoại
thương.
Khương
cùng vần K thế thì lại cùng địa điểm thi rồi. Hóa ra là thế, Kiều Dương gật gù.
Anh trai và chị dâu tương lai đưa đi thi, thích quá còn gì. Kiều Dương khẽ
nhếch mép, toan bỏ đi.
- Cậu bị chảy máu rồi kìa. Anh cất giọng nhẹ nhàng giữ tay cô lại.
- Bọn mình thuê nhà trọ ở ngay đầu
ngõ vào đây nghỉ một lát. Anh kéo tay cô
đi không kịp cho cô từ chối.
Gì
chứ người ta đang bị đau chân làm gì mà phải kéo mạnh tay thế. Mà có sao, đau
chân chứ có đau tay đâu.
Trong
căn phòng nhỏ, cô xuýt xoa vì vết cứa khá sâu. Anh nâng chân cô nhẹ nhàng băng
bó. Từ trên nhìn xuống, khuôn mặt anh thật hoàn hảo, con trai gì mà lông mày
cong hơn con gái thế kia, chiếc mũi dài thẳng tắp, đôi môi cong cong… Ôi cái giây
phút này, cô như hóa đá.
Dung ở bên tức đẩy xô một cái ghế ném về phía
cô một ánh nhìn ý bảo: đừng lộ liễu thế.
- Sau khi bảo vệ luận văn xong, mọi
người có tổ chức một bữa tiệc. Cậu nhớ đến đúng giờ nhé,
- Tôi bận rồi…. Cô chưa kịp nói hết câu.
- Mọi người chơi với nhau đã lâu,
khó tránh khỏi khúc mắc. Đây là bữa ăn hòa giải, tôi với Dung chân thành xin
lỗi cậu.
- Đám Thanh, Trang, Lan mấy nay không
nói chuyện với chúng tôi vì chuyện này, cậu mà không đến, cả đời họ sẽ không
nhìn mặt tôi. Cậu định không cô lập bọn tôi đấy chứ.
-
Hừ! Miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo, mình là người bị hại bỗng nhiên
thành tội đồ chắc. Kiều Dương nghĩ thầm, khóe miệng hơi nhếch.
- Đúng đấy, Dung đon đả, ánh mắt liếc về phía anh. Mình thật sự xin lỗi cậu, hôm đó nóng mắt
quá. Thôi, sắp ra trường rồi, chẳng còn mấy cơ hội ở bên nhau nữa, hiềm xích ta
nên xóa bỏ, để sau nay nhớ về nhau còn có ký ức mà nhớ.
A..
Câu nói này thì đầy ẩn ý đây. Ký ức ư, anh sắp chỉ còn là ký ức với cô sao. Anh-
người cho cô một cái tát không thể đau hơn, cô giận anh, cô ghét anh. Nhưng khuôn
mặt này, đôi lông mi này, giọng nói này lần đầu tiên gần với hơi thở của cô
trong gang tấc lại có sức hút tà mị làm
những nhung nhớ ban đầu của cô rạo rực. Ở ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân
trời, cô muốn đưa tay chạm nhẹ một lần vào gương mặt ấy. Nhưng.. bất lực, cô
đưa tay khẽ gạt vội giọt nước mắt đang rơi. Chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến,
cuối cùng cô cũng phải rơi nước mắt trước 2 con người này: một là người cô yêu
và một là người yêu của người cô yêu. Tình yêu có lẽ là sự yếu đuối cao quý
nhất của tinh thần.
- Á. Đau quá, cậu không nhẹ tay
được à.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét