Chương 6: Gặp gỡ trở lại
Thứ 2 mùng 3/6. Hết học kỳ 2 các cô cậu sinh
viên năm cuối tản đi thực tập bây giờ lũ lượt kéo nhau trở về, chuẩn bị cho đợt
bảo vệ luận văn. Anh cũng vừa xuống sân bay, nhiệm vụ mà giáo sư Khang cho anh
là làm nhân viên môi giới đầu tư của tập đoàn Khang Thịnh. Anh đã hoàn thành
công việc xuất sắc cũng như hoàn thành xong luận văn của mình. Ra khỏi cửa,
Dung đã chờ đón anh. Mái tóc anh bị cái nắng, cái nóng của Sài Gòn nhuộm màu
hung đỏ, chiếc áo sơ mi trắng nhã nhặn để mở hai cúc, lộ ra bộ ngực vạm vỡ.
Dung nhìn anh, ánh mắt trìu mến. Cô cũng khá đáng yêu trong chiếc váy trắng, cô
ở lại làm kế toán thực tập cho một công ty nhỏ ở Cầu Giấy. Cô chạy tới giành
lấy cầm áo khoác cho anh, anh kéo va li, hai người sóng bước bên nhau dưới ánh
nắng vàng rực rỡ.
- Phong, Dung.
Có tiếng gọi phía đông cổng chính của trường.
Nhóm bạn Quang, Quân, Lan, Thanh, Trang đã tề tựu ở đó. Mọi người súm vào hỏi
han anh.
- Cậu oách nhất trong bọn này rồi
đó.
- Vậy hôm nay vì cái oách của mình,
mình sẽ mời.
Cả
nhóm vỗ tay hoan hỉ.
- Kiều Dương hôm nay cũng lên nè.
Cậu ấy đang ở bến xe Giáp Bát.
- Vậy chờ cậu ấy một lát, tuyệt quá
lại đông đủ rồi.
Kiều
Dương, ba tháng qua cái tên này làm anh không dám nghĩ tới. Anh không ngờ cô và
mấy tiểu quỷ này đã thân nhau như thế. Hồi trước, Lan ghét cô ra mặt, thế mà
bây giờ lại còn liên lạc thường xuyên như thế. Anh bật cười: cô gái này đã
không giao lưu thì thôi, chứ đã giao lưu rồi thì rất được lòng và thân thiết
với người đó. Anh bất giác nhớ lại lời Kiều Dương: Tôi không biết vì lý do gì mà cậu cứ thành kiến với tôi như thế, nhưng
tôi đã thích cậu rồi thì đừng hòng ghét bỏ được tôi.
- Tiểu quỷ, bản cô nương thật vinh
hạnh được cả tộc nhà mi ra đón.
Tiếng cô gái nhỏ nhưng giọng không hề nhỏ lanh
lảnh vang lên khiến anh giật mình. Mà thực ra cô ta cũng không hề nhỏ cô ta chỉ
khom lưng lại làm bộ đáng yêu. Cô vẫn hay như thế, hồn nhiên và nhí nhảnh. Đã 3
tháng không nhìn thấy cô, cô mập lên trông thấy nhưng những đường cong thì vẫn
rực lửa, vành tai anh bỗng đỏ ửng.
-
Cậu là người thay đổi nhiều nhất Kiều
Dương. Thanh nói.
Ừ
đúng, Cô là người thay đổi nhất, anh chăm chú ngắm nhìn. Cô rất ít khi đến
trường nhưng nếu đến toàn xuống bằng siêu xe, nhưng có vẻ từ khi quen anh, cô
chăm chỉ đi học và còn ở nội trú, cô cũng không hay mặc những bộ quần áo hàng
hiệu nữa mà thường lẽo đẽo theo Thanh mua quần áo chợ đêm, lại còn trả giá rất
ngoa nữa chứ.
Những
cuộc đi chơi, cô hay trả tiền nhưng cũng lắm lúc lém lỉnh như hôm nay
- Tớ góp một quả dưa, một con gà đã
luộc, một cân khế ngọt. Buổi đi chơi này đừng bắt tớ trả tiền.
- Đồ tính toán. Thanh véo tai cô
- Má ơi, cô ta giết chết con rồi.
Kiều Dương rạch mặt ăn vạ khiến cả nhóm cười ầm
ỉ.
Lan
nói thầm nhẹ vào tai cô điều gì đó, Dung nãy giờ im lặng cũng bắt đầu lên
tiếng.
Cô
hướng ánh nhìn về phía anh. Từ lúc cô đến, anh vẫn bất động nguyên một chỗ. Ánh
mắt cô đen láy híp lại theo vàng trăng khuyết, ánh mắt biết cười ấy như lấy hết
sự lãnh đạm của anh làm anh càng thêm bất động.
- Chúc mừng cậu đã tìm được công
việc như ý, khi nào vô đó, bồ nhớ dẫn tui đi chơi nghen. Kiều Dương giả giọng Nam nửa câu cuối.
Anh
cố nén sự bật cười trong đôi mắt sâu thẳm.
- Đi thôi, hôm nay tôi mời.
Anh
quay mặt đi bước thật nhanh, đôi môi khẽ cong, ý cười vui sướng.
Tại quán ăn, Kiều Dương pha trò rất nhiều.
Trang
hớn hở kể chuyện đi thực tập
- Chỗ công ty mình có một nhân viên
mới đến trông cũng xinh, mọi người cuối tháng hay tổ chức đi ăn thịt chó giải
xui. Cô ta làm chảnh: em không ăn được thịt chó đâu.
- Thế rối sao, Thanh tiếp lời.
-
Thì tất nhiên vẫn phải đi, một anh vào
cũng lâu lâu rồi mua cho cô ta một đĩa thịt quay, cô ta một mình đả hết. Rồi
cho đến khi... Trang từ từ dẫn dắt câu chuyện, mọi người ngừng đũa, chăm
chú nghe.
-
Sao nữa, Thanh giục giã.
-
Rồi đến khi, mọi người chuyển sang ăn
bún, cô ta cũng ăn bún. Trang ngừng câu chuyện, múc một thìa canh vào bát.
Mọi người lại sốt sắng: thế sao nữa?
- Cô ta không ăn được thịt chó,
nhưng cô ta ăn được bún với nước chó.
Kiều Dương đập tay đen đét vào đùi ra vẻ đắc chí.
- Nước chó... Cả phòng lăn ra cười rũ rượi.
-
Nước xương hầm. Tiểu quỷ cậu thật hài hước. Lan vỗ vai Kiều Dương cười ngặt nghẽo.
Anh
cũng hơi bật cười, ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt vẫn sâu thẳm. Có lẽ vì xấu hổ
nên cô cảm thấy ánh mắt ấy thật nghiêm nghị, cô cúi gằm mặt xuống xả giận vào
đĩa thức ăn.
- Gì chứ, sao mọi người không ăn,
nhìn tôi gì chứ. Kiều Dương bất
giác ngẩng mặt, 14 con mắt nhìn cô.
- Bác chủ quán, làm ơn lấy thêm cho
cháu một đĩa thịt xiên lớn nữa cho con heo này ăn.
Anh
nhìn cô chăm chú, gọi thêm cho cô một xuất. Cô cảm thấy mình ngu ngốc như một
con heo. Ah, anh ta nói đểu mình chăng,
Kiều Dương hùng hặc ném đôi đũa:
- Không ăn, no rồi.
Lời
chưa dứt, đĩa thịt xiên của cô liền bị chia năm, xẻ bảy. Cô tức tối ném ánh
nhìn về anh. Anh bình lặng gắp một ít thức ăn đáp trả lại. ánh nhìn ấy
- Ăn xong, mọi người đi hát karaoke
nhé.
Kiều
Dương trong lòng dấy lên sự buồn bực, cô cảm tưởng được sự giễu cợt từ phía
anh. Cô tức tối, không thèm đi. Cô đang cố nghĩ ra một lý do từ chối nhưng bất
giác nhìn thấy Dung gỡ cho anh một miếng đùi gà, Kiều Dương nóng mắt:
- Gì chứ, hôm nay cậu bao hết mọi
người à. Chắc hôm nay mặt trời mọc đằng Tây mất. Haha. Mọt sách cũng biết hát
cơ đấy. Kiều Dương đắc chí.
Cả
không gian đang ầm ĩ bỗng im bặt
- Ừ, anh trả lời nhẹ nhàng, bình thản cúi xuống ăn một
ít thịt gà.
Câu trả lời nhẹ tênh của anh khiến Kiều Dương cảm
thấy tổn thương. Gì chứ chính cô ta là người có ý châm chọc trước mà.
- Sao cậu vô ý thế. Lan khẽ níu tay cô.
- Mình có ý gì đâu mà vô. Kiều Dương hất tay Lan nói giọng rất lớn.
- Sao lại nhìn mình. Cô đáp trả lại 12 con mắt đang nhìn cô. Anh vẫn
cúi đầu lặng thinh.
- Thôi mọi người ăn đi. Tôi lạy
sống cậu. Lan lẩm bẩm.
Cứ
thế, bữa tiệc kết thúc, ai về nhà nấy, chẳng hát hò dạo phố gì cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét