Chương 5: Từ chối lời tỏ tình
Ngồi trong thư viện tự học nhưng anh không thể
nào tập trung. Có tiếng đập vai nhẹ, anh quay ra, Dung nhìn anh ý chỉ ra ngoài
- Mấy nay cậu sao thế, cậu có
chuyện gì muốn kể với mình không.
Cùng
với Dung đi dạo trong khuôn viên trường nhưng anh không muốn trả lời bất kể câu
hỏi nào cả.
Tết
năm nay về nhà, mọi thứ trôi qua thật bình dị, bà nội và mẹ vẫn khỏe, đó là
điều làm anh hạnh phúc nhất. Cậu em trai thì nghỉ tết xong, đang tích cực cho
kỳ thi đại học sắp tới. Anh và Dung vẫn thế, đôi bạn thanh mai trúc mã thân
thiết bên nhau. Duy chỉ có một điều làm anh thấy trăn trở.
- Mình biết chuyện của cậu và Kiều Dương.
Giọng
Dung nhẹ nhàng nhưng phá tan bầu trời im lặng của anh.
- Vậy tin đồn đó là do cậu tung ra. Anh đứng khựng lại, đôi tay nắm chặt lấy bả vai
gầy gò của Dung, ánh mắt bi phẫn.
Dung
giật mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ấy kể từ lần học lớp 7, anh bị bạn
bè châm chọc là đồ không cha. Anh đã nổi điên và đánh gãy tay một vài đứa. Dung
nghe trong tim mình một tiếng rắc
- Sao chứ. Đó là sự thật
mà. Đợt lễ Valentine, Kiều Dương tỏ tình với cậu cả trường với cậu ai mà không
biết chứ. Cậu nổi tiếng cả trường như là hot boy vượt khó học giỏi, cô ấy thì
là đại tiểu thư gia đình giàu có, cô ấy dùng tiền để theo đuổi cậu. Cậu thích
chứ.
- Cậu khóc cái gì chứ. Giọng anh lạc đi
- Hơn 20 năm qua, chúng ta luôn ở
bên nhau, mình không tin cậu không nhận ra được tình cảm ấy. Những giọt nước mắt lăn trên gò má trái xoan của
Dung, đôi mắt bồ câu nhắm chặt. Cô vùng chạy vì sự xấu hổ, sự yếu đuối của
mình.
Còn mình anh, anh không khỏi xót xa khi nghe
Dung nói thế. Anh biết cô thích anh, anh cũng từng thích cô. Hoặc cũng có thể
hai người vì luôn ở bên nhau nên cả hai tự ngầm hiểu rằng họ thuộc về nhau. Có
rất nhiều người đã đến rồi lại phải ra đi trước tình cảm sâu sắc không nói lên
lời của đôi bạn đó. Trước khi quen biết với Kiều Dương, anh chưa từng có ý định
theo đuổi một ai, anh chỉ cảm thấy có Dung bên mình là quá đủ, anh cũng từng có
dự định tổ chức một màn tỏ tình dưới mưa vào dịp Valentine cuối cùng của đời
sinh viên để khẳng định tình yêu trong sáng 22 năm đó. Nhưng rồi cô gái kia đã
đi lạc vào cuộc đời anh khiến anh chệch hướng. Thì ra có thứ tình cảm gọi là
sét đánh. Đôi khi anh mơ về cô gái ấy. Nhưng khi tỉnh giấc rồi anh lại thấy sợ,
thấy ái ngại, anh ái ngại sự chênh lệch về gia cảnh. Anh ái ngại vì những lúc
anh khốn đốn nhất thì bị cô ấy bắt gặp. Anh nghèo, thực sự anh rất nghèo nhưng
anh có lòng tự trọng của riêng mình. Lòng tự trọng giúp anh đi lên đạt được
những thành tựu đáng mơ ước với biết bao người. Và anh luôn cố gắng bảo vệ nó
bằng sự lãnh đạm lớn nhất của mình. Cô ấy thì khác anh quá, cô ấy hồn nhiên nói
với anh rằng:
-
Cậu có tin vào nhất kiến chung tình
không, tình yêu sét đánh ấy. Tôi thì không tin lắm, cùng lắm chỉ là sự say nắng
nhẹ để mưa đến rồi lại tan. Lần đầu tiên, tôi gặp cậu, thật sự tôi bị đôi mắt
hút hồn của cậu mê hoặc. Sau đó cậu biến mất nhưng đôi mắt ấy lại không ngừng
xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Hôm đó, cậu lo cho mẹ, khóc đến ngất lịm. Nếu
là tôi, chắc tôi không làm được thế. Mẹ tôi cũng từng đi bệnh viện, tôi có lo
lắng nhưng không tài nào bằng cậu. Nói thật, tôi nói điều này ra thật ngu ngốc,
nhưng tôi... tôi lại muốn thử được giống cậu, mẹ cũng bị bệnh mà không có tiền
xem thế nào.
Cô nói đến đây, anh lập tức mắng cô bất hiếu,
ngu ngốc để nghĩ ra những chuyện đần độn đến thế. Cô cúi mặt lặng thinh. Có thể
khi con người đã quá đầy đủ thì lại thèm cảm giác không có gì. Đối với anh,
nghèo nàn và bệnh tật luôn đeo bám, anh luôn từng giờ, từng phút cố gắng để
trốn chạy. Còn cô, chỉ một câu muốn thử... Anh hằn lên ánh mắt khinh bỉ nên đến
khi cô nói rằng cô thích anh, anh liền cảm thấy bị tồn thương nghiêm trọng. Anh
thẳng tay ném lời tỏ tình của cô, bỏ đi lặng lẽ và nghe tim mình những dòng máu
tuần hoàn về co bóp không ngừng.
Tít
tít, tiếng chuông tin nhắn vang lên khiến anh sực tỉnh khỏi cơn mê hoặc.
Có
một tin nhằn: Tôi vừa nói chuyện với
Dung, tôi không biết 2 người là một couple. Xin lỗi tôi làm cậu khó xử.
Người gửi Kiều Dương.
Anh
khẽ nhếch mép, tắt điện thoại, đôi tay buông thõng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét