Chương 4: Năm học mới
Đặt chân xuống sân bay Nội Bài- Hà Nội sau
ngày lễ Quốc Khánh, không khí ăn chơi vẫn còn náo nhiệt lắm. Hương mùa thu đã
về, bầu trời cao xanh vời vợi, những hàng cây hoa sữa đã tỏa ra thứ mùi thơm
nồng say đắm. Bắt taxi đi về phía trường Đại học Ngoại Thương VN đường Chùa
Láng- quận Đống Đa, anh nhẩm tính, vị khách hàng khó tình cuối cùng làm anh trễ
mất 10 ngày trở về. Anh đã không kịp tham gia khóa huấn luyện đầu năm. Nhưng bây
giờ chắc vẫn kịp tham dự đợt sinh viên tình nguyện làm nhiệm vụ đón học sinh
mới nhập trường. Nghĩ đến đó anh rút điện thoại đưa tay tìm danh bạ. Ngón tay
thon dài lướt qua, dừng lại trên màn hình, bức ảnh một cô gái đẹp đứng trên cầu
vượt lạc vào tầm nhìn của anh.
- Lái xe, làm ơn cho tôi đến chùa
Láng.
Trán
anh hằn lên những nếp suy tư, anh bỗng muốn tìm một cảm giác yên bình nào đó.
Chiếc taxi dừng trước cổng chùa. Anh kéo vali,
ánh mắt ngước nhìn lên, không gian thật thanh vắng, cô tịnh.
Cổng
chùa bao gồm bốn cột vuông với ba mái cong không chùm lên cột mà gắn vào sườn
cột, mái giữa cao hơn hai mái bên, hơi giống kiến trúc cổng ở cung vua phủ chúa
ngày xưa. Qua cổng là một sân gạch Bát Tràng, giữa sân là chiếc sập đá, nơi đặt
kiệu trong các ngày lễ hội. Từ đây có con đường lát gạch dẫn đến cổng thứ ba.
Qua cổng này ở giữa có ngôi nhà bát giác nơi đặt tượng Từ Đạo Hạnh. Qua nhà bát
giác này mới đến các công trình chính trong chùa: bái đường, nhà thiêu hương,
thượng điện, các dãy hành lang, nhà tổ và tăng phòng... Động thập điện Diêm
Vương ở hai dãy hành lang khá đẹp, miêu tả những hình phạt ở các tầng địa ngục.
Ánh ngắm nhìn bất giác nghĩ sau này mình chết sẽ ở tầng nào, nghĩ đến đó anh
bật cười thành tiếng.
- Sư thầy. Anh cung kính.
Vị
sư thầy dẫn anh đi một lượt thăm các tượng Phật ở thượng điện, trong hậu cung
còn có tượng nhà sư Từ Đạo Hạnh và tượng vua Lý Thần Tông. Tượng Từ Đạo Hạnh
làm bằng mây đan phủ sơn còn tượng Lý Thần Tông làm bằng gỗ mít. Vì được trùng
tu nhiều lần, trong chùa không còn dấu tích của các kiến trúc di vật cổ. Tấm
bia cổ nhất còn lại ở đây được dựng năm Thịnh Đức thứ 4 (1656). Văn bia do tiến
sĩ Nguyễn Văn Trạc viết. Vẻ bề thế của quần thể kiến trúc hài hòa, cân xứng với
không gian thoáng đãng khiến cho chùa Láng đã từng được coi là đệ nhất tùng lâm
ở phía Tây kinh thành Thăng Long xưa.
Đi đến phía cuối sân là cửa Tam quan, anh xin
phép Sư thầy tham quan chút nữa. Vị sư thầy ân cần chào hỏi rồi rời đi. Anh bất
giác quay lưng lại. Kiều Dương đang đứng đối diện, mắt chữ A, mồm chữ O ánh
nhìn rơi xuống phía chiếc va li. Cô hôm nay mặc một chiếc váy trắng dài nhẹ
nhàng, đầu đội nón vành rộng trông rất dịu dàng thướt tha.
- Cậu sắp về chưa?
Anh
chàng lạnh lung cất tiếng chào người đẹp bằng một câu hỏi
- Chuẩn bị.
Kiều
Dương vẫn hết chưa hết bàng hoàng.
- Tôi cũng chuẩn bị, chúng ta ra
quán nước đầu đường.
Anh
nói, bước chân chậm rãi đi qua.
Anh
kéo ghế, đặt vali xuống.
- Cậu muốn uống gì?
- Nước cam
- Chờ một lát.
Lát
sau anh trở ra với hai ly nước cam trên tay.
Im
lặng vài phút, anh kéo vali lấy một chiếc phong bì:
- Xin lỗi, tôi trễ hẹn mấy ngày,
tất cả bao gồm cả lãi suất những ngày quá hạn theo giá ngân hàng. Anh đẩy chiếc phong bì về phía Kiều Dương, giọng
trầm ổn, ánh mắt không hề ngước nhìn.
- Không cần thế đâu, chúng ta là
bạn. Kiều Dương nở nụ cười
toe toét cầm tay anh.
Anh
bất giác rụt lại, nhìn thẳng mặt cô.
Có
chút bất ngờ, Kiều Dương bối rối.
- Xin lỗi,
- Mà cậu đi đâu. Sau hôm đó 2 tuần,
tôi có đến bệnh viện nhưng bác sỹ bảo mẹ cậu đã xuất viện về quê. Mà quê ở đâu
vậy, cậu cũng về quê à, sao lặn mất tăm như bong bóng thế. Kiều Dương tuôn ra một tràng.
Anh
khẽ nhếch mép giễu cợt:
- Bạn bè mà quê ở đâu cũng không
biết. Tôi biết cậu quê Hải Phòng đó.
Kiều
Dương á khẩu.
Trai Nam- gái Hải. Đẹp đôi quá nhỉ. Anh bật cười nhưng vội xua ngay cái suy nghĩ ấy
trong đầu.
Như
vừa nghĩ ra điều gì, Kiều Dương cầm chiếc phong bì lấy ra một it tiền:
- Học phí rất đắt đó, cậu cứ cầm lấy mà trang trải. Tôi có nhiều tiền lắm, tiêu chả hết. Nụ cười trên miệng cô vẫn toe toét.
- Học phí rất đắt đó, cậu cứ cầm lấy mà trang trải. Tôi có nhiều tiền lắm, tiêu chả hết. Nụ cười trên miệng cô vẫn toe toét.
Anh
đứng phắt dậy, ánh mắt hằn lên tia tức tối.
- Tiền nhiều là tiền của bố mẹ cậu
vất vả. Còn nói ra được những lời như thế chứ. Ăn bám bố mẹ, cậu không thấy xấu
hổ à.
Anh
nói xong bỏ ra ngoài cửa mất hút trong phố phường để lại Kiều Dương chưa hết
sững sờ: Mình chỉ có ý tốt thôi mà.
Kéo vali về đến cổng ký túc. Đám 6 người Quang
và Quân là bạn cùng phòng cùng lớp với anh. Thanh, Lan, Trang là bạn cùng phòng
cùng lớp với Dung.
- Cậu về từ khi nào vậy, sao không
gọi điên thoại cho tớ. Dung thốt lên,
ánh mắt chưa hết bất ngờ.
- Tên khốn, bỏ đi không nói với bạn
bè một câu. Quang tức tối.
- Cậu từ nay có chết chúng tôi cũng
không đến viếng. Quân chêm vào.
Những
tiếng trách móc, những tiếng hỏi han từng người vang vảng bên tai xé tan sự
phẫn uất trong lòng anh.
- Đươc rồi các bạn. Anh vỗ tay, khóe miệng mở rộng: để tạ lỗi với các bạn, món bánh xèo bà ba.
Ok?
- Được, được
- Cậu chết tôi sẽ mang xác cậu về.
Cả
nhóm vỗ tay tán thưởng đồng ý.
- À quên, phòng tớ có một người mới
đấy. Thanh ngắt lời. Là một đại mỹ nữ. Các cậu có mời cậu ấy đi
không.
- Lớp kế toán kiểm toán ngoài Dung
ra còn ai là đại mỹ nhân được nhỉ. Quang
đăm chiêu.
- Ai vậy, giới thiệu tớ đi, cậu ấy
có bạn trai chưa, Quân hào hứng.
- He he, đồ dại gái, cậu không với
tới được đâu. Người ta là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc cậu là đũa mốc không
chòi được mâm son đâu. Cô ta vip đến nỗi, đến năm nay là năm cuối
rồi, bọn tớ mới biết sĩ số lớp mình là 45 chứ không phải 44 đấy. Lan tuôn
ra một tràng, ánh mắt tỏ vẻ giễu cợt.
Anh
khẽ chột dạ.
- Cậu ấy trông bốc lửa lắm. Dung đã
cao nhất lớp mình rồi, cậu ấy còn cao hơn một phân. Trang tiếp lời.
- Hôm họp lớp cậu ấy xuất hiện tự
nhiên lắm, cậu ấy đến chỗ Dung và hỏi mình năm cuối muốn ở nội trú, chỗ cậu còn
trống chứ.
- Sao cậu ấy lại không bắt chuyện
với người khác mà lại bắt chuyện với Dung.
Quang tò mò.
- Có gì lạ đâu, hot girl luôn chơi
với nhau mà.
- Thế thì tớ biết cô ta là ai rồi.
Quân
nháy mắt tinh nghịch. Cô ta là đại mỹ nữ
trong truyền thuyết mà không thể ngắm đó, nhà cô ta rất giàu và có thế lực đó,
thế nên cô ta không ở nội trú và rất ít khi tới trường đó.
Quân tuôn ra một tràng, giọng điệu về cuối vẫn
còn kéo dài.
Quang bắt đầu hiểu ý và cười hê hả.
- Sao cậu biết mà chúng tôi không
biết. Thanh véo tai Quân
ánh mắt tóe lửa.
- Thì cô ta rất nổi tiếng trong
giới đàn ông chúng tôi. Các cậu đương nhiên không biết được rồi.
Cùng phòng với các cậu hả, hà hà. Quang vỗ tay đắc chí.
- Thôi đi ông. Dung cho Quang một cái bạt tai. Cứ nghe gái đẹp là mắt sáng lên. Cậu ấy hôm
nay có việc bận rồi.
Dung
chậm rãi nói, trong lòng nổi lên những nghi kị. Chúng mình đi thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét