Chương 3: Lao đầu vào kiếm tiền
Quay
về bệnh viện. đã 7h sáng
- Anh Phong ơi
Khương
em trai anh từ trong phòng bệnh gục đầu vào anh khóc nức nở.
- Không sao rồi. Bà nội ở nhà khỏe
chứ.
Anh
vỗ vai em trai an ủi:
- Dì Duyên, Dung hai người cũng lên
rồi à.
- Ừ, vất vả cho con quá.
- Mẹ mình vừa bón cho bác ít cháo
loãng, bác gái đang ngủ, nghỉ ngơi khoảng nửa tháng là có thể xuất viện. Bác Hoa ơ
nhà trông bà nội.
Dung
nhìn anh ân cần: Trông cậu gầy quá!
Dung là con gái dì Duyên là hàng xóm bên cạnh
nhà anh. Hai nhà rất thân nhau, cùng mồ côi bố từ nhỏ, Phong và Dung trở thành
đôi bạn thanh mai trúc mã cùng chơi với nhau, cùng đèo nhau đi học, cùng thi
một trường cấp 3 và đến giờ cùng học một trường đại học. Dung học kế toán kiểm
toán cùng ngành với Kiều Dương.
- Con về nghỉ ngơi một lát dì với
Khương ở đây trông nom mẹ con.
Dì Duyên nhìn anh thương xót.
- Vậy con về với Phong, nấu thức ăn trưa nhé.
Dung lên tiếng nhỏ nhẹ.
Hà Nội 8h, các cơ quan công sở bắt đầu đi vào
làm việc, những dòng người ùn ùn đã chia năm rẽ bảy về các hướng. Anh chở Dung
về khu nhà trọ nằm sâu trong góc nhỏ một con phố.
Cả anh và Dung đều ở nội trú nhưng đang trong
kỳ nghỉ hè nên anh phải thuê tạm một căn phòng nhỏ trong hai tháng. Căn phòng
chật hẹp đủ kê hai chiếc giường đơn, còn thức ăn phải mang ra ngoài nấu. Anh
vừa về đến phòng, nằm vật trên giường bất động. Dung nấu cơm bên ngoài, trong
lòng không khỏi ái ngại. Cô với anh tính khí giống nhau lắm, tình cảm luôn giấu
kín trong lòng, không muốn bị một ai phát hiện. Mỗi lần như thế, cả anh và cô
luôn nén thở dài, giam mình trong khoảng không tĩnh lặng đến đáng sợ.
- Dung ơi.
- Sao vậy, Phong. Cậu đừng lo lắng quá, đã tai qua nạn khỏi rồi, bác
gái giờ chỉ cần tịnh dưỡng nữa là xong. Dung an ủi.
Anh
im lặng, đôi mắt trầm tư phức tạp.
Một
lát sau:
- Hơn một tháng nữa vào đầu năm học
rồi. Tiếng anh trầm lặng
cất lên chậm rãi. Cậu giúp mình chăm sóc
mẹ hai tuần, khi nào xuất viện thì giúp mình đưa mẹ về quê nhé.
Dung băn khoăn nhìn anh.
- Cậu cầm số tiền này trang trải,
chiều nay bảo thằng Khương về nhà chăm sóc bà nội. Lát nữa mình bay vào Sài
Gòn.
Dung
yên lặng hồi lâu. Cô biết, kinh tế gia đình anh gặp khó khăn, số tiền viện phí
lớn như thế, không biết anh đã xoay xở ở đâu ra, cô cũng không dám hỏi và giờ
cô cũng càng không dám nói gì thêm. Cô biết anh luôn có kế hoạch cho mình và
anh luôn âm thầm giải quyết nó cặn kẽ. Cô tin tưởng anh sẽ vượt qua được khó
khăn này.
-
Cậu yên tâm, nhớ quay về trước kỳ nhập
học nhé. Dung nắm tay anh, ánh mắt trìu mến. Cô luôn lặng lẽ bên anh như
thế.
…..
3h
chiều hai ngày sau, đứng ở Sân bay Tân Sơn Nhất, anh nhấc máy gọi điện.
- Thầy ơi, em đến rồi ạ.
- Ừ, em chờ một lát thầy đến ngay.
Mười
phút sau, giáo sư Khang lái xe đến.
Giáo sư Khang là giảng viên dạy môn học thị
trường chứng khoán. Anh là học trò được giáo sư rất ưu ái, anh có những bài
phân tích và kỹ năng thuyết phục đầu tư khá xuất sắc. Đầu dịp hè này, giáo sư
Khang mong muốn anh vào Hồ Chí Minh làm việc cho tập đoàn Khang Thịnh, đây là
cơ hôi tốt cho anh trau dồi và thể hiện khả năng nhưng đồng nghĩa với nó là sau
khi tốt nghiệp anh phải chuyền vào Thành phố Hồ Chí Minh làm việc lâu dài. Anh
đã từ chối cơ hội đó bởi trách nhiệm gánh vác gia đình khiến anh không thể ra
đi.
Giờ đây, đặt chân lên đất Sài Gòn náo nhiệt,
anh cảm giác như một hạ sách. Đôi mắt thoáng chút u sầu.
- Em phải làm những gì à thầy. Lấy lại vẻ trầm tĩnh vốn có, anh cất giọng trầm ổn
hỏi.
- Trước hết trong một tháng này, em
làm việc như một nhân viên phân tích tài chính, có 3 khách hàng lớn, thầy muốn
em thuyết phục họ đầu tư vào Khang Thịnh. Nếu thành công, em sẽ nhận được 5%
hoa hồng khoảng 60 triệu.
Giáo
sư ôn tồn nói:
Thầy nghe nói hoàn cảnh gia đình em
rồi. Thầy ngày xưa cũng như em không muốn rời xa quê hương, nhưng em thấy đấy
Sài Gòn có nhiều tiềm năng phát triển, đến khi em tạo dựng được sự nghiệp cho
mình, em đâu nhất thiết phải ở hẳn trong này, em có thể như thầy, sinh sống
giảng dạy tại thủ đô, chỉ đạo công việc trông này thi thoảng bay vào công tác,
thời đại công nghệ thông tin, cả thế giới trong tầm tay em là đây. Giáo sư
Khang vừa nói vừa chỉ vào chiếc cặp laptop.
Anh khẽ mỉm cười, nụ cười có chút lạnh lẽo:
- Em hy vọng mình sẽ làm được như
thế
Giáo sư Khang vỗ vai anh:
- Trong tháng này, cố gắng thể hiện
thật tốt. Nếu được ban lãnh đạo tập đoàn nhìn nhận, thầy sẽ xin cho em quay về
học tiếp học kỳ 1 năm cuối, học kỳ 1 năm này là học kỳ học tập trung toàn khóa,
cũng là những kiến thức áp chót cố mà lĩnh hội, sang học kỳ 2 làm đồ án, em cứ
ở ngoài đó thôi. Đến khi nào thực sự tốt nghiệp mới bay vào đây làm.
Giáo
sư Khang nháy mắt
- Làm tốt việc trước mắt này đi, thầy
có chút chuyện, mai gặp lại
Kéo
va ly vào phòng, anh gục xuống giường bất động. Đã là 7h tối....
Anh mơ màng nhớ về căn biệt thự mang kiến trúc
đúng kiểu tất cả các con đường đều dẫn tới thành Roma, một căn sảnh lớn giữa
nhà hình cầu dùng để tiếp khách, chùm đèn pha lê đặt giữa mái nhà hình vòm các
phòng nhỏ được chia đều quay xung quanh, lầu 2 cũng được dựng thành các phòng
vây quanh, mỗi lối đi được trang trí là các lát đá trong suốt như pha lê, khung
cổng nhỏ có hàng dây leo giả quấn quanh. Căn biệt thự mang chút phong thái cổ
kính nhưng nội thất lại vô cùng hiện đại. Anh khẽ bật cười trước thiết kế kỳ
quái ấy, nhưng có lẽ chỉ đến gia sư cho Kiên một lần nên anh chưa nhìn ra được
những nét đẹp khác nữa. Nghĩ đến đó anh liền gọi điện thoại cho Nam.
Chuông
vừa kêu, Nam liền nhấc máy.
- Trời ơi, đó là căn biệt thự đẹp
nhất tôi từng thấy, nhưng cô gái trong nhà còn đẹp hơn. Nam thảng thốt.
- Nhưng.. giọng Nam bắt đầu ỉu xuống: lúc tôi nói rằng sẽ thay cậu làm gia sư và nhắn rằng đúng giờ hôm đó
cậu sẽ đến trả cô như đã hứa và đưa cho cô ấy tấm thẻ sinh viên như là vật khế
ước. Thì cô ấy trông buồn đến rơi nước mắt.
Anh
bật cười thành tiếng, Nam là người bạn làm cùng trung tâm gia sư, có khiếu hài
hước và hơi khuếch đại, lời hắn ta nói cứ phải trừ hao đến một nửa.
Đặt điện thoại xuống, trán anh nổi lên những
nếp cau mệt mỏi, khẽ thở dài, anh bật dậy dở tập tài liệu bắt đầu nghiên cứu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét