WELCOME TO VISIT LOVE LAND

LOVE IS LIFE - LIFE IS BEAUTIFUL. CUỘC SỐNG LÀ SỰ LỰA CHỌN - ĐỪNG LỰA CHỌN SAI LẦM ĐỂ PHÁ HỦY TẤT CẢ.

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

TÔI ĐÃ THÍCH EM NHƯ THẾ _ Chương 2

Chương 2:  Lòng tự kiêu của kẻ lạnh lùng


 Có tiếng điện thoại, Phong nghe máy, khuôn mặt anh chuyển sang màu xám xịt, đôi lông mày khẽ nhíu lại, anh hốt hoảng rồ ga, phi xe như bay trong gió. Đến ngã rẽ, anh như nhớ ra điều gì, đột ngột quay xe trở lại căn biệt thự. Cánh cổng ngôi biệt thự được chạm khắc hai con rồng chúc đầu vào nhau đã mở toang, Kiều Dương đang lựng chú cún nhật lông trắng. 
 Nghe tiếng xe máy, Kiều Dương ngẩng lên thấy anh đang bối rối cúi đầu lặng thinh, bàn tay nắm chặt gấu áo. Trông anh lúc này giống hệt một đứa trẻ lạc đường. Một sự chua xót trào dâng, đến nỗi con cún Nhật cũng trố đôi mắt to như hạt nhãn của nó ra mà không thèm sủa.

 Thì ra, mẹ anh bị bệnh đang nằm viện. Nhưng vì chưa đủ tiền viện phí nên còn phải nằm chờ phẫu thuật, Trước khi nhận hợp đồng gia sư của ông Nhẫn, anh đã có thỏa thuận xin ứng trước tiền lương. Nhưng giờ ông bà Nhẫn lại không có nhà. 

 - Có lẽ cậu mợ tôi quên vậy tôi thay mặt cậu mợ  ứng tiền trước cho cậu. Kiều Dương nói.

Anh khẽ gật đầu. Cầm số tiền trên tay, anh chào cô bằng giọng lí nhí, anh quay xe, đôi tay bắt đầu run rẩy. Đôi mắt anh nếu cách đây 2 tiếng nhìn thật sâu thâm không đoán được thần ý thì giờ đây trở nên đầy hoảng hốt, một dòng lệ khẽ tuôn rơi. Kiều Dương vô tình chộp được khoảnh khắc này.

 Thực ra số tiền lương ít ỏi chẳng đáng là bao, nhưng bác sỹ gọi điện nếu không kịp phẫu thuật thì hậu quả thật khó lường.

 Anh có hoàn cảnh khá éo le, Lúc anh lên 5 tuổi, đứa em trai mới lọt lòng, cha anh đã vsang thế giới bên kia bỏ lại món nợ khá lớn. Mẹ anh bán hết nhà cửa đất đai về sống căn chòi chật hẹp cùng bà nội. Anh ngày đi học, tối đi làm. Cuộc sống lấm lem, nhưng cậu bé Phong vẫn cao lớn vùn vụt và giờ đây trở nên vô cùng anh tuấn. Anh chăm chỉ và học rất giỏi, anh luôn giành được học bổng và đã biết dạy gia sư từ khi học cấp 3. Anh một thân ra Hà Nội học đại học với ước muốn dùng tri thức để xóa vất vả, mẹ ở nhà chăm em trai cùng bà nội già yếu. Cho đến một năm trước thì mẹ ngã bệnh, kinh tế vốn leo lắt, giờ trở nên vô cùng kiệt quệ. Suốt mùa hè anh ở lại làm thêm đủ thứ, ban ngày ở trong xưởng cơ khí, buổi tối dạy thêm, nửa đêm ra bến xe bốc hàng... những giờ nghỉ trưa tranh thủ mang cơm vào cho mẹ. Anh để em trai ở nhà chăm sóc bà nội, một mình anh bươn chải trên này lo tiền viện phí cho mẹ, lo tiền gửi về nhà cho em. 
 Cuộc sống khó khăn chồng chéo khó khăn. Giờ đây bác sỹ bảo rằng phải phẫu thuật gấp, anh thật sự không biết xoay ra số tiền viện phí lúc này.
- Mẹ bạn nằm bệnh viện nào. Để mình đưa bạn đi. Viện phí rất đắt phải không, mình cho bạn mượn. Bạn đừng nghĩ ngợi nhiều.
Kiều Dương cầm tay anh ân cần.
Anh lặng im giây lát, lời nói Kiều Dương như cơn gió làm mát đôi tai đang vô cùng nóng. Anh không nghĩ ngợi được nhiều.
- Nếu có thể, xin bạn hãy giúp mình.
Đôi mắt anh lúc này thỏa sức tuôn lệ. Kiều Dương nắm chặt tay anh. 
- Đi thôi.

Con người ta khi rơi vào quẫn bách thì lý trí trở nên vô cùng mềm yếu, đôi mắt con người ta trở nên mờ ảo và mặc cho thế giới dẫn đường. 
Anh- một con người luôn sống cứng nhắc chưa từng tin tưởng nhưng giờ đây anh thấy mình thật bất lực, Kiều Dương- một con người anh chưa quen biết đang dắt tay anh... Ở trong bệnh viện, trước phòng chờ phẫu thuật, một tiếng, hai tiếng... năm tiếng sau, cuối cùng là là 4h sáng.
Cửa phòng phẫu thuật mở.
- Bác sỹ, bác sỹ. Anh thảng thốt.
- Ca phẫu rất thành công, chúng tôi sẽ chuyển mẹ cậu sang phòng hồi sức. Hãy chờ 3 h nữa, cậu có thể vào thăm. Vị bác sỹ vỗ vai anh an ủi.
- Phào, tiếng thở dài nhẹ nhõm, những con kiến thiêu đốt lòng anh giờ đang chết yểu, anh dần lấy lại vẻ bình tĩnh. Khẽ liếc nhìn sang bên cạnh, Kiều Dương đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, vén mái tóc xõa xuống đất, anh đắp lên cho cô một tấm mền mỏng, đôi mắt anh dấy lên sự phức tạp. Thực ra trong xã hội thực dụng này cũng có rất nhiều người tốt...
6h sáng, tiêng chuông điện thoại báo thức vang lên, Kiều Dương giật mình tỉnh giấc, anh đang ngồi bên cạnh, ánh  mắt anh thâm quầng, anh đã không chợp mắt một chút nào từ đêm qua.

- Ca phẫu thuật thành công chứ. 
Kiều Dương ngập ngừng nói, trong lòng không ngừng thầm trách mình sao lại vô tư ngủ ngon ngay cả trong bệnh viện...

-Ừ, không sao tôi đưa bạn về.
Anh lặng lẽ đi lấy xe. Anh chở cô trên chiếc xe wave cũ kỹ, giảm sóc xe kêu lẹt kẹt.
Con đường từ bệnh viện đến ngôi biệt thự của cậu mợ Kiều Dương không có quán ăn sáng nào cả. Anh cố tình vòng sang con phố gần trường đại học có quán ăn sinh viên.

- Tôi chưa vào đây bao giờ. Kiều Dương ngần ngại.
- Xin lỗi, tôi chỉ biết quán ăn này mở sớm, thức ăn ở đây cũng đảm bảo.
- Thế hả, vào thôi. Kiều Dương xua tay, cô đúng là chưa vào đó bao giờ, chứ thực ra cô cũng chẳng có ý chê bai gì.
 Cuộc sống có những người vô tư thường hay nói và làm những điều không có ý, còn những người để ý lại luôn cho những ý đó nhằm vào mình. 
Còn anh, có một cảm giác xa cách về đẳng cấp không hề nhỏ đang trào dâng trong lòng anh lúc này, anh đơn giản chỉ không muốn bỏ đói cô về nhà. Nhưng xem ra, anh đang lo hão huyền rồi. Người ta căn bản thấy ghê sợ những nơi ẩm thấp thế này. Anh cúi đầu lặng thinh lặng lẽ cầm khăn giấy lau ghế.
- Cô ngồi đi.
Một lát sau, anh bưng ra hai bát bún riêu, khẽ nói.
- Bạn ăn đi đêm qua thức muộn, không ngon như mỹ vị bạn ăn nhưng vệ sinh đảm bảo lắm.

Kiều Dương thấy gương mặt anh ửng đỏ nhưng sao cô lại thấy anh như thế rất đẹp. Nhất thời, cô muốn khen ngợi một câu nhưng lại thấy không hợp lắm. Cô cầm đũa, khều vài ba cọng bún. 
Anh nhìn cô im lặng, cô cũng lặng im. Quán ăn dần náo nhiệt nhưng hai con người ấy càng lúc càng yên ắng đến nỗi họ như nghe rõ từng nhịp tim đang đập.
 15 phút sau, hai người ăn xong, anh đứng lên trả tiền. Kiều Dương tranh tới:
Để tôi, cậu không có tiền mà.
- Không, để tôi. Anh kéo tay cô.
- Ôi chỉ có 20k chứ. Cô đã trả xong và chưa nghe được lời cần nghe nhưng đã thốt lên lời muốn nói.

Anh cúi đầu, lặng lẽ ra ngoài, cái dáng cao gầy của anh khi khom xuống trông thật lạc lõng và cô đơn. Trong lòng anh dấy lên những cơn sóng phức tạp. 

 Con đường vào ngôi biệt thự nhà cậu mợ Kiều Dương nằm khuất sau bờ hồ. Hà Nội mùa thu trời buổi sáng bắt đầu cựa quậy, hai con người trên một con đường lách qua những hàng người đi tập thể dục im lặng không ai nói câu nào, thi thoảng tiếng giảm xóc con xe wave cũ kỹ cọt kẹt.

 Dừng trước hàng cây liễu ven hồ, anh nói.
- Có lẽ hàng xóm nhà bạn đã thức dậy, mình dừng ở đây thôi, bạn chịu khó đi bộ về nhé. Thay mặt gia đình, mình cảm ơn bạn.
Giọng anh trầm nhẹ.

- Vì sao không chở mình về tận nhà. 
Kiều Dương chưa kịp nói hết, anh đã quay xe, tiếng anh lạc đi trong gió rất nhanh nhưng vô cùng rõ ràng
- Bằng giờ này tháng sau mình sẽ gửi lại bạn đầy đủ.

Anh rướn ga đi trên con đường ngập tràn hoa phượng, tiếng cô lao công quét rác, tiếng người bán hàng rong, ai xôi chè xôi gấc, xôi đỗ đen đây... tiếng còi xe bắt đầu hòa âm, đường phố nhộn nhịp dần, tiếng giảm xóc con wave cũ kỹ biển 18 không còn nghe cót két, hoặc nó có kêu nhưng không lấn át được những ồn áo đó. Bóng anh lạc trên dòng người qua lại, anh buông thõng một bên tay không cầm ga, nghe những dòng máu đang vận chuyển về co thắt bên tâm thất tim.


Không có nhận xét nào: