Chương 1: Anh chàng lạnh lùng
Lần đầu tiên anh gặp cô là khi anh đến gia sư cho Kiên- con trai một vị khách hàng đã thuê anh qua trung tâm giới thiệu trong dịp nghỉ hè. Anh gõ cửa, một cô gái dáng cao có đôi mắt đen, tĩnh như thủy mặc khi cười lại cong lên như vầng trăng khuyết.
- Woa!! Đẹp trai quá!
Kiều Dương tự nhiên thốt lên, nhìn ngắm người đối diện. Ánh mắt anh chàng sâu thẳm ẩn dưới hai hàng mi cong vút tựa hồ muốn hút hết bất kể thứ gì khi nhìn vào đó. Anh mặc áo trắng, sơ vin quần jean xanh, trông khá giản dị. Anh rất cao phải hơn cô đến gần một cái đầu mà trong khi đó cô đã cao 1m69. Đó là một anh chàng đẹp cô thầm nhận xét, khuôn mặt góc cạnh toát lên một vẻ nam tính mà bấy lâu nay cô hằng tìm kiếm. Cô trân trối nhìn anh hồi lâu:
- Ôi! Tình yêu sét đánh.
Choáng! Con gái thời nay thật bạo dạn.
Anh có chút sững sờ nhưng rất nhanh anh thu hồi ánh mắt bối rối của mình cất trong vẻ mặt lãnh đạm thường nhật, nhưng bàn tay khi ấy đã vịn chặt vào thành cửa.
- Xin lỗi, đây có phải là nhà ông Nhẫn không, tôi là Phong, tôi được thuê làm gia sư dạy toán cho cậu Kiên, con trai ông Nhẫn.
Anh cứng ngắc giới thiệu, giọng trầm ổn nhưng cũng đủ sức phá tan tầng mây mà Kiều Dương đang buộc dây treo mình lơ lửng.
Nghe có tiếng người lạ, Kiên chạy xuống dưới lầu.
- Anh Phong phải không, nhanh lên anh giúp em giải bài toán tích phân này với.
Kiên rất tự nhiên và chủ động. Cậu kéo anh vào thư phòng và bỏ qua mọi lời giới thiệu.
- Chị gái em à.
Anh buông ngay câu hỏi khi vừa lật quyển sách.
- Không, chị ấy là con gái của chị gái vợ bố em, người đã thuê anh, học kế toán trường đại học ngoại thương VN. Anh biết chứ. Kiên tuôn một tràng liền hơi.
- Anh biết. ...
- Anh biết trường đại học ngoại thương khoa kinh tế. Giọng anh trầm ổn, chậm rãi đáp lại Kiên. Ánh mắt anh không hề ngước nhìn.
Kiên thất vọng: Em tưởng anh nói anh có biết chị ấy cơ đấy.
Anh phớt lờ và bắt đầu bài giảng. Vẫn giọng nói bình ổn nhưng đôi mắt sâu thẳm của anh bắt đầu mơ hồ. Thực ra anh có biết Kiều Dương. Không chỉ biết mà còn biết rất rõ ngay từ năm thứ nhất. Cô được các sinh viên nam trong trường xếp vào top Đại mỹ nữ không thể ngắm. Người ta rất ít khi thấy cô đến trường, mỗi lần đến thì toàn xuống bằng siêu xe và cô thì không ở nội trú trong khi 90 % sinh viên ở nội trú bởi mức học phí cao ngất ngưởng của trường đại học hàng đầu VN này đã bao gồm thuế ăn ở rồi. Và đến nay đã bước sang năm thứ 4 cũng là năm cuối đại học, đây là lần thứ ba anh chạm mặt cô, lần đầu là buổi nhập học, còn lần thứ hai...
- Kiên, nghỉ ngơi lát rồi học.
Kiều Dương đẩy cửa bưng vào hai ly dâu tây thơm mát đặt trước mặt anh, nở một nụ cười phải nói là toe toét.
- Bà chị, em không nghe nhầm chứ, đang có tuyết rơi mùa hè chắc.
- Không, à. Cậu mợ gọi điện dặn chị khóa cửa gara dạo này an ninh phức tạp.
Kiều Dương đáp lại Kiên giọng dọa nạt bởi bữa trước Kiên lén lấy xe đạp địa hình của bố đi chơi và bị cô bắt tại trận, kể từ đó cậu luôn bị cô uy hiếp. Nghĩ đến đó, cô đắc chí cười rung rúc
- Chị. Đây là anh Phong, anh ấy học cùng khóa với chị đó. Anh ấy học phân tích và đầu tư tài chính đó. Kiên nét mặt đau khổ khua tay giới thiệu.
- Ồ mình học cùng...Ánh mắt Kiều Dương rực sáng nhưng vừa nhớ ra điều gì, cô hơi khựng lại, giọng nói lý nhí.
Phía đối diện cũng có một ánh mắt khác rực sáng đầy đắc chí: Ha ha có kẻ hối hận vì không chịu đi học nên không phát hiện ra trai đẹp.
Kiều Dương kéo ghế ngồi về phía Phong, ánh cười trên đôi mắt cong lên thành hình vầng trăng khuyết. Anh không ngẩng mặt lên nhưng cũng đã nuốt trọn ánh nhìn ấy. Anh mơ màng nhớ về lần thứ hai gặp gỡ. À không, chỉ là anh đơn phương gặp cô.
Đó là một buổi chiều cuối tháng 10 khi anh đang học năm 2. Anh đang tìm một góc cảnh chụp lại hoạt động của đường phố lúc tan sở để làm tư liệu cho bài báo cáo phân tích tiềm năng kinh doanh vỉa hè của mình. Đứng trên ban công tầng 3 một quán cafe gần trường anh đưa máy ảnh bao quát, góc máy bỗng dừng lại nơi chính giữa cầu vượt của trường dành cho sinh viên đi từ đường đối diện, Chiều tà đã lâu, lớp học đã tàn nên chỉ lác đác vài cô cậu sinh viên tự học về muộn. Nơi phía giữa cầu, có một cô gái trẻ với mái tóc xoăn bồng bềnh phớt màu hạt dẻ, cô đi một đôi boot mũi vuông màu mận chín đế bằng, áo giả bò xanh lơ cài cúc cổ bận trong chiếc áo khoác len mỏng, cô mặc quần jean màu xanh nhẹ bó sát để lộ đôi chân dài thẳng tắp, thắt lưng da cùng màu đôi boot ôm lấy vòng eo nhỏ xíu. Thân hình cô nhỏ gọn nhưng những đường cong thật bốc lửa, chiếc áo len trắng mỏng không cài cúc thi thoảng bay trong gió, cô ghì bụng trên lan can, đầu hơi rướn lên chống vào bàn tay hờ hững, trông xa cô giống như một con hạc đang chuẩn bị cất cánh. Qua cách ăn vận này, anh nhận ra đó là cô gái thời thượng, những thứ trang phục đang khoác trên người cô đang là xu hướng thời trang mới nhất. Bầu trời cuối thu có nét đẹp u mặc, cô gái rực rỡ có nét nhìn u sầu. Không khí chiều tà như loãng hơn, bầu trời chuyển sang màu xanh trầm thăm thẳm, những áng mây như phớt hồng bay lững lờ sau lưng cô gái. Anh chết lặng trước một thoáng bồng bềnh của đất trời, anh đưa tay bấm máy, anh nhận ra cô là Kiều Dương, đại mỹ nữ này tuy không đến trường nhiều nhưng mỗi lần đến làm bao sinh viên nam nghiêng ngả. Cứ thế nàng đứng trên cầu ngắm cảnh, chàng đứng trên lầu ngắm nàng cho đến khi nàng biến mất, anh chợt nhận ra một chút phập phồng nơi phía trái lồng ngực.
Từ đó anh không gặp lại cô cho đến bây giờ chuẩn bị là sinh viên năm cuối.
Phút hồi tưởng khiến anh thẫn thờ, đoạn giảng về cường độ trường hấp dẫn của Trái Đất tại một điểm chính là gia tốc rơi tự do- môn vật lý tại điểm đó của anh bỗng im bặt.
Cu cậu Kiên đưa tay vẫy vẫy, anh chớp mắt, giọng lại lạnh lùng trầm ổn.
- Chị à, chị muốn được phụ đạo môn sinh học à. Kiên hấp háy mắt đuổi Kiều Dương ra ngoài, đóng sập cửa trước khi cái nhìn tóe lửa kịp thiêu sống cậu.
9h tối, giờ gia sư kết thúc, Kiều Dương từ trong phòng phi ra.
- Ôi trời ơi, hết hồn, chị dọa ma ai đấy, còn chưa tháo mặt nạ ra kìa.
Kiều Dương sờ sờ trên mặt, vành tai đỏ lựng. Anh lần tay áo khoác không nhìn cô lấy một cái nào trước khi quay lưng.
Kiều Dương xấu hổ xíu xịu mặt quay về phòng. Hình như từ lúc hắn đến, hắn chưa nói với mình câu nào.
- Bạn à.
Ánh mắt Kiều Dương sáng rói quay ra.
Đôi môi anh khẽ cong lên, cất giọng trầm ổn:Ông bà Nhẫn không có nhà hả bạn?
Kiều Dương vui vẻ:Ừ, cậu mợ đi công tác nước ngoài, một tháng nữa mới về.
Thoáng im lặng hồi lâu: Thôi, mình về.
Anh quay lưng làm cô đang định nói thêm câu gì đó liền im bặt.
- Còn không thèm nhìn mình chứ, đồ lạnh lùng. Kiều Dương lẩm bẩm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét