Tôi nhớ mùa hè năm ấy, nắng nóng
như đổ lửa. Tôi đứng chờ xe khách từ thành phố về khu công nghiệp ngoại thành để
thực tập. Những giọt mồ hôi đọng đầy trên trán, làm đám tóc mai của tôi dính
bết vào nhau. Một tay tôi cầm ô, một tay tôi giữ túi hành lý to uỵch, lưng áo
tôi ướt đẫm như vừa bị nhúng nước. Tôi lúc này trông thật chật vật. Mọi người
xung quanh tôi, thấy tôi vậy thì hỏi thăm, tôi trả lời nơi mình sẽ đến, họ liền
lắc đầu:
- Chuyến xe này khó bắt lắm, về
đâu không về, về ngay vùng quê hẻo lánh đó. Nghe nói khu công nghiệp dưới đó
sắp giải tán rồi.
Vâng! Tôi biết, tôi biết điều đó.
Nhưng dù gì đi chăng nữa thì công ty tôi sắp đến thực tập cũng là công ty trực
thuộc Nhà nước. Tại thời điểm này, nó vẫn đang nằm trong danh sách mà chúng tôi
- những sinh viên ngành nông học, ít nhất phải
có ai đó đến. Người đó chính là tôi.
Mà thực ra, người đó ban đầu vốn
không phải là tôi. Bởi chẳng ai dại gì muốn đẩy mình vảo vùng đất cằn cỗi ấy
cả. Nhưng cuối cùng, tôi lại tự nguyện đâm vào. Con người ta đôi khi chính là
thích tự ngược đãi bản thân mình như vậy.
- Xe đến rồi...
Chuyến xe tôi chờ, cuối cùng cũng
xuất hiện. Tôi cúi xuống, nhặt một nắm cát cho vào túi rồi vội bước lên xe. Hơi
điều hòa lạnh phả ra, tôi căng lồng ngực mình hít lấy như muốn thỏa cơn nóng dữ
dội này.
- Mã mới được có ba khách. - Bác
tài xế thở dài.
Tôi liếc mắt sang xung quanh, thì
sự thật là ngoài tôi ra chỉ có thêm một người đàn ông đang ôm một đứa nhỏ. Vạn
bất đắc dĩ, bác tài xế cũng tính đứa bé là một hành khách.
- Cô gái. Sao cô lại đến đó. -
Người đàn ông bỗng cất tiếng hỏi.
Tôi bỗng giật mình. Đến đó? Đến
đâu?
- Chẳng lẽ, anh biết tôi đi đâu?
- Hả. Đừng nói với tôi rằng, cô
không biết mình đi đến đâu nhé.
Tôi không trả lời câu hỏi này.
Tôi biết, tất nhiên là tôi biết chuyến xe này chỉ đến duy nhất một điểm là nơi
đó - khu công nghiệp đó. Đó là nơi mà cố sống, cố chết, tôi đòi đến bằng được
sau khi anh ta - người tôi yêu nói:
- Em nghĩ rằng anh yêu cô ấy ư?
Em nghĩ đúng rồi đấy. Em tốt nhất là hãy cút ra xa khỏi cuộc đời anh.
Lúc ấy, tôi liền im bặt.
Anh, cô ấy và tôi, chúng tôi ở
gần nhà nhau và chơi với nhau từ khi còn bú sữa mẹ.
Tôi và cô ấy cùng yêu anh từ năm
mười sáu tuổi nhưng lúc đó, anh chỉ yêu tôi. Và kể từ khi ấy, tôi bỗng đối xử
với cô ấy tốt hơn nhiều lần nữa, như một cách để an ủi tinh thần vậy.
Ấy vậy mà bây giờ, người cuối
cùng thực sự tổn thương lại là tôi. Một ngày, tôi bắt gặp người yêu tôi ôm eo
tình tứ với bạn gái thân của mình, thế giới dưới chân tôi dường như sụp đổ.
Chúng tôi - ba người, trong mối
quan hệ này, tôi bỗng vô cùng hận anh, căm ghét cô ấy và tôi chọn cách đi biệt
tích này để đày đọa bản thân mình, để gieo rắc sự áy náy trong lòng anh. Tôi
mong, khi anh rời khỏi tôi, anh cũng không được hạnh phúc. Thế nhưng, tất cả
đều là tôi tự lừa mình, dối người. Đến cuối cùng, anh cũng không hề đến gặp tôi,
dù chỉ là lời chào tạm biệt trước lúc đi xa.
Tôi lục túi áo, vân vê nắm đất
trong lòng bàn tay mình. Có lẽ, nơi đó đã từng có dấu chân anh đi qua.
- Bố ơi, sao cô ấy lại khóc.
Đứa bé đang ngủ ngon lành trong
tay người đàn ông, nghe tiếng nức nở của tôi, nó liền nhổm dậy, trố mắt lên
nhìn.
- Vì bụi bay vào mắt cô ấy. -
Người đàn ông trả lời. Sau đó, anh ta đưa tôi một gói khăn giấy.
Tôi lẳng lặng cầm và dường như
tôi lại càng thút thít nhiều hơn.
Người đàn ông kể cho tôi câu
chuyện giữa anh ta và người yêu cũ của anh ấy. Câu chuyện không có gì đặc biệt,
không có gì lãng mạn cũng chẳng lâm li, bi đát. Anh kể, ngày anh và cô gái ấy chia
tay, cô ta nói duy nhất một câu:
- Mình chia tay. Em không còn yêu
anh nữa.
Sau đó, cô gái ấy rời đi. Từ đầu
đến cuối, một chữ xin lỗi cô ta cũng không hề thốt ra. Có lẽ, hết yêu thì là
không yêu nữa. Thứ trò chơi cảm xúc này, kẻ thắng thì đi, người thua ở lại,
không ai là người có lỗi.
Lúc này, tôi chợt nhớ đến trò
chơi xếp nhà hay chơi hồi bé. Để tạo thành một ngôi nhà như ý, phải cẩn thận,
tỉ mỉ xếp từng hàng gỗ một. Thế nhưng đến lúc sắp hoàn thành, đứa trẻ bỗng dưng
không thích trò chơi này nữa. Cậu ta liền rút tay một cái, thành quả gây dựng
bấy lâu nay hoàn toàn bị phá hủy. Tình yêu của tôi và anh cũng vậy. Đâu phải cứ
quen nhau, yêu nhau, hiểu nhau, gắn bó với nhau từ những năm tháng đầu đời niên
thiếu thì sau này sẽ là bền vững, son sắt mãi mãi không chia lìa. Tình yêu của
anh và tôi vốn ngỡ có sự khác biệt, cuối cùng cũng chỉ là câu nói anh không còn
yêu, thế là anh liền quay đầu rời đi không chút lưu tình.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp
Trường. Anh hơn tôi ba tuổi. Anh chưa kết hôn nhưng kỳ lạ con trai anh đã ba
tuổi.
Có những người đi mải miết một
vòng trái đất, để rồi gặp nhau một lần mà lại ở bên nhau. Và có những người yêu
nhau, cứ ngỡ rằng sẽ song hành cùng nhau trên một con đường. Nhưng có kẻ đi
trước, người đuổi sau cho đến trạm dừng đèn đỏ, kẻ không đuổi kịp phải dừng lại
và cứ thế họ lạc mất nhau.
Ba năm sau, tôi và Trường tổ chức
đám cưới - một đám cưới ba người. Bé Bi tròn sáu tuổi, ngồi lọt thỏm trong lòng
tôi. Tôi nhìn nó âu yếm, nó nhìn tôi cười tít mắt và chu cái miệng đáng yêu lên
nói:
- Bố ơi. Con đã có mẹ rồi.
Tôi không yêu Trường. Đến giờ
phút này, mặc dù đã là cô dâu của anh nhưng tôi vẫn không hề có chút động lòng
với anh. Tôi nghĩ, anh biết điều đó. Bởi vậy, chúng tôi chỉ làm lễ cưới nhưng
không đăng ký kết hôn, cũng như tổ chức đám cưới. Chúng tôi đến với nhau, có lẽ
vì sự đồng cảm và hơn hết là anh muốn cho con trai anh một gia đình. Và vì tôi yêu
ai hay ở bên ai cũng không còn quan trọng. Nên tôi chọn cách ở bên anh chỉ bởi
vì anh đã nói: Khi nào muốn, em có thể rời đi bất kể lúc nào.
Thế nhưng hạnh phúc không thật sự
ấy cũng chẳng tồn tại được bao lâu nếu mẹ ruột của bé Bi không xuất hiện.
Ngạc nhiên thay, người con gái ấy
lại là chính là bạn thân tôi, lại chính là người đã cướp mất anh - tình yêu đầu
đời của tôi.
Cơ thể tôi rét run giữa bầu trời
mùa hè nắng gắt.
- Một mình cô mà hai lần làm tôi
tổn thương. - Tôi nhìn cô ấy chua xót.
- Thảo nào, năm cô mười chín
tuổi, cô bỗng mất tích rồi trở về trong cơ thể tàn tàn tạ yếu đuối. Hóa ra là
trốn đi để đẻ hoang.
Cô ấy mím môi nhìn tôi, hai con
mắt cô ta nổi lên sự giận dữ khiến tâm trạng tôi có chút hả hê.
Một lát sau, cô ta nói:
- Anh Hải vẫn tìm cậu.
- Vậy sao. Vậy ý cô là bây giờ, tôi
nên quay về với Hải, để Trường lại cho cô. Cô
xuất hiện đúng lúc lắm, Trường mới được bổ nhiệm làm phó giám đốc đó.
- Cậu nghĩ thế nào thì nghĩ nhưng
tôi chỉ muốn bé Bi sống cùng em gái nó.
Giây phút này, tôi chết lặng. Mọi
chuyện cứ như một vòng luẩn quẩn xảy ra xung quanh tôi mà tôi lại không hề biết
chuyện gì đang diễn ra.
Cứ thế, tôi đứng bất động rất lâu
sau khi cô ấy rời đi. Cho đến lúc, điện thoại tôi đổ chuông.
Đầu dây bên kia lên tiếng:
- Anh là Hải.
Tôi không trả .
- Anh vẫn luôn tìm em.
Tôi vẫn im lặng.
- Chúng ta yêu nhau năm 16 tuổi.
Bây giờ, chúng ta 26 tuổi.
- Vậy. Anh vẫn còn yêu tôi chứ?
- Sao. Anh không trả lời được ư?
Con gà trước khi cắt tiết còn cho ra phân. Anh có nhất thiết phải hèn nhát như
vậy không?
- Là em, luôn không chịu nghe hết
lời anh nói. Năm ấy, cô ấy mang thai đứa con thứ hai của Trường. Em luôn nói em
yêu anh nhưng em lại không tin tưởng anh. Em xấu tính, ích kỷ hẹp hòi và ngang
bướng. Năm xưa, anh chỉ thách thức em một câu là em liền bỏ đi không chút lưu
tình. Em không biết lắng nghe, luôn thích tự mình phán đoán rồi giận hờn vô cớ.
Em nói em hận anh. Vậy trong mấy năm qua, anh sống khổ sở thế nào, em có từng
suy nghĩ đến. Em nói, cô ấy là bạn thân của em. Khi anh không quan tâm cô ấy,
thì em bảo anh lạnh lùng, anh phải đối tốt với cô ấy. Khi anh đối tốt với cô ấy
thì em lại bảo anh có tư tình riêng. Em sáng nắng, chiều mưa như thế, em thử
hỏi, có thằng con trai nào nhẫn nhịn mãi được. Em vô lối và luôn thích làm theo
ý mình. Em chuyên quyền và nhiều thủ đoạn. Anh tự hỏi làm thế nào mà em lại
đồng ý kết hôn với người đã có con riêng như thế. Hóa ra, chỉ là để hành hạ
những người xung quanh. Em tự làm tổn thương chính bản thân mình như thế, có
đáng không?
- Anh nghĩ thế sao? Vậy nên, bây
giờ anh muốn tôi trở lại với anh để cô ta trở về với gia đình mình.
- Em vẫn luôn thế, cay nghiệt và
có những suy nghĩ độc đoán.
- Đúng tôi luôn như vậy. Anh có
vẻ kinh tởm tôi lắm nhỉ. Thế thì hà tất phải cầu xin tôi. Đừng có mơ, tôi không
cho các người toại nguyện.
Tôi như phát điên trước tất cả
mọi thứ đang xảy ra xung quanh mình. Đầu óc tôi mê loạn, tôi không biết đâu là
thật, đâu là mơ. Tôi như người không trọng lực lạc giữa miền ký ức. Tôi ngắt
điện thoại, ném nó với lực mạnh nhất vào tường, màn hình cảm ứng của nó rơi
xuống nát bét. Có thứ gì đó hình như đang tuột khỏi bàn tay tôi.
Buổi tối, tôi trở về nhà, bé Bi
ra đón tôi bằng một tràng nụ hôn.
- Bố con đâu? - Tôi hỏi nó.
- Bí mật. - Bé Bi nháy mắt ra vẻ
thần bí.
Phụt! Một tiếng nổ vang lên sau
lưng khiến tôi giật mình.
- Chúc mừng sinh nhật vợ yêu.
Chiếc bánh sinh nhật với 26 ngọn
nến lung linh trong đêm tối được Trường bê ra một cách cẩn thận.
Giây phút này, tôi lại chợt nhớ
vê anh.
Năm ấy, sinh nhật năm mười sáu
tuổi ấy. Tôi hỏi anh:
- Hải. Anh yêu em chứ?
- Yêu.
- Yêu đến bao giờ?
- Yêu đến chết thì thôi?
- Vậy khi nào chết... Nói... Anh
nói mau.
- Ngày này, mười năm sau. Nếu anh
không còn yêu em nữa, anh sẽ chết được chưa? Cô nàng phiền phức.
- ...
Nghĩ đến đây, tôi bỗng giật thót
mình. Tôi vội vàng cầm chìa khóa, phi xe như bay ra khỏi nhà.
Tiếng chuông nhà thờ đâu đây bỗng
vang lên ba hồi. Tôi đi qua cánh đồng bạt ngàn màu ruộng nước, rồi đến đồi phi lao
bạt ngàn sắc xanh tươi trẻ. Xa xa, gốc cây đại thụ kia, bóng dáng người con
trai đó sừng sững trước cơn giá rét lạnh buốt của mùa đông khiến tôi bỗng cảm
thấy ấm áp vô cùng. Bởi nơi đó, anh vẫn đứng đó, chờ tôi cho dù một năm, hai
năm hay là mười năm sau nữa.
- ...
- Anh nói luyên thuyên. Anh mà
chết thì em cũng không sống được.
- Ngoan, nín nào. Nói đùa chút
thôi. Nếu sau này, em không còn yêu anh nữa. Vậy thì, anh sẽ cứ yêu em, chờ
em... ừm... chờ đến khi nào em tròn 26 tuổi, được chưa?
- 26? Tại sao lại chỉ đến năm 26
tuổi thôi?
- Đợi đến khi đó thì sẽ biết.
- Vậy, bây giờ, em đợi được rồi.
Hãy nói em biết đi.
Lúc này, anh nghiêng đầu nhìn
tôi, anh mỉm cười và nói:
- Anh sẽ lại bắt đầu theo đuổi
em.
Ngọc Phạm Như.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét