Trước khi gặp anh, tôi cũng không
biết, thì ra thích một người có thể khiến người ta quên đi bản thân mình, làm
những điều ngốc nghếch chỉ để đối phương được vui vẻ.
Tôi không yêu anh. Đó là sự thật.
Nhưng tôi lại là bạn gái của anh. Đó là điều dối trá đẹp đẽ nhất tôi dành cho
anh.
Anh hơn tôi hai tuổi. Nhưng tính
cách anh như thể nhiều hơn tôi cả một thế hệ. Anh cổ hủ, lạc hậu, không tinh tế
và gia trưởng đến nỗi cầm tay bạn gái cũng phải nhìn trước, ngó sau. Đối lập
với anh, tính cách tôi hòa đồng thoải mái và đặc biệt khá tùy hứng. Bởi vậy,
tôi mới chọn làm người yêu của anh, như một cách để thay đổi khẩu vị.
Anh không phải là một người con
trai quá nổi bật. Nhưng ở anh có một sức hấp dẫn ma mị khiến rất nhiều người
con gái phải mê mệt. Anh có giọng nói khá nhẹ nhàng và truyền cảm. Thế nhưng
khiếm khuyết ở chỗ là anh hát chẳng hề dễ nghe và khi anh nói, ý tứ phát ra
cũng chẳng hề ngọt ngào.
Tôi nhớ một lần hẹn hò. Đó là
buổi sớm mùa hè nắng vàng dịu nhẹ. Anh dắt tôi ra hồ Tây ngắm sen nở. Mặt hồ
phủ kín sắc vàng, sắc xanh. Những giọt sương long lanh đọng lại trên từng tán
lá, khiến không gian trở nên thật huyền ảo. Thi thoảng có cơn gió thoảng qua,
hương sen vội vã đượm nồng xen vào, khiến ta không khỏi ngây ngất. Trong cái
khung cảnh nên thơ ấy, tôi không kiềm được lòng, liền với tay ngắt một bông hoa
lên, thì anh lại nói:
- Hoa này chẳng có gì đẹp.
Tôi chột dạ nhìn anh. Tôi nhẹ
nhàng đặt bông sen vừa ngắt xuống. Anh thẳng chân đá nó lăn lóc rơi tõm xuống
ven hồ.
Tôi nhớ một lần hẹn hò khác, tôi
muốn đến một quán cà phê lãng mạn có chuông gió treo rợp khắp lối vào, có tiếng
đàn ghi ta dịu nhẹ và có một ai đó cầm micro hát tặng người mình yêu.
Thế nhưng, anh lại lẳng lặng dẫn
tôi đến quán phở bò ven đường. Anh nói đây là quán quen anh thường ăn, mùi vị
rất tuyệt và quan trọng là giá cả hợp lý...
Ngồi đối diện với anh, nhìn dòng
khói bát phở nghi ngút lạc giữa dòng khói xe cộ đang tỏa ra tứ phía, tôi cảm
giác thật chán nản. Ngồi đối diện với anh, chịu trăm ngàn ánh mắt đang nhìn về
phía tôi - nơi phát ra tiếng húp nước sùm sụp từ phía anh, tôi bỗng cảm thấy
thật mất mặt. Tôi hơi nhăn mặt, nhiếc móc anh quê mùa rồi phủi mông đứng dậy,
không chút lưu tình.
Và sau đó, nói chung là không có
sau đó nữa.
Phải hơn một tuần sau, anh nhắn
cho tôi một cái tin: ''Em không xứng với anh. Mình chia tay.''
Đọc xong tin nhắn đó, tôi tức hộc
máu mà bật khóc nức nở.
Hai tháng sau. Tôi có bạn trai
mới. Khánh kém tôi một tuổi và dĩ nhiên cậu ấy trẻ trung, năng động và rất hợp
với sở thích của tôi. Khánh rất thích tôi nhưng đồng thời cậu ấy cũng thích
nhiều người con gái khác. Có điều, tôi chẳng hề quan tâm.
Hẹn hò cùng Khánh, tôi cảm thấy
rất thú vị. Cậu ấy giỏi đoán tâm lý và biết bắt bệnh cảm xúc của người khác.
Đến sinh nhật tôi. Khánh bảo muốn
tặng tôi một món quà bất ngờ. Khánh tổ chức sinh nhật cho tôi và mời hơn một
trăm người đến dự. Địa điểm tổ chức do Khánh chọn. Đó là một hộp đêm dưới lòng
đất. Tôi và lũ bạn chưa từng biết có một nơi như thế bao giờ. Cổng vào của nó
trang trí giống như một cung điện thời La Mã. Nhưng đến khi đi vào trong lại là
một hệ thống hiện đại sử dụng thiết bị điện tử cảm ứng, không gian 4D hệt như
trong các bộ phim viễn tưởng nói về người ngoài hành tinh của Mỹ.
Lũ bạn tôi xuýt xoa trầm trồ khen
ngợi.
- Đẹp quá.
- Chưa từng đến một nơi kỳ diệu như
thế này.
- Bạn trai cậu thật sành điệu
nha.
- Bạn trai cậu tuyệt quá.
- Ngưỡng mộ bạn quá
Đến mười giờ đêm, một dàn hợp
xướng violon, một bàn nến lung linh màu sắc, một chiếc bánh gato lớn, được
trang trí họa tiết vô cùng đáng yêu và một chiếc nhẫn kim cương cỡ bự được
chuyển đến tôi. Tôi vui sướng đón nhận chúng cùng nụ hôn chiếm hữu trước mặt
bao nhiêu người của Khánh. Trong giây phút bất ngờ ấy, tôi cảm giác cổ họng
mình nóng rát và dường như có một thứ chất lỏng nào đó từ miệng Khánh chuyển
sang miệng tôi. Tôi khẽ quay đầu lại và dường như tôi nhìn thấy anh.
Xung quanh, lũ bạn thấy màn khóa
môi nóng bỏng của chúng tôi thì kích động hò hét ầm ĩ. Khánh nghiêng đầu qua
micro:
- Nào các bạn, nhân dịp sinh nhật
người tôi yêu, chúng ta hãy cùng làm cho cô ấy vui vẻ nào.
Tiếng Khánh vừa dứt, bản ballat
nhẹ nhàng lập tức được anh chàng DJ đổi sang khúc nhạc dance sôi động. Tôi cảm
thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi nhìn Khánh cười, cười đến không khép nổi miệng. Khánh
quay sang xoa đầu tôi, ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Một lúc sau, những ánh đèn led
nhấp nháy nhảy múa xung quanh tôi, đầu óc tôi bỗng mụ mị. Mọi thứ xung quanh tôi
dường như bị đảo lộn quay cuồng. Khánh thấy tôi vậy, liền ôm eo tôi dắt tôi xa
dần mớ hỗn độn đó.
- Khánh.
- Anh đây.
- Đưa em đi đâu.
- Tới thiên đường...
Và sau đó, tôi không còn nhớ tiếp
chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau thức dậy, tôi thấy
mình nằm cuộn tròn trên chiếc giường thân yêu của mình. Tôi cố sắp xếp lại từng
mảng ký ức của ngày hôm qua. Nhưng tôi không thể nhớ gì hết. Tôi có dự cảm có
điều gì đó không lành. Tôi cẩn thận kiểm tra thân thể của mình nhưng không thấy
có gì tổn hại. Tôi thoáng chút yên tâm. Tôi mở máy, gọi điện cho Khánh, số điện
thoại không liên lạc được. Và kể từ đó, tôi không gặp, cũng không liên lạc được
với Khánh.
Một tuần sau, thông qua bạn bè,
tôi biết Khánh đã tuyên bố có bạn gái mới. Lũ bạn tôi bị sốc nặng nề khi nghe
tin giật gân ấy nhưng riêng tôi, tôi lại chẳng hề hấn gì. Tôi bất chợt nghĩ đến
chuyện của tôi và anh. Kỳ lạ, tôi lại thấy đau lòng.
Tôi nhớ, khi còn là bạn gái của
anh, tôi được chiều chẳng khác gì một đứa trẻ. Có hôm, anh phải đi mười cây số,
chỉ để mua cho tôi bát chát ngao tại đúng quán mà tôi thích lúc nửa đêm. Sau đó,
lại lóc cóc xe đạp quay về trong cơn mưa rào bất chợt.
Tôi nhớ, có một dạo mùa hè, tôi
đòi leo núi. Được nửa đường không đi nổi, tôi nhõng nhẹo bắt anh cõng. Anh cáu
kỉnh mắng tôi chỉ giỏi hành hạ anh. Tôi cong cớn cãi lại là thích như thế đó.
Anh mím môi không trả lời. Và rồi suốt quãng đường còn lại, tôi nằm trên lưng
anh, ngủ ngon lành.
Tôi nhớ, khi còn là bạn gái của
anh, anh mắng tôi xơi xơi trước mắt bạn bè, anh tìm tôi về khi tôi đi chơi quá
mười giờ đêm với bạn khác giới. Tôi mắng anh dở hơi, anh làm gì mà đòi quản
tôi. Thế nhưng nhìn ánh mắt anh đanh lại, tôi lại lặng lẽ xách túi theo anh về.
Tôi nhớ... Bỗng nhiên, tôi nhớ ra
hình như, tôi đang nhớ về anh. Tôi nhớ về anh cổ hủ lạc hậu, tôi nhớ về anh lúc
nào cũng ăn mặc tuềnh toàng, tính tình gia trưởng độc đoán nhưng mỗi lần đến
thăm tôi, anh lại luôn rửa bát, dọn nhà, nấu cơm cho tôi.
Và tôi nhớ, bữa tiệc sinh nhật
của tôi, từ đầu đến cuối, tôi chẳng hề uống một giọt rượu nào thì làm sao có
thể say quay cuồng không biết trời đất như thế. Tôi nhớ hình như tôi đã nhìn
thấy anh trong ngày hôm đó. Và tôi nhớ, rất nhiều ngày gần đây, tôi không còn
nhìn thấy anh.
Lật điện thoại, tôi nhấn số gọi
cho anh.
Chuông vừa reo, đầu dây bên kia
lên tiếng.
- Thuê bao quý khách hiện không
liên lạc được...
Tôi lo lắng liền vội vã, phóng xe
đến nhà trọ của anh. Chiếc khóa sắt im lìm nhìn tôi thách thức. Tôi từ từ ngồi
xuống cạnh nó, ký ức bỗng như một ống nước vỡ van, đổ ào ào xuống.
Hôm đó, thứ chất lỏng mà tôi cảm
nhận được Khánh chuyển dời sang miệng tôi là thuốc kích thích. Lúc tôi bắt đầu
ngấm thuốc, Khánh kéo tôi vào một phòng bao đã đặt sẵn. Tôi như cá nằm trên
thớt hét lên trong bất lực. Đúng lúc mà tôi cảm giác mệt mỏi, buông xuôi thì
anh xuất hiện. Anh đánh nhau với Khánh, anh đập tan một số thứ. Sau đó, anh đưa
tôi ra chiếc taxi đã chờ sẵn ngoài cửa. Người lái taxi là một người bạn của
anh. Anh ta đưa tôi về và trong khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh quay đầu, tôi
nhìn thấy anh gục xuống trước vài ba cú nện liên tiếp, từ một vài người đàn ông
lực lưỡng. Sau đó, tôi từ từ nhắm mắt, tôi ước mọi thứ khi ấy chẳng từng liên
quan tới tôi và anh.
Reng! Reng. Điện thoại tôi đổ
chuông. Là anh gọi đến, tôi vội vàng nhấc máy:
- Anh đang ở đâu?
Anh yên lặng không trả lời. Tôi
không nghe thấy bất kể tiếng động nào ở phía anh. Nhưng có lẽ anh nghe rất rõ
hơi thở tôi đang gấp gáp.
Anh cất tiếng hỏi, giọng nói anh
nhẹ nhàng, truyền cảm hút hồn người nghe:
- Em bị sao à?
Đã rất lâu rồi, tôi không nghe
thấy câu hỏi đó. Đến nay, nghe lại, tôi bỗng khóc nấc lên từng cơn.
- Anh luôn thế, ở bên em, không
tiếng động. Bởi vì anh đang quan sát mọi biến động xung quanh em.
- Ngoan, nín nào.
- Vậy nói cho em, anh đang ở đâu.
Anh lại tiếp tục không trả lời.
Tôi cũng cố mím chặt môi để từng cơn gió mùa đông rét buốt bay qua, thổi khô
những giọt nước mắt tôi đang rơi xuống.
Chúng tôi giữ máy thật lâu, mặc
cho đối phương không ai nói gì.
Một lát sau, anh nói:
- Ở đâu có quan trọng không em, bằng
việc ở trong trái tim em.
- ...
- Anh đang ở bệnh viện?
- Ừ.
- Bệnh viện nào?
- Nói. Anh nói mau.
- Em đanh đá rồi. Anh ở bệnh viện
thành phố.
Nghe đến đây, tôi lập tức cúp máy
rồi chạy bộ một mách tới bệnh viện thành phố. Tôi tìm đến khoa chấn thương và
nhìn thấy tên anh trên góc giường đó.
Anh bị băng bó toàn thân trắng
xóa. Nếu hai con mắt anh không nhấp nháy chuyển động thì có lẽ, anh giống hệt
một xác ướp cổ đại. Tôi xót xa nhìn anh, anh đang cau có với cô y tá vừa châm
cho anh một mũi tiêm đau điếng. Anh từng kể với tôi, anh rất sợ tiêm, sợ từ hồi
còn bé xíu. Tôi nhớ, ngày trước mỗi lần anh bị cúm, anh thà uống thuốc mười
ngày còn hơn tiêm một mũi mười giây. Lúc ấy, tôi từng dọa anh, nếu không chịu
tiêm thì không thèm để ý tới anh nữa. Anh lập tức hốt hoảng giơ cả hai tay, hai
chân cho bác sỹ tìm ven. Tôi nhìn anh lắc đầu, anh lại cười toe toét đáp lại.
Đẩy cửa phòng bệnh, tôi chậm chạp
từng bước một, tiến lên. Người con trai này. Trước khi gặp anh, tôi cũng không
biết, thì ra thích một người có thể khiến người ta quên đi bản thân mình, làm
những điều ngốc nghếch chỉ để đối phương được vui vẻ.
Anh nghe tiếng động, lập tức
quát:
- Đã bảo đừng có đến cạnh tôi rồi
mà.
Tôi hơi khững lại một giây.
- Xin lỗi... Để em gần anh thêm
chút nhé.
Anh giật mình, hơi nghiêng đầu
lại. Nhìn thấy tôi, anh nói:
- Khoảng cách đôi ta bây giờ bằng
không. Sau đó, anh cười - nụ cười tươi rói.
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét