Đây là câu chuyện thứ hai nằm trong Seri truyện ngắn Duyên nợ.
Giới thiệu Seri Duyên nợ.
Bao gồm ba truyện ngắn xoay quanh bốn nhân vật: Dương, Vy, Ngân và Thanh.
Thanh và Dương là hai nhân vật nam không xuất hiện cùng một lúc, cũng như không hề quen biết nhau. Thế nhưng, họ lại lần lượt là tâm điểm cho hai chuyện tình tay ba giữa hai người con gái: Ngân và Vy. Và đó chính là duyên nợ giữa họ.
Seri gồm ba câu chuyện:
- Câu chuyện thứ nhất: Nợ em một lời hứa.
- Câu chuyện thứ hai: Nợ anh lời xin lỗi.
- Câu chuyện thứ ba: Duyên nợ.
Tình yêu là thứ rắc rối và dễ làm người ta mù quáng nhất trên thế giới này. Dương - Ngân - Vy - Thanh - không phải là những chàng trai tốt hay những cô gái ngoan. Họ là những người có lối sống phóng khoáng và thực tế như đại đa bộ phận thế hệ trẻ hiện nay.,. Họ từng yêu thật lòng nên từng mù quáng dẫn đến sự mưu mô và ích kỷ trong tình yêu. Vì vậy, họ đã phải trả giá cho những toan tính của mình.
Trong seri này, mỗi câu chuyện có thể được coi là một truyện ngắn riêng lẻ khi tập trung khai thác nội tâm từng nhân vật. Thế nhưng nếu để ý, bạn sẽ thấy một vài sự rời rạc, không liên kết giữa chúng thông qua một vài chi tiết mở xuất hiện về cuối. Chi tiết câu chuyện trước sẽ được xử lý ở câu chuyện tiếp theo. Vì vậy tuy ba mà là một, tuy một mà là ba. Để có được bức tranh hoàn chỉnh về hai chữ ''duyên nợ'' bạn cần phải đọc đủ cả ba chuyện tình này. Điều đó cũng giống như, thế giới quan ta đang sống vốn là những mảnh tình rời rạc. Để có được bức ghép hoàn chỉnh, bạn cần có cái nhìn đa chiều.
NỢ ANH LỜI XIN LỖI (Ngân)
1. Tên tôi là Kim Ngân - cái tên vàng bạc nhưng mọi người thường gọi tôi là Hot Girl hoặc Người đẹp. Giống như cái biệt danh ấy, tôi là cô gái nổi tiếng và xinh đẹp một vùng.
Vì là một mỹ nữ nên tôi có rất nhiều người theo đuổi. Cho nên, ngay từ hồi học phổ thông, tôi đã nức tiếng là thay người yêu như thay áo.
Năm tôi 18 tuổi, tôi đỗ đại học ngành sư phạm Hóa Học. Bạn bè rất bất ngờ vì một cô gái ăn chơi, lêu lổng như tôi lại có xu hướng làm nhà giáo.
Mấy đứa ấy trêu đùa tôi rằng:
- Mày mà đi dạy học được á. Chẳng khác nào bỏ tro vào mắt con nhà người ta.
Đáp lại họ, tôi chỉ cười. Đâu chỉ riêng tôi, nhóm bạn tôi chơi, mấy cậu ấm cô chiêu trong những năm tháng học trò nổi loạn, phá gia chi tử, đánh nhau tơi bời đều chọn theo học những ngành vì nước vì dân như là cảnh sát hoặc sư phạm. Sự đời vốn là thế. Tôi gọi đó là ''sự phù hợp'' hay chính là ''biết hối cải, chuộc lỗi lầm.''
Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau này. Chứ hiện tại, bản tính nông nổi của tôi đạt cảnh giới cao nhất khi và chỉ khi đeo thẻ sinh viên đại học.
Kỳ đầu đại học, năm nhất.
Lần đầu tiên xa nhà, ra đô thị phồn hoa rực rỡ. Giữa rừng hoa lệ và mỹ nữ, tôi thu mình ngoan ngoãn và rất chịu khó đến trường. Nhưng đến cuối kỳ một, đầu kỳ hai, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, tôi bắt đầu nổi tiếng về nhan sắc và độ ăn chơi nhất nhì trường. Giải thích cho sự kiện đó, tôi cho rằng mình có khả năng thích nghi môi trường sống cao.
Lập tức, có rất nhiều người theo đuổi tôi. Và nghiễm nhiên, tôi bỗng có nhiều sự lựa chọn. Một tháng, tôi thay người yêu một lần. Mà mỗi lần thay, xét về độ đẹp trai, xe đẹp và ví dày thì tiêu chuẩn người sau đều cao hơn người trước. Vì vậy, những anh chàng bình thường hầu như không có cửa cưa cẩm tôi.
Cho đến khi tôi gặp Dương - một chàng trai rất đỗi bình thường về ngoại hình cũng như gia cảnh. Chỉ duy một điều, đó là anh rất kiên trì. Có lẽ thế, mà trong một khoảnh khắc nào đó, anh đặc biệt thu hút tôi.
Lần đầu tiên, tôi gặp anh trong một buổi chiều nắng hạ gay gắt. Tôi ngán ngẩm giờ hóa học hữu cơ nên trốn ra quán Cà phê Lá Xưa cạnh trường, ngồi tha thẩn. Thế nhưng, tôi là Hot Girl nên rất dễ bị chú ý. Một top nam sinh viên nào đó đi ngang qua, nhìn thấy tôi thì hét lên ầm ĩ. Tôi liền bỏ chạy thì họ lại rầm rập đuổi theo. Tôi chạy về trường, hướng cổng bảo vệ, họ lập tức dừng lại. Duy chỉ có một người vẫn kiên nhẫn đi theo tôi.
Tôi ngạc nhiên quay lại cũng là lúc anh vừa chạy đến.
- Chào Ngân. - Đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi hơi giật mình.
Tuy nhiên ấn tượng ban đầu của tôi về anh không hề đặc sắc lắm, có chăng chỉ là chàng sinh viên giản dị và gọn gàng.
Tôi kiêu sa liếc anh một cái.
- Có quen sao?
- Không quen,
- ...
- Lần đầu gặp.
- ...
- Lần đầu gặp.
- Hứ! Thế biết tôi tên Ngân.
- Bảng tên mà.
- Ồ.
Tôi ồ một tiếng rõ dài chưa kịp dứt thì anh đã quay mặt rời đi. Cái bóng lưng dài thườn thượt trong ánh nắng gay gắt không hề ngoảnh lại ấy rất đả kích tôi: Bộ cô tưởng, ai cũng phải biết cô chắc.
Nghĩ vậy, mặt tôi phút chốc đỏ phừng phừng. Tôi nhìn anh mà tức đổ mồ hôi hột. Lần đầu tiên, tôi chạy theo một tên con trai.
- Cậu tên gì? - Tôi hắng dặng lên tiếng nhưng khuôn mặt vẫn rất vênh váo. Dù gì, tôi cũng không thể mất đi sự kiêu ngạo của bản thân mình.
Anh liếc mắt sang tôi, khóe miệng cong cong đầy đắc ý.
Anh dừng lại, đầu hơi nghiêng về một bên, một tay sau lưng, một tay chìa ra giới thiệu:
- Anh là Dương - công nghệ Hóa Dầu năm nhất.
Trong khoảnh khắc, tôi phát hiện ra xung quanh anh có ánh hào quang sáng chói của một chàng hoàng tử đưa tay tao nhã mời nàng công chúa bước lên vũ đài.
À thì ra, tôi cũng có ước mơ cổ tích. Tôi ngẩn ngơ trong giây lát mà tự đặt bàn tay nhỏ xíu của mình trong lòng bàn tay anh và nói:
- Em là Ngân học sư phạm Hóa năm nhất.
Anh chớp mắt ngạc nhiên vì hành động ấy của tôi. Nhưng vẫn không quên lợi dụng cơ hội nắm gọn bàn tay ấy lại.
- Ừ, làm bạn gái anh nhé. - Anh cất giọng nhẹ nhàng nhưng lại có sức hút ma mị.
Tôi vô thức gật đầu.
Sau đó, như ánh nắng chiều tà gắt gao nhưng nhanh tàn, tôi giật mình rút tay về. Động tác có chút rụt rè và e lệ. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chúng tôi cùng cười.
Và chúng tôi bắt đầu chơi hẹn hò với nhau từ khi đó.
2. Kể từ lúc hẹn hò với anh, tôi vẫn làm quen với nhiều người khác. Có người vì thể mà lời ra tiếng vào. Nhưng tôi không để ý mà anh cũng chẳng hề quan tâm. Anh cứ lặng lẽ bên tôi, lặng lẽ yêu tôi.
Nhiều lúc anh hỏi:
- Làm bạn gái của anh lâu thế, không chán à?
- Không, chán gì chứ. Có người chở em đi học lại đón em về, sáng dẫn em mua đồ, tối dắt em đi chơi. Có ngu mới từ chối.
- Ồ. Nhiều người có thể làm thế cho em được mà. Thậm chí, họ còn chở em bằng xe xịn, anh có mỗi con xe đạp cà tàng. Gặp ổ gà, chả xóc nảy mông lên.
- Ha ha. - Tôi nhìn anh cười như nắc nẻ, anh lắm khi cũng có những từ ngữ rất hài hước như thế. Tôi vòng tay ôm cổ anh, thơm vào má anh một cái:
- Nhưng không có ai đi học điểm danh hay làm bài hộ em. Cho nên anh là nhất. Hóa ra, yêu người yêu học cùng khoa, thật lợi lộc.
- Vậy à? - Anh véo má tôi mỉm cười nhưng nghe giọng nói có hơi u sầu.
- Mà chúng ta bằng tuổi, sao ngay từ đầu em lại gọi anh là anh nhỉ.
- Ờ. - Anh mặt tỉnh bơ nói.
Tôi như nghĩ ra điều gì, liền giật tóc anh, hét lên:
- Nói.
- Đanh đá, nói gì?
- Có gì nói hết.
- Không có gì để nói cả.
Không nói à, thể thì tôi cào anh không thương tiếc. Chiêu này của con gái vô cùng hiệu quả nha, anh lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.
- Thôi được rồi. Anh nói. Hôm đó, là lần đầu tiên em gặp anh nhưng anh thì thích em từ một năm trước rồi, trong kỳ thi đại học ý.
- Vậy cơ à.
- Ờ. Cái đồ ngốc.
Anh cười gian xảo chạy đi, tôi đuổi theo anh.
- A! Ai ngốc. Vậy là, anh đã bẫy em phải không?
- Ha ha. Là do em tự nguyện mà.
Tôi lập tức vừa đánh, vừa véo tới tấp. Căn phòng nhỏ của tôi trong phút chốc lộn xộn như một bãi chiến trường.
Anh nói đúng, là do tôi tự nguyện. Rất lâu về sau này, tôi cũng không thể lý giải được vì sao lại ngoan ngoãn tự nguyện như thế. Có lẽ, cuộc đời mỗi người luôn có những khoảnh khắc thích hợp ló ra, để một ai đó nhất định lọt vào vừa vặn ghép với mảnh ghép yêu thương trong ta. Họ đi vào thế nào không quan trọng, quan trọng là cuối cùng mảnh ghép ấy có giữ được đến cùng hay không? Có điều cuộc sống vốn là bức tranh không mấy hoàn hảo!
3. Hẹn hò với Dương được gần một năm, tôi bỗng thay tính đổi nết, trở nên ôn nhu và dịu dàng hơn nhiều. Các cụ ngày xưa nói: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cấm có sai bao giờ,
Thế nhưng, cuộc sống vốn có nhiều điều bất ngờ mà ta không ngờ tới.
Nếu tôi gọi Dương là con đường sắt duy nhất cho chuyến tàu Nam - Bắc chạy qua thì Thanh lại xuất hiện như một tai nạn khiến đoàn tàu là tôi phải ngừng bánh.
Hết học kỳ hai năm hai, tôi vào Sài Gòn du lịch để giết thời gian nghỉ hè rảnh rỗi của mình.
Tôi vào Nam chơi và ở tại nhà bác họ trong trung tâm thành phố của sự xa hoa và diễm lệ. Bác tôi làm quản lý xuất nhập khẩu, thường phải đi công tác, không có thời gian tiếp đón tôi. Nên hầu như, tôi tự sinh tự diệt, tự đến và tự đi. Ở Sài Gòn xa lạ, bỗng chốc, tôi cảm thấy chẳng còn thú vị.
Một buổi chiều nhập nhoạng tranh tối tranh sáng, tôi đang chán nản giữa lòng Sài Gòn thì trời bỗng đổ một cơn mưa ào ào như trút. Trong tích tắc, tôi ướt như chuột lột. Một lúc lâu sau, trời mới quang quang mây tạnh. Tôi đang ngửa mặt than trời, trách phận hên xui thì một chiếc xe BMW màu đen đi đến, dừng ngay bên cạnh.
Người ngồi ghế sau hạ cửa kính xe xuống, cất giọng miền Bắc:
- Em về đâu, anh đưa em về.
Như vớ được đồng hương, tôi chui tọt trong xe không chút đắn đo. Những giọt nước mưa trên người tôi nhỏ xuống, ướt loang lổ chiếc đệm xe đắt tiền.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ: ''I'm sorry - tôi rất tiếc.''
Anh ta nhún vai đúng kiểu: ''You are welcome - không có gì.''
Giây phút ấy, ước muốn có người yêu đại gia đưa đón bằng xe bốn bánh bốc lên trong đầu tôi mãnh liệt.
Đó là lần đầu tiên, tôi và Thanh gặp nhau. Anh hơn tôi mười tuổi. Và dĩ nhiên, anh đã đi làm từ rất lâu về trước rồi. Sự lịch lãm, chín chắn của người đàn ông trưởng thành bỗng vô cùng hấp dẫn tôi.
Và tôi bắt đầu ngã mình vào vòng tay rắn chắc và từng trải của anh.
Anh làm việc trong Sài Gòn, còn tôi học ngoài Hà Nội. Công việc anh không thể chuyển dời nhưng việc học của tôi, tôi nghĩ, tôi có thể...
Tôi bắt đầu bỏ học và trốn biệt tích hàng tháng để trốn vào lưới tình miền Nam. Trong thời gian ấy, tôi tuyệt giao với các mối quan hệ. Duy chỉ có Dương là cứ lặng lẽ bên tôi.
Một hôm, sinh nhật Dương. Tôi chuẩn bị cho anh một bữa tiệc nho nhỏ, có nến có hoa và chỉ có hai chúng tôi. Đến thời khắc quan trọng, tôi tắt điện cho Dương chuẩn bị thổi nến và nguyện ước. Hai mươi ngọn nến xanh vàng le lói những tia sáng yếu ớt trong màn đêm, phản chiếu đôi mắt anh long lanh lạ thường. Tôi thất thần suýt phun ra câu: ''Mắt anh sáng như mắt cú vọ'' thì Thanh gọi điện đến.
Tôi rất muốn tắt máy nhưng chợt nhớ Thanh chẳng bao giờ gọi cho tôi những lúc muộn thế này. Có một lần, gần hai giờ sáng anh gọi là lúc anh bị nổ lốp xe ở ngoại ô thành phố. Tuy chẳng giúp được gì anh nhưng nói chuyện với tôi, anh bảo đó là động viên tinh thần lớn nhất. Trái tim tôi khi ấy vui sướng đập nhanh rộn ràng. Giờ đây, nhìn dãy số thân thuộc của Thanh, tôi không kềm được lòng. Tôi lí nhí với Dương:
- Xin lỗi.
- Không sao, em nghe đi. - Dương đẩy tôi ra nghe điện thoại.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi không nhìn ra được nét biểu cảm nào trên khuôn mặt Dương nhưng giọng anh nghe có chút khàn đặc.
- Hello. - Tôi bắt máy.
- I miss you. - Đầu dây bên kia lên tiếng.
- Me too. - Tôi mỉm cười đáp lại.
Anh vốn đi du học và làm việc tại nước ngoài nhiều năm nên chúng tôi thường nói chuyện với nhau bằng Tiếng Anh như thế. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình được hội nhập với thế giới thượng lưu. Chẳng phải, người biết nhiều ngôn ngữ toàn là những người đẳng cấp và tài giỏi đó thôi.
Nhưng một người bạn thương yêu nửa đêm nửa hôm, bỗng dưng nói nhớ nhung bạn. Thì chắc chắn là có vấn đề. Thật vậy, dù lòng tôi tê tê lâng lâng dư vị ngọt ngào nhưng thành thật mà nói cảm giác ấy vừa mừng, lại vừa lo. Có khi nào điểm cuối của nỗi nhớ là nơi bắt đầu của sự chia xa?
Thanh không nói gì thêm với tôi thì đã cúp máy.
- Thôi em ngủ sớm đi, tạm biệt em.
Ba tiếng tút, tút tút vọng lại khiến đầu óc tôi điên đảo. Trực giác phụ nữ mách bảo có điều gì đó rất không bình thường.
Tôi chạy vào trong tìm túi xách, tôi rất muốn trở về.
Trong căn phòng, đèn đã được bật đèn sáng, bánh sinh nhật đã được dọn, Dương đang ngồi xem TV.
Tôi nhìn anh:
- Em phải đi.
Đáp lại tôi là sự im lặng.
Tôi tự cảm thấy mình thật xấu xa và độc ác. Lẽ ra, ngày sinh nhật của Dương vô cùng vui vẻ và náo nhiệt bên bạn bè. Nhưng vì tôi không hợp với họ nên anh một lần trọng sắc, khinh bạn để cuối cùng, tôi lại rời bỏ anh mà đi.
Nhưng biết phải làm sao đây? Tình yêu là đoạn cảm xúc khó kiểm soát nhất. Tôi có thể miễn cưỡng ở lại với anh nhưng trái tim tôi lại không ngừng nghĩ về người đàn ông ấy. Tôi sợ mình không làm tốt thì sẽ lộ, tôi vốn tham lam khi muốn có cả Thanh và Dương. Một người cực Nam, một người cực Bắc, có hạnh phúc nào hơn.
Nhưng tôi không hề biết, khi Dương im lặng nhìn tôi ra đi, thực ra vì anh đã biết tất cả, đã hiểu tất cả. Anh lặng lẽ bên tôi là chờ tôi lựa chọn và có lẽ, tôi đã tự mình đi đến đoạn cuối con đường của anh.
4. Tôi trở về nhà trọ của mình trằn trọc đến 5 giờ sáng thì hớt hơ hớt hải mua vé bay vào Sài Gòn.
Tôi chọn ô ghế hạng sang bởi từ hồi ở bên Thanh, ví tiền của tôi vô cùng rủng rỉnh. Tôi nghiễm nhiên tiêu tiền của anh và dĩ nhiên cũng mất đi một số thứ tương ứng.
Có điều, đó là do tôi cam tâm tình nguyện nên chẳng cảm thấy chút thiệt thòi cho mình. Như thế, tôi tự gọi đó là tình yêu say đắm.
Mười một giờ trưa, tôi đáp máy bay xuống Sài Gòn.
Tôi bắt taxi đến công ty của Thanh và không hề báo trước. Tôi muốn gây cho anh sự bất ngờ. Sau mỗi giờ ăn trưa, anh thói quen vào quán Cà phê đối diện, ngồi cùng một vị trí, nhâm nhi một tách nâu đen đắng ngắt. Tôi quyết định vào đó ngồi chờ.
Nhưng hôm nay, trong quán đó, tại chỗ đó, đã có một người phụ nữ và cậu bé nhỏ. Tôi ngẩn ngơ, tiếc nuối, vào ngồi phía sau chị ta.
Cậu bé chừng bốn tuổi, líu la líu lô bên cạnh mẹ thứ giọng miền Nam đầy hơi gió.
''Cậu bé này có thiên phú nói tiếng Anh'' - tôi thầm nghĩ.
Gần mười hai giờ trưa, quán Cà phê tự động bật sang bản nhạc ballat nhẹ nhàng và dễ ru ngủ. Tôi nằm vẹo đầu một bên, thiu thiu giấc mộng xuân giữa đêm hè.
Trong thứ ánh nắng nhàn nhạt của một ngày mùa hạ dịu nhẹ, anh khoan thai, bước chầm chậm về phía tôi.
Anh cất tiếng gọi:
- Bà xã.
Bà xã, vợ yêu là tiếng gọi thuộc về cảnh giới cao nhất của một mối quan hệ nghiêm túc.
Anh chưa bao giờ gọi tôi như thế. Giọng anh trầm ấm và rất đỗi dịu dàng tựa như một làn gió chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng tôi.
- Anh đến rồi à?
- Ừ. Em chờ có lâu không?
- Không lâu.
Dù có càn khôn thay đổi, thế giới chuyển dời, đợi anh chính là niềm hạnh phúc. Tôi vốn muốn nói một câu sến súa, văn vẻ cho hợp với ngữ cảnh. Thì tiếng một đứa trẻ con lanh lảnh cất lên:
- Bố. Bố.
Tôi như người đang bị mộng du choàng tỉnh giấc, thì đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Xa xa đằng kia, nơi đằng sau cánh cửa, những bóng áo trắng thấp thoáng, lập lờ.
Nếu anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió thì hạnh phúc cũng chỉ là thoáng qua.
Một thứ mùi nồng nồng lan tỏa trong không khí. Thứ mùi ấy vừa quen mà vừa lạ. Tôi mất gần một phút để nhận ra, đó chính là bệnh viện.
Nếu anh đến nhẹ nhàng như một cơn gió thì hạnh phúc cũng chỉ là thoáng qua.
Một thứ mùi nồng nồng lan tỏa trong không khí. Thứ mùi ấy vừa quen mà vừa lạ. Tôi mất gần một phút để nhận ra, đó chính là bệnh viện.
Thì ra là mơ. À, không. Không phải mơ. Mà là tôi đang tự ảo tưởng sự hiện thực của người khác.
Những câu nói ấy, đích thị là của anh nhưng là của anh dành cho một người khác. Thì ra, tôi đang yêu người đàn ông của người khác. Trong mối quan hệ ấy, tôi bỗng biến thành một kẻ thứ ba không rõ ràng.
- Em tỉnh rồi à. - Thanh đứng trước mặt tôi, anh nhìn tôi bình thản, không hề để lộ cảm xúc. - Em bị điên hay sao mà cầu thang có không đi mà lại lăn xuống.
À ra thế, anh đánh giá tôi là thế.
Tôi mệt mỏi ngước mắt nhìn anh. Cổ họng tôi khô cứng.
- Lừa một người điên, anh thấy vui chứ.
- Baby! Em nói ngược rồi.
- Anh nói cái gì?
Tôi điên lên, thực sự phát điên lên với vẻ mặt bình thản như chưa bao giờ bình thản của anh.
Tôi điên lên, thực sự phát điên lên với vẻ mặt bình thản như chưa bao giờ bình thản của anh.
Lần đầu tiên, tôi chán ghét những người đàn ông từng trải. Anh ta luôn nhìn đời bằng đôi mắt biết tuốt. Anh hiểu rõ tâm can tôi nên anh chiều chuộng tôi thì có quyền điều khiển tôi chắc. Ờ đúng, phụ nữ giống như một cánh hoa mai mới nở cần được e ấp, chăm bón, tưới nước. Nhưng tôi cũng có quyền biết thứ nước rưới lên mình là nước sông hay nước giếng chứ.
Lần đầu tiên, tôi hiểu triệt để ý nghĩa của câu thành ngữ: Gừng càng già càng cay.
Thanh đút tay vào túi quần, ngạo nghễ phóng ánh nhìn xuống phía tôi.
- Đừng nói với anh là đứa bé trong bụng em là của anh nhé.
Sau đó, anh nhếch miệng rời đi. Giây phút ấy, tôi chết lặng.
4. Sau đó, tôi không biết mình đã trở lại miền Bắc như thế nào. Chỉ biết rằng, mọi thứ xung quanh tôi hệt như một tầng mây lơ lửng, tôi như người không trọng lực sống bồng bềnh trên đó.
Cho đến khi tôi gặp cô ấy - một cô gái có khuôn mặt rất đỗi ngây thơ nhưng lời nói lại vô cùng sắc nhọn.
Cô ấy chẳng hiểu từ đâu chạy đến, nở nụ cười nhã nhặn chào tôi.
- Chào chị! Chúng ta làm quen nhé. Tôi là Vy - người yêu của anh Dương.
Tôi đứng khựng lại trong giây lát. Hóa ra, anh đã có người yêu mới. Hóa ra, nói thay đổi là thay đổi, không yêu là không yêu, dù trời long đất nở thì anh vẫn cứ có người yêu mới.
- Cô tuyên bố chủ quyền với tôi. - Tôi bật cười thành tiếng, nhìn cô gái nhỏ.
- Không. Chỉ là tiện đường hỏi thăm chị thôi, tiểu tam.
Tiểu tam - kẻ thứ ba. Tôi phút chốc hóa đá. Chuyện của tôi không phải ai cũng biết.
Tôi quay sang, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào cô gái.
Cô ta có đôi mắt rất to và sáng nhưng ánh nhìn lại toát lên một vẻ thâm trầm và bí hiểm, tạo cho người ta một cảm giác: ''không đơn giản.''
- Rất vui được gặp cô. - Tôi khẽ nhún vai rồi bỏ đi trong tư thế kiêu ngạo vốn có của mình.
Nhưng không ai biết rằng, ba chữ kẻ thứ ba - kẻ đến sau - kẻ ăn bám ấy như một nhát dao chí mạng đánh vào lòng tự trọng của tôi. Trong mắt cô gái ấy, tôi bị nhìn ra thành một kẻ đáng thương, đáng khinh bỉ.
Tôi đưa tay sờ bụng mình, một nỗi chua xót trào dâng.
Tôi không gặp lại Vy cho đến hết học kỳ một năm ba của tôi, cũng là lúc chúng tôi về nghỉ Tết.
Theo lịch nhà trường, ngày mười hai chúng tôi mới phải quay lại học nhưng hôm ấy, mùng mười là ngày Valentine lành lạnh. Tôi nói dối bố mẹ, bắt xe lên thành phố.
Ngày lễ tình yêu năm nay có lẽ là ngày đầu tiên tôi sẽ chịu cảnh cô đơn và lẻ bóng.
Tôi một mình xách va ly lên thành phố lúc trời chạng vạng tối. Cơn mưa phùn lất phất, làm ướt áo tôi, tôi thở một hơi dài lạnh lẽo. Đúng lúc ấy, Dương và Vy dắt tay nhau tình tứ đi ngang qua. Trong mắt tôi ngập tràn hình bóng anh nhưng trong mắt anh, chỉ có cô ấy.
Bao nhiêu cảm xúc trong tôi nén lại trong một câu: ''Hóa ra, anh thật sự đã có người yêu mới.''
Mọi thứ xung quanh tôi bỗng không còn trôi chảy. Nụ cười của anh ngưng đọng. Mái tóc của cô ấy thôi bay. Đôi chân tôi nặng dần, khó lòng bước tiếp.
Mọi thứ xung quanh tôi bỗng không còn trôi chảy. Nụ cười của anh ngưng đọng. Mái tóc của cô ấy thôi bay. Đôi chân tôi nặng dần, khó lòng bước tiếp.
Thật sự, tôi đã sẵn biết, đã chuẩn bị cho ngày này xuất hiện. Thế nhưng, ký ức ùa về khó lòng kiểm soát. Dù trước đó, tôi là người có lỗi nhưng tôi vẫn cứ khó lòng mà chấp nhận sự vui vẻ của anh. Dù trước đó, tôi đã từng là người rời bỏ anh nhưng lòng tôi vẫn cứ ghen tuông, giận hờn vô cớ. Có lẽ, yêu thương như một thói quen. Thói quen vốn của mình lại bị người khác cướp mất thì khó chịu là điều tất nhiên. Đó phải chăng chính là sự ích kỷ của tình yêu.
Tôi bỗng oán hận, vô cùng oán hận anh, rằng tại sao năm xưa, anh không giữ tôi lại? Con gái vốn là thế, giả như anh có níu kéo tôi có khi tôi lại vô cùng chán ghét anh. Thế nhưng, sự đời chính là như vậy. Đôi khi ta luôn đặt giả thiết ''nếu như'' cho những thứ đã từng mất đi rồi. Đây chính là biểu hiện của sự tiếc nuối. Có không giữ, mất vội tìm.
Tôi bỗng oán hận, vô cùng oán hận anh, rằng tại sao năm xưa, anh không giữ tôi lại? Con gái vốn là thế, giả như anh có níu kéo tôi có khi tôi lại vô cùng chán ghét anh. Thế nhưng, sự đời chính là như vậy. Đôi khi ta luôn đặt giả thiết ''nếu như'' cho những thứ đã từng mất đi rồi. Đây chính là biểu hiện của sự tiếc nuối. Có không giữ, mất vội tìm.
Tôi vô thức mở máy gọi điện thoại cho Dương. Trong thâm tâm, tôi hy vọng anh sẽ lại giống ngày xưa. Tôi chỉ cần tôi gọi một cái, anh sẽ như tàu bay lập tức phi đến.
Và anh đã đến thật. Anh nhìn tôi nở nụ cười nhạt thếch. Tôi nhìn anh nước mắt lưng tròng. Tôi vòng tay ôm anh và khẽ nói:
- Em yêu anh.
Lời nói tôi vừa mới phát ra đầu môi thì bao nhiêu cảm xúc hoan, ái, hỉ, nộ của tôi vỡ òa.
Anh không nói gì, chỉ im lặng theo tôi về chỗ ở. Thật khó tin, hai con người đã từng gần gũi nhau, suốt ngày ríu rít những lời ngọt ngào bên nhau, đến một ngày bỗng lặng lẽ bên nhau như thể những sự ấy chưa từng tồn tại. Hận thù nếu có thể phẩy tay một cái như thế thì thiên hạ ắt sẽ thái bình.
5. Mười một giờ đêm, điện thoại Dương đổ chuông, khuôn mặt anh có biến đổi một chút.
Tôi chạy vội đến ôm anh từ đằng sau.
- Anh phải về rồi. - Anh gỡ tay tôi ra.
- Uống với em ly rượu năm mới đã. - Tôi cất giọng nhàn nhạt nói.
Anh nghĩ ngợi trong giây lát rồi gật đầu.
Tôi lấy một chai rượu vang bật nắp. Tôi rót một ly, uống một ngụm và nhón chân hôn lên môi anh. Cái thứ chất lỏng cay cay nồng nồng từ trong miệng tôi truyền sang miệng anh, dấy lên trong tôi và anh một cảm giác đê mê và ngây ngất.
Tôi nghĩ tôi đã dụ dỗ anh thành công. Anh từ từ chìm chìm vào trong giấc ngủ.
Tôi khẽ khàng nhổm dậy, gỡ chiếc camera đặt ở góc giường. Tôi lục số điện thoại của Vy, gửi cho cô ta thước phim ái tình ấy.
Thế nhưng, đứng trong tâm thế của kẻ trả thù tình yêu, tôi cũng chẳng có chút vui vẻ nào. Ngược lại, tôi đã thay cô ta diễn trọn vai phản diện.
Sau ngày hôm ấy, Vy bỗng phát bệnh, cái gì mà rối loạn tâm thần, phải uống thuốc trầm cảm. Người con gái ấy so với đánh giá của tôi, thực sự còn thâm sâu và đáng sợ hơn rất nhiều.
Một ngày rất lâu sau đó, tôi mới có cơ hội gặp lại Dương. Anh nhìn thấy tôi. Anh bỗng lạnh lùng như ngàn trùng xa cách. Trái tim tôi tan nát.
Một lần nữa, tôi lại chạy đến ôm anh từ phía sau lưng.
Một lần nữa anh lại gỡ tay tôi ra, anh nói:
- Chúng ta đã chia tay từ nửa năm trước rồi.
- Nhưng hôm đó, chúng ta đã làm lành rồi mà.
- Vậy bây giờ chúng ta lại chia tay.
- Anh đối xử với em như thế ư? - Tôi đau khổ nhìn anh.
Có lẽ, trong quá khứ, cái thời khắc tôi quay đầu đi, đã không còn cơ hội cho một ngày trở lại nữa rồi.
Anh đã từng nói mất một năm để theo đuổi tôi, lại giành một năm trọn vẹn yêu thương tôi, anh đã từng kiên nhẫn đợi chờ và lặng lẽ để đi bên tôi. Thế nhưng, tình yêu anh giành cho tôi lại giống như con đường một chiều. Đã đến đoạn cuối rồi thì không được phép đi ngược lại, để trở về phía ban đầu.
À thì ra, lòng vị tha là sự xa xỉ khó có được nhất trong tình yêu. Những lời thề thốt, hứa hẹn mật ngọt cuối cùng chỉ là lời nói gió bay mà thôi.
- Có phải vì anh áy náy với cô ta phải không? Em nói cho anh biết, Vy đã khỏi bệnh từ lâu rồi, cô ta đang giả vờ đấy.
Tôi bật khóc nức nở, tôi lục túi mở cho anh một đoạn video. Trong đó, Vy của anh đang nô đùa rất vui vẻ cùng bạn bè của mình, không có chút dấu hiệu nào của bệnh trầm cảm.
Tôi chờ mong nét mặt biến hóa của anh lúc này. Anh thấy thế nào, anh cảm giác ra sao khi người yêu bé nhỏ của anh cũng đang lừa dối anh.
Thế nhưng, anh đóng sập đoạn video đang phát lại, cảm xúc không thay đổi. Là anh ẩn mình quá giỏi, hay anh vốn chẳng hề quan tâm tới điều ấy. Anh không hề nhìn tôi lấy một cái, đã chạy vội về phía nhà trọ, về phía cô người yêu bé nhỏ của anh, tôi vội vã đuổi theo.
Mười hai giờ trưa, căn nhà trọ thoảng mùi ẩm thấp trong cơn mưa phùn rét mướt. Anh đẩy cửa vào, Vy đang làm gì đó trên góc giường lộn xộn. Nhìn thấy chúng tôi, cô vội thu giấu lại về phía sau lưng.
Một người con trai đứng bất động giữa hai người con gái. Tình huống lúc này gọi là gì nhỉ? Tôi nên làm gì đây? Đánh ghen chăng?
Nghĩ vậy, tôi liền không kiềm chế được cảm xúc. Tôi tiến đến, đẩy Vy xuống đất:
- Cô nói đi, cô định lừa dối anh ấy đến bao giờ. Thật tội nghiệp cho kẻ níu giữ trái tim người không yêu mình.
Cô ta cũng chẳng vừa, lập tức đứng lên, phủi bụi dính trên người. Cô ta cười khẩy, đưa tay giáng vào mặt tôi một cái tát.
- Còn hơn chị, kẻ vô liêm sỉ, tiểu tam phá hoại.
- Còn hơn chị, kẻ vô liêm sỉ, tiểu tam phá hoại.
A! Anh thấy chưa? Cô ta cũng ghê gớm lắm ấy chứ.
- Cô nói ai phá hoại.
Tôi định rít lên một câu thì bỗng khựng lại trước những thứ cô ta giấu ở đằng sau, đang rơi lả tả xuống đất.
Tấm phim siêu âm đen trắng hình ảnh thai nhi 5 tuần tuổi, biến thành một màu đỏ nhảy múa trước mắt tôi.
- Tại sao, tại sao nó lại ở đây, tại sao cô có nó? - Tôi run rẩy nhìn chúng.
Tôi không nghe rõ tiếng Vy trả lời, chỉ thấy ánh mắt cô ta dửng dưng và khinh khỉnh.
Trong phút chốc, tôi bỗng hiểu hết tất cả.
Cái ngày mà tôi trở về miền Bắc và phát hiện ra mình mang thai nhưng cái thai không phải của Thanh mà là của Dương.
Tôi khấp khởi trong mình hy vọng sẽ được anh tha thứ hoặc chí ít vì mối liên hệ máu mủ này, anh sẽ có lại quan tâm tôi.
Tôi gửi cho anh phiếu xét nghiệm, những tấm phim và một bức thư tường thuật lại lỗi lầm và xin anh tha thứ.
Nhưng anh đáp lại tôi chỉ là dòng tin nhắn vỏn vẹn ba chữ: ''Phá nó đi.''
Khoảnh khắc ấy, tôi ngất lịm. Một dòng máu tươi chảy ra đặt dấu chấm hết cho khả năng làm mẹ sau này của tôi.
Tôi đã từng hận anh, hận anh vô tình dù trong cuộc tình của chúng tôi, lầm lỡ bắt đầu chẳng phải từ anh.
Tôi phút chốc như điên dại chạy lên giằng xé người con gái đang đứng trước mặt.
- Tin nhắn ấy là cô gửi.
- Đúng. - Vy khẳng định.
- Đồ độc ác.
- Đứa bé trong bụng cô, cô làm gì, ai cản.
- Đồ xấu xa, đồ tàn nhẫn. Anh ấy có biết không? - Tôi gào lên đau đớn. Cái giá tôi trả cho sự phóng túng và tham lam, ích kỷ của mình quá lớn.
- Chị nói thử xem.
Vy lạnh lùng gạt tay tôi ra. Tôi đứng khững lại, Dương đã rời đi tự lúc nào.
Tấm phim này, kết quả siêu âm này, chúng rơi dưới chân anh, hiện rõ mồn một nhưng phản ứng của anh lại là không phản ứng.
Là do anh không để ý đến hay là anh vốn đã phát hiện ra nhưng nguyện ý coi như chưa từng nhìn thấy.
Tôi bất lực ngồi sụp xuống đất. Khoảnh khắc này, tôi biết mình đã hoàn toàn thua, thua thảm hại, thua trắng tay. Anh đã không còn yêu tôi nữa.
6. Hai năm sau.
6. Hai năm sau.
Mùa đông ùa về với những cơn giá lạnh buốt cắt da cắt thịt. Tôi đang cặm cụi với đống dụng cụ, hóa chất trong phòng thí nghiệm thì cô giáo phòng giáo vụ chạy đến hỏi:
- Ai tên là Ngân.
- Là em.
- Ra ngoài có người gặp.
- Vâng.
Tôi hớn hở chạy ra nhưng chẳng thấy có ai cả. Bực cả mình, tôi rủa thầm trong đầu.
- Em cau có gì chứ. Người ta tốt nghiệp ba năm đã lấy được bằng đại học. Còn em nhìn mình xem vẫn đang là sinh viên năm cuối.
A! Động chạm đến nỗi đau của tôi rồi nha. Những ngày tháng này, tôi vẫn nổi lên như một Hot girl nhưng kèm theo cái danh hiệu: ''Chân dài óc ngắn.''
Một trong những sự xấu hổ lớn nhất của tôi đó là không bảo vệ được đồ án tốt nghiệp. Vì vậy, tôi phải ở lại trường thêm một năm.
Có điều ''Người ta'' ba năm đã lấy được bằng đại học ở đây là ai?
Tôi quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói ấy.
A! Động chạm đến nỗi đau của tôi rồi nha. Những ngày tháng này, tôi vẫn nổi lên như một Hot girl nhưng kèm theo cái danh hiệu: ''Chân dài óc ngắn.''
Một trong những sự xấu hổ lớn nhất của tôi đó là không bảo vệ được đồ án tốt nghiệp. Vì vậy, tôi phải ở lại trường thêm một năm.
Có điều ''Người ta'' ba năm đã lấy được bằng đại học ở đây là ai?
Tôi quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói ấy.
Một giây, hai giây...
Một phút trôi qua, tôi đứng hình đông cứng trong cơn lạnh giá buốt. Người đàn ông đang đứng trước mặt này, đã hơn một lần tôi mơ về anh mà bật khóc rưng rức.
Là anh, đúng là anh. Tôi chưa dám nghĩ sẽ có ngày gặp lại Thanh cũng như chẳng bao giờ chuẩn bị cho giây phút tái ngộ ấy.
Anh vẫn có dáng vẻ điềm tĩnh như ngày nào. Phía cuối đôi mắt sâu thẳm, có khả năng nhìn thấu mọi thứ kia đã xuất hiện vài nếp nhăn nheo Tuy nhiên, nó càng tôn nét phong trần, từng trải, hấp dẫn cho người đàn ông ấy.
Anh vẫn có dáng vẻ điềm tĩnh như ngày nào. Phía cuối đôi mắt sâu thẳm, có khả năng nhìn thấu mọi thứ kia đã xuất hiện vài nếp nhăn nheo Tuy nhiên, nó càng tôn nét phong trần, từng trải, hấp dẫn cho người đàn ông ấy.
Cuộc đời tôi vốn là đường thẳng, chỉ vì gặp anh mà bỗng rẽ ngang.
Thanh thong dong thọc hai tay vào hai bên túi quần, anh mỉm cười và tiêu sái bước về phía tôi. Kỳ lạ, cảm xúc của tôi về anh vẫn giống như lần đầu mới gặp. Có chút rạo rực và rộn ràng...
Năm ấy, khi tôi nói anh lừa tôi, anh lại trừng mắt bảo tôi nói ngược rồi. Tôi tức hộc máu, hận không thể bóp chết anh ngay lập tức.
Một thời gian rất lâu về sau đó, tôi mới biết thực ra anh chưa có kết hôn. Mà trong quá khứ, anh cũng chẳng bao giờ nói với tôi rằng anh đã lấy vợ.
Một thời gian rất lâu về sau đó, tôi mới biết thực ra anh chưa có kết hôn. Mà trong quá khứ, anh cũng chẳng bao giờ nói với tôi rằng anh đã lấy vợ.
Là tôi bất cẩn, tự suy diễn, tự hiểu lầm. Người phụ nữ năm ấy chính là em gái của anh. Cậu bé chính là con nuôi của anh ấy. Hóa ra, giây phút tôi phán anh tội danh lừa đảo thì anh lại phát hiện tôi mang thai của người khác. Tôi lúc ấy chẳng khác nào kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.
Đối diện với anh lúc này, tôi mấp máy môi run rẩy...
Anh vội chạy đến,, áp môi anh vào môi tôi lạnh ngắt. Lời tôi muốn nói bị khóa chặt.
Anh vội chạy đến,, áp môi anh vào môi tôi lạnh ngắt. Lời tôi muốn nói bị khóa chặt.
- Đừng! Đừng nói. Đừng nói xin lỗi anh.
Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không cho tôi nói. Bởi lời xin lỗi đôi khi chẳng khác nào lời thú nhận, chặn đứng một mối quan hệ.
Cuộc sống này, có những thứ tồn tại như để phân địch ranh giới giữa hai người. Có nhiều cách để chúng ta đến với nhau. Đó là vượt qua hoặc gỡ bỏ. Nhưng ta lại không biết phương pháp đơn giản nhất, chính là phủ nhận sự tồn tại của vạch phân cách ấy. Hạnh phúc đích thực vốn không có sự tồn tại của rào cản quá khứ.
Truyện liên quan: Duyên nợ.
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét