Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
******
Đó là một cảm giác đến bất chợt với một ai đó, không phải là yêu, không phải là thích, cũng không nhớ nhung da diết mà chỉ là một cơn say nắng nhẹ nhàng để mưa đến rồi lại tan. Cuộc sống đôi khi có những điều nhỏ nhặt chỉ lướt qua thôi nhưng cũng làm trái tim bao thổn thức...
Em nhớ, anh đã từng nói thích em?
Em nhớ, chúng ta không thân thiết với nhau cho đến khi em rời đi rồi mới cảm thấy anh thật gần gũi.
Phải chăng cuộc sống thường nhật của em là cô độc đến nỗi không nhìn ra những yêu thương luôn hiện hữu. Đôi khi chỉ là cơn mưa, anh chạy đằng sau chìa ô che cho em và nở nụ cười tử tế, chỉ là nhà xe chật chội, anh dắt xe cho em và ra vẻ anh cần một chỗ trống, chỉ là những khi em ốm, anh ném một bịch thuốc ra vẻ thuốc ta dùng thừa cho mi khỏi phí.
Chỉ là những cái đơn giản tự nhiên như trái đất quay quanh mặt trời thế thôi để em vô tư lướt qua nó đến khi ở một nơi khác rồi em mới thấy người ta không tử tế như vậy.
Em nhớ có lúc em hẹn anh chờ và rồi em đã quên để anh lặng lẽ ra về. Em nhớ hôm anh nói thích em nhưng em đã bỏ đi vì em đang vội và chẳng kịp nghe hết lời anh nói...
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Cảm giác là một quá trình tâm lí phản ánh những thuộc tính riêng lẻ của các sự vật hiện tượng khi chúng trực tiếp tác động vào giác quan của loài người.
Cuộc sống bận rộn hằng ngày khiến ta chỉ quan tâm tới các vị cay đắng ngọt bùi mà quên đi những yêu thương mong manh đang hiện hữu để đến lúc mất đi rồi mới thấy thật xót xa...
Ngày em đi, đi khỏi không gian mà anh và em cùng hít thở để đến không gian khác, anh bắt tay em như bao cái bắt tay tạm biệt nhưng nó trìu mến và ấm áp đến lạ kỳ...
Anh quay mặt đi khi em chưa kịp nói xong câu chào hỏi, bóng anh lùi lũi mất hút dần trong dòng người qua lại. Trái tim em bỗng lỗi nhịp một giây, hai giây, cho đến khi em nhận ra mình đã để lạc mất một bóng hình.
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Cuộc sống quá tẻ nhạt, con người sống quá thực dụng để đến khi nhận ra cảm giác yêu thương thì đã quá muộn màng...
Một ngày, hai ngày rời xa anh, em nhớ anh, nỗi nhớ không da diết, không mãnh liệt, không đau khổ, không vật vã.
Chỉ là bất chợt nhìn cơn mưa mà em nhớ tới anh - nụ cười tỏa nắng, chỉ là những đôi tình nhân nắm tay mà bất chợt em nhớ anh cũng đã từng cầm tay em ân cần như thế.
Em nhớ về anh, chỉ dám nhớ một nỗi nhớ nhẹ nhàng như một cơn say nắng để mưa đến rồi lại tan bởi trong quá khứ ta chưa từng thuộc về nhau.
Em ước kim đồng hồ có quay ngược lại để có thể bước đi thật chậm bên ai đó mà bây giờ liệu anh có còn nhớ em ?
Em nhớ, chúng ta không thân thiết với nhau cho đến khi em rời đi rồi mới cảm thấy anh thật gần gũi.
Phải chăng cuộc sống thường nhật của em là cô độc đến nỗi không nhìn ra những yêu thương luôn hiện hữu. Đôi khi chỉ là cơn mưa, anh chạy đằng sau chìa ô che cho em và nở nụ cười tử tế, chỉ là nhà xe chật chội, anh dắt xe cho em và ra vẻ anh cần một chỗ trống, chỉ là những khi em ốm, anh ném một bịch thuốc ra vẻ thuốc ta dùng thừa cho mi khỏi phí.
Chỉ là những cái đơn giản tự nhiên như trái đất quay quanh mặt trời thế thôi để em vô tư lướt qua nó đến khi ở một nơi khác rồi em mới thấy người ta không tử tế như vậy.
Em nhớ có lúc em hẹn anh chờ và rồi em đã quên để anh lặng lẽ ra về. Em nhớ hôm anh nói thích em nhưng em đã bỏ đi vì em đang vội và chẳng kịp nghe hết lời anh nói...
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Cảm giác là một quá trình tâm lí phản ánh những thuộc tính riêng lẻ của các sự vật hiện tượng khi chúng trực tiếp tác động vào giác quan của loài người.
Cuộc sống bận rộn hằng ngày khiến ta chỉ quan tâm tới các vị cay đắng ngọt bùi mà quên đi những yêu thương mong manh đang hiện hữu để đến lúc mất đi rồi mới thấy thật xót xa...
Ngày em đi, đi khỏi không gian mà anh và em cùng hít thở để đến không gian khác, anh bắt tay em như bao cái bắt tay tạm biệt nhưng nó trìu mến và ấm áp đến lạ kỳ...
Anh quay mặt đi khi em chưa kịp nói xong câu chào hỏi, bóng anh lùi lũi mất hút dần trong dòng người qua lại. Trái tim em bỗng lỗi nhịp một giây, hai giây, cho đến khi em nhận ra mình đã để lạc mất một bóng hình.
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Cuộc sống quá tẻ nhạt, con người sống quá thực dụng để đến khi nhận ra cảm giác yêu thương thì đã quá muộn màng...
Một ngày, hai ngày rời xa anh, em nhớ anh, nỗi nhớ không da diết, không mãnh liệt, không đau khổ, không vật vã.
Chỉ là bất chợt nhìn cơn mưa mà em nhớ tới anh - nụ cười tỏa nắng, chỉ là những đôi tình nhân nắm tay mà bất chợt em nhớ anh cũng đã từng cầm tay em ân cần như thế.
Em nhớ về anh, chỉ dám nhớ một nỗi nhớ nhẹ nhàng như một cơn say nắng để mưa đến rồi lại tan bởi trong quá khứ ta chưa từng thuộc về nhau.
Em ước kim đồng hồ có quay ngược lại để có thể bước đi thật chậm bên ai đó mà bây giờ liệu anh có còn nhớ em ?
Tác giả: Ngọc Phạm Như
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét