Cái cách anh theo đuổi tôi thật chẳng giống ai nhưng cái cách anh để tôi nhận ra rằng tôi cần anh thì thật đặc biệt. Trong tình yêu, người có được hạnh phúc là người biết nắm giữ cơ hội.
Tôi và anh lần đầu gặp nhau trong một chuyến
xe bus chật hẹp. Anh là tên khốn dẵm phải chân tôi mà không thèm xin lỗi. Oan
gia ngõ hẻm, lần thứ hai tôi chen chúc với anh trong ngày hội tuyển dụng do
trung tâm giới thiệu việc làm thành phố tổ chức.
Anh nhìn thấy tôi liền
toe toét.
-
Nếu cuối cùng anh vẫn có được số điện thoại của em thì chi bằng bây giờ hãy cho
anh luôn số điện thoại của em nào.
-
Vô duyên.
Tôi vênh mặt ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ.
Quá tam ba bận, lần thứ
ba tôi phải cho anh số điện thoại thật vì chúng tôi là đồng nghiệp.
Anh bắng nhắng, hay cười
đùa và đặc biệt thích hạ bệ tôi.
Một hôm, tôi đang cố
tình bắt chuyện với anh chàng đẹp trai phòng kinh doanh. Anh từ trên trời rơi
xuống cho tôi một câu xanh rờn.
-
Em lười quá chẳng chịu gội đầu gì cả, toàn gầu là gầu.
Anh chàng đẹp trai liền
chạy mất dép.
Tôi tru tréo hét lên:
- Anh khốn nạn, anh thật khốn nạn.
Anh đáp lễ tôi bằng ánh
nhìn tinh quái.
-
Không ăn được, anh sẽ đạp đổ.
Sau đó dúi vào tay tôi
một cái túi gì đó rồi lượn mất tăm.
Tôi ngao ngán nhìn anh.
Anh đi rồi liền mở cái túi.
-
A băng dán urgo này. Mình đang cần.
Tôi reo lên mừng rỡ, chẳng qua mấy hôm nay lượn lờ dưới xưởng sản xuất nhiều quá, chân tôi đau cứng, chỗ gót chân tiếp xúc với gót giày nổi lên vài nốt phồng rộp. Ủa, sao anh ta biết nhỉ? Anh ta cũng rất biết chú ý tiểu tiết và quan tâm người khác đấy chứ. Nghĩ vậy, trong lòng tôi liền nổi lên vài tia vui sướng.
Tôi reo lên mừng rỡ, chẳng qua mấy hôm nay lượn lờ dưới xưởng sản xuất nhiều quá, chân tôi đau cứng, chỗ gót chân tiếp xúc với gót giày nổi lên vài nốt phồng rộp. Ủa, sao anh ta biết nhỉ? Anh ta cũng rất biết chú ý tiểu tiết và quan tâm người khác đấy chứ. Nghĩ vậy, trong lòng tôi liền nổi lên vài tia vui sướng.
Phải nhấn mạnh một lần
nữa rằng anh ta rất quậy, rất phá phách và bắng nhắng. Nhưng hình như trời sinh
ra những tên nghịch ngợm hài hước thì luôn sát gái? Không biết, tôi không biết.
Cuối tuần phòng tôi tổ chức liên hoan cuối
tháng, anh ta giơ cả hai tay hai chân đồng ý, sau đó nhảy lò cò tới chỗ tôi thủ
thỉ.
-
Anh đến đón em đi nhé?
Tôi đưa tay gạt phắt.
-
Đi với anh, tôi thật mất mặt.
Tôi nói thế, anh ta lập
tức im bặt. Thực ra chỉ nói vậy thôi chứ tôi không hề có ý nhưng chả hiểu anh
ta nghĩ gì mà từ sau hôm đó không còn đùa cợt với tôi nữa. Anh ta như lột xác, 180
độ biến thành con người lạnh lùng ít nói. Khi thì suốt ngày liến thoắng giờ thì
cạy lưỡi cũng không ra một câu.
Bỗng dưng con người ta thay đổi ắt hẳn phải có
nội tình gì đó rất thâm sâu. Nghĩ vậy tôi bấm bụng định đến hỏi thăm anh xem thế
nào nhưng suy đi tính lại cũng không được hay lắm. Tôi vốn không biết ăn nói,
chả lẽ lại hỏi anh đang gặp cú shock gì à. Trời đang tạnh ráo, bỗng đổ mưa rào
thì tôi chết. Nghĩ đến đây, tôi nhụt chí quay về.
Một tuần, hai tuần, ba tuần anh ta vẫn cứ lạnh
lùng con thạch sùng như thế. Giờ đi ăn trưa không thấy anh ta ríu rít như chim
chích bên tai, tôi thấy thật trống trải.
Anh ta là người băng
cho đến tận tuần thứ tư. Cuối tháng, cả phòng lại rủ nhau đi liên hoan. Lúc này
anh ta sốt sắng lạ thường.
-
Lần này em sẽ dắt bạn gái đi theo.
- Ồ. Cả phòng vỗ tay ầm
ĩ.
- Thế thì phải đi tăng 2 khoe bạn gái thôi.
-
Chú đẹp trai thế chắc bạn gái xinh lắm nhỉ.
Cả phòng xúm xít vây
quanh anh ta.
Tôi im lặng nghe tim mình có một tiếng rắc rất rõ. Tự dưng cảm giác khó chịu trong lòng, cả trưa hôm đó, tôi nuốt canh cũng không trôi. Đến chiều, tinh thần trở nên bất an, làm trước quên sau, tính đâu sai đó. Thật là thấy bí bách.
Tôi im lặng nghe tim mình có một tiếng rắc rất rõ. Tự dưng cảm giác khó chịu trong lòng, cả trưa hôm đó, tôi nuốt canh cũng không trôi. Đến chiều, tinh thần trở nên bất an, làm trước quên sau, tính đâu sai đó. Thật là thấy bí bách.
Cuối tuần đã đến, mọi
người về sớm chuẩn bị áo quần. Hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào, tôi trang điểm
thật đẹp sau đó gọi điện thoại cho anh ta.
-
Alo, em không có xe anh đến đón em đi nhé?
-
Anh phải đi đón bạn gái.
-
Em quan trọng hơn hay bạn gái anh quan trọng hơn.
Tôi rít lên đóng sập
máy lại không phải vì tôi tức tối mà vì tôi hận mình ngớ ngẩn nói ra câu đại ngớ
ngẩn. Tôi chả hiểu sao mình lại thế, tôi là cái gì để có thể yêu cầu anh ta thế
này thế nọ chứ. Híc, híc.
7h30, tôi xuống lầu định lấy xe đi đến chỗ hẹn,
Ô, ngạc nhiên chưa kìa,
anh ta đang đứng đó. Ôi trời đất, tôi có nhìn nhầm không.
-
Em không nhìn nhầm đâu.
Oh my God. Anh ta là quỷ
thần phương nào mà đọc được suy nghĩ của tôi.
-
Anh là thiên thần, không phải quỷ.
Ôi trời đất, tôi suýt
ngất may bắt kịp cái lan can cầu thang.
-
Đi thôi. Anh đến kéo tay tôi đi, tôi mơ màng mặc anh điều
khiển leo lên xe anh.
Đi được nửa đường, anh
lại kéo tay tôi vòng qua eo anh ta ôm chặt. Tôi giật thót mình rút tay lại đồng thời anh
cũng thắng xe phanh kít lại ngay lập tức. Tôi vừa ngước mắt lên,
anh liền đập tay, chân đá lốp.
-
Anh đã tuyên bố tối nay dắt bạn gái đi theo mà em cứ hờ hững như người dưng nước lã thế khác nào bôi tro trát trấu vào mặt anh.
Oh my God! Gì thế này? Tôi không hiểu anh ta đang nói gì. Lẽ ra, tôi mới là người phải bực tức nhưng
hình như tôi đang diễn vai người bị trút giận.
-
Ý anh là em đang là bạn gái của anh?
Tôi lắp bắp hỏi với gương
mặt ngơ ngác, anh như được nước lấn tới, nhìn trừng trừng vào tôi
-
Đúng, em đừng giả ngốc.
-
Giả ngốc gì chứ, em vừa mới nghĩ ra, sao kịp giả ngốc.
Sặc. Anh cúi đầu cười ngặt nghẽo.
-
Em thật đáng yêu.
Nói xong anh dựng xe
sát lề đường, kéo tôi ngồi xuống.
- Thực ra khi gặp em lần
đầu, anh đã quyết định em sẽ là bạn gái anh. Nhưng mà hoàn cảnh chúng ta gặp
nhau bắng nhắng quá, anh mấy lần nói thích em, em cứ coi như đùa nên mới phải dùng
cách này.
Tôi vẫn chưa hết ngáo ngơ, lặng lẽ cố nuốt từng chữ của anh đưa vào đại cầu não phân tích. Kể cũng đúng, có vài lần bàn dân thiên hạ nói với tôi điều đó, tôi vốn đang hí hửng thì anh từ đâu rơi xuống quàng vai tôi, gọi honey ngọt xớt. Nghe vậy, tôi chán đến nỗi chẳng thèm hất tay anh ra khỏi cái cổ mình. Rồi hôm sinh nhật tôi, anh tặng tôi một gối ôm hình trái tim to uỵch làm mọi người trêu tôi đến tím tái mặt mày. Hôm tôi bị ốm nghỉ ở nhà, anh cũng nghỉ phép luôn, anh đến thăm tôi mà hách dịch chê nhà cửa lộn xộn, quần áo không gọn gàng rồi anh dọn cho tôi nhưng vừa dọn vừa rủa xả, anh ném xuống một bịch băng dán urgo bảo cho tôi dùng dần, anh không mua thuốc nữa vì biết thế nào em cũng mua rồi, mua thêm lại phí mà chẳng lẽ lại đến người không. Híc híc, bó tay. Rồi anh nấu cho tôi một bát cháo hành cháy khét cả cái chảo chống dính tôi mới mua. Oh my God, có ai đi nấu cháo bằng chảo đâu cơ chứ, anh báo hại tôi khi đó đang ho khù khụ mà cũng phải nhãy cẫng lên quát tháo. Nghĩ đến đây, tôi bất giác bật cười. Thấy vậy, anh ghé sát mặt vào tôi.
-
Sao, giờ tính thế nào, có làm bạn gái anh không thì bảo?
Gì chứ, xem cách ta anh
ăn nói kìa. Anh ta muốn tán gái hay ép giá đây. Anh ta thật vô lối. Nghĩ cũng bực
mình nhưng chả hiểu sao lúc đấy tôi lại gật đầu cái rốp. Có lẽ, tôi cũng thích anh
ta chăng? Nếu không, sao tôi có cảm giác hàng nghìn tổ kiến đang bày trận hỏa
thiêu trong lòng khi thấy anh ta lạnh nhạt với mình chứ.
Vậy cứ như theo cách
anh ta nói nếu cuối cùng chúng ta là ở bên nhau thì chi bằng bây giờ nên sớm thực
hiện quyền lợi đó.
-
Let’s go. Đi hẹn hò thôi. Tôi hét lên.
Cuộc sống có rất nhiều
cách dễ thương để nhận ra tình cảm đích thực. Tình yêu không chỉ cần giai điệu
lãng mạn, không cần màu mè xa hoa mà đôi khi nó rất tầm thường, dung dị. Chỉ một
băng dán urgo rẻ mạt thế nhưng anh đã đánh cắp được trái tim tôi. Một câu tỏ
tình rất bá đạo: "Sao, giờ tính thế nào,
có làm bạn gái anh không thì bảo" ấy thế mà khiến tôi răm rắp đồng ý.
Cuộc sống đôi khi có những điều nhỏ nhặt chỉ
lướt qua thôi nhưng cũng làm trái tim bao thổn thức... Cái cách anh theo đuổi
tôi thật chẳng giống ai nhưng cái kiểu anh để trống cho tôi một thời gian để tôi
nhận ra rằng tôi cần anh thì thật đặc biệt. Trong tình yêu, người có được hạnh
phúc là người biết nắm giữ cơ hội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét